Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 19: Quyết định tìm người giả bạn trai


4 tháng

trướctiếp

 

Tùng Kỳ bực bội gãi đầu, cô quyết định cho đoạn tình bạn tràn ngập nguy cơ này một cơ hội cuối cùng.

Mà Khúc Miêu Miêu lúc này lại thật sự hối hận.

Hối hận không nên trở mặt với Tùng Kỳ sớm như vậy.

Nhưng cô ta không phải hối hận về tình cảm của hai người mà là sợ hãi Tùng Kỳ cố ý quyến rũ Lục Thành để trả thù cô ta thì phải làm sao đây?

Đương nhiên, có lẽ ở trong sâu trong lòng của cô ta còn có một chút thật lòng lưu luyến với đoạn tình bạn này.

Tóm lại, sau khi về nhà không bao lâu, Khúc Miêu Miêu hạ mình khom lưng cúi đầu một lần, dùng máy nhắn tin BB gửi tin nhắn xin lỗi cho Tùng Kỳ.

“Trùng Trùng, thật sự xin lỗi. Tớ không khống chế được được cảm giác tự ti của bản thân. Tớ đã nói với Khương Cao Phi rồi, cuối tuần này không cần anh ta giúp đỡ. Cậu có đồng ý đi chơi chung với tớ không? Tớ muốn trực tiếp gặp mặt cởi bỏ khúc mắc của hai chúng ta.”

Tùng Kỳ nghe thấy âm thanh tích tích thì nhanh chóng cầm lấy.

Cô buông xuống rồi lại cầm lên rồi lại buông xuống.

Đắn đo vài phút, cô mới mím môi trả lời “Được”.

Nếu Miêu Miêu lui một bước vậy thì cô cũng lui một bước…… Chắc là không sao hết đúng không?

Không phải cậu ấy muốn tìm bạn trai cho cô để miễn cho bạn trai bây giờ của cậu ấy có cảm xúc sai trái sao?

Cùng lắm thì cô tìm một người đóng giả một chút thôi.

Nếu cô đã làm đến mức này mà Miêu Miêu còn làm chuyện kỳ quái thì, vậy……vậy chứng minh hai người đã không còn thích hợp để làm bạn bè.

Khi đó cô mà còn để ý đến cô ấy thì cô chính là một con chó!

Nhưng ——

Tìm ai đây?

Viên Hợp à?

Không tốt không tốt, lỡ đâu cậu ta coi là thật thì phải làm sao đây?

Tưởng Bằng ư?

Cũng không được, Tưởng Bằng và Miêu Miêu cũng quen biết nên rất dễ lộ.

Tùng Kỳ rất buồn rầu, những chàng trai mà cô quen biết thì Miêu Miêu cũng quen biết!

Nếu không thì ——cô tìm một chàng trai hợp mắt trên đường nhỉ?

Tùng Kỳ hơi rửng mỡ.

Nghĩ đến thì làm.

Cô rất quyết đoán nhưng cũng rất qua loa.

Thật ra phần lớn nguyên nhân là do cô mệt mỏi rồi, bởi vì tâm trạng thất thường của đối phương mà không ngừng rơi vào đoạn cốt truyện quỷ đập tường.

Cô muốn nhanh chóng thoát khỏi loại trạng thái không vui này, mà tình bạn mười năm lôi kéo lý trí của cô nên lúc này cô mới bất chấp tất cả.

Cô trực tiếp đi thẳng đến điểm mấu chốt mà bản thân có thể làm được chứ không phải từng bước một bị Miêu Miêu đẩy đến bước không thể chịu đựng được kia.

Cô quả thật không thích động não suy nghĩ nhưng đó chỉ là giới hạn trên học tập.

Ở trên mối quan hệ xã hội thì trước nay Tùng Kỳ không ngốc.

Sự kỳ lạ của Khúc Miêu Miêu không phải là cô không nhận ra được, chỉ là cô không thể hiểu được và cũng không nghĩ ra, không hiểu tại sao đột nhiên cậu ấy lại thay đổi. Cộng thêm ngoại trừ việc lừa cô ra ngoài kết bạn mới thì hình như cậu ấy cũng không làm chuyện gì khác.

Xét một góc nào đó, hai lần bộc bạch tiếng lòng của Khúc Miêu Miêu thật sự làm cho Tùng Kỳ do dự, đối phương mở ngực của mình ra, lộ ra máu tươi đầm đìa bên trong. Mùi máu tươi thật sự khiến người khác muốn trốn đi nhưng nó lại quá mức chân thật làm người khác cảm thấy mềm lòng.

Vào ban đêm yên tĩnh, Tùng Kỳ có thể hiểu được trái tim tự ti của cậu ấy. Giống như mấy chú dì trong tòa nhà mỗi lần trêu chọc ba mẹ là hai người tốt nghiệp đại học và đã dạy ra rất nhiều học sinh như vậy nhưng lại không thể dạy được cô. Thành tích học tập của cô không giỏi như Miêu Miêu, những lúc đó Tùng Kỳ đều nở nụ cười ngây ngô tỏ vẻ hoàn toàn không để ý, nhưng chỉ cô biết cô để ý chuyện đó nhường nào.

Bây giờ Tùng Kỳ có cảm giác rất mâu thuẫn với Khúc Miêu Miêu, rất giống một ngày trước khi đi tìm Phùng Thư Thư giằng co cãi cọ. Nhưng cô có thể khẳng định một điều là một khi cô đã xác định tính cách của hai người không hợp nhau, đối phương lại làm chuyện xin lỗi với cô thì Tùng Kỳ chắc chắn sẽ nhanh chóng rời xa.

Giống như Phùng Thư Thư vậy.

Vui vẻ trong quá khứ là thật, hai người là bạn bè tốt cũng là thật. Tùng Kỳ sẽ không đi khắp nơi nói xấu Phùng Thư Thư; nhưng sau đó ác ý của Phùng Thư Thư đối với cô cũng là thật cho nên Tùng Kỳ cũng sẽ không đồng tình khi cô ta bị lưu manh bắt nạt đến mang thai, không thể không nghỉ học để kết hôn.

Bây giờ cô đang chịu đựng đến mức giới hạn đối với Khúc Miêu Miêu.

……

Tùng Kỳ nghĩ thì rất hay, cô có thể tùy tiện tìm một nhân viên làm công tạm thời trên đường cái, cô đưa tiền, chỉ cần đối phương phối hợp một chút là được nhưng khi thực hành thì lại vô cùng khó khăn. ( truyện trên app T𝕪T )

Một là thời gian có hạn.

Hai là cô cho rằng bản thân không kén chọn, tùy tiện tìm một người có vẻ ngoài bình thường là được, nhưng khi đứng ở trong công viên lén quan sát những người đàn ông đi ngang qua thì cô theo bản năng trở nên bắt bẻ.

—— người này chiều cao không đủ, còn lùn hơn so với người mà Miêu Miêu giới thiệu.

—— người này có làn da rất kém và đầy dầu, dẫn đi qua đó chắc chắn sẽ bị cười nhạo.

—— còn có người kia, vẻ ngoài không tệ nhưng ánh mắt rất đáng khinh, lén ngắm các cô gái mặc váy ngắn đi trên đường……

Tùng Kỳ vơ vét hai ngày ở công viên và nơi gần trường học nhưng không tìm thấy được một người vừa lòng.

Tổng hợp mà nói những người đó còn không thể so được với những người mà Khúc Miêu Miêu tự giới thiệu!

…… Cô cảm thấy rất hẻo lời.

Nếu không phải ý chí của cô rất kiên định, không cho phép đồng ý lời của Khúc Miêu Miêu thì cô sẽ cảm thấy mình là kẻ lòng lang dạ sói, không biết lòng tốt của người khác.

“Kỳ Kỳ.”

Tùng Kỳ lấy lại tinh thần: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Hứa Tuệ Anh: “Kêu con đi chạy việc vặt, con cầm bình giữ nhiệt này đi đưa cho dì Trương đi.”- Ứng dụng ㄒYㄒ

“Trời nóng như vậy mà mẹ hầm canh làm cái gì vậy?” Trời nắng nóng như vậy thì ai lại ăn đồ nóng chứ?

Dù sao vừa vào mùa hè, Tùng Kỳ tình nguyện mỗi ngày ăn cháo đậu xanh lạnh và các loại rau trộn hơn.

Suy bụng ta ra bụng người nên cô cảm thấy dì Trương cũng không thích ăn đồ nóng.

Hứa Tuệ Anh liếc mắt nhìn con gái một cái, chậm rãi nói: “Dì Trương của con là người Quảng Tỉnh, mỗi năm giữa tháng bảy thì quê dì ấy sẽ ăn vịt.”

Tùng Kỳ tò mò: “Tại sao vậy ạ?”

Hứa Tuệ Anh: “Vịt, phát âm đồng âm là áp, giữa tháng bảy cửa quỷ mở ra nên ăn vịt đương nhiên là vì ngăn chặn cô hồn dã quỷ. Nói cách khác là mọi chuyện không cần sợ.”

“Nhưng trên đời này không có quỷ. Mẹ, mẹ là người của chủ nghĩa duy vật, là Đảng viên đó.” Tùng Kỳ cười khúc khích.

Hứa Tuệ Anh đổ canh đã nấu xong vào hộp cơm. Bà nói không nhanh không chậm: “Phong tục tập quán ở mọi nơi khác nhau, mọi người cần một ngụ ý tốt chứ không nhất định là phải tin tưởng mấy thứ này. Dì Trương của con không giỏi nấu ăn, thân thể cũng không tốt. Còn Tiểu Vương thì bận rộn đi làm ở bệnh viện, người trẻ tuổi mà nên cũng không nhớ đến những thứ này.”

Trương Ái Hoa một mình đến Thành phố Dung dưỡng bệnh nên chắc chắn sẽ cảm thấy cô đơn. Bà làm chủ nhà cộng thêm bạn tốt thì phải nên chăm sóc đối phương mới đúng.

Tùng Kỳ: “Ngao ~~”

Hứa Tuệ Anh: “Trên đường cẩn thận một chút, khi trở về đi đường lớn có đèn đường. Đừng có đi ngõ nhỏ có nghe không?”

Tuần trước ở khu phố cũ cửa khẩu Ngưu Thị xảy ra chuyện, một sinh viên nữ đi vào ngõ nhỏ xưởng ống thép thì mất tích. Bây giờ sống không thấy người, chết không thấy xác.

Kỳ Kỳ nhà bọn họ xinh đẹp như vậy, cô gái xinh đẹp luôn khiến người khác chú ý. Hứa Tuệ Anh nhịn không được dặn dò thêm hai câu.

“Con biết rồi.”

Nếu cô ngồi xe buýt từ Trường Trung học số 4 đến Hoán Hoa Khê có tám trạm, nếu cô lái xe thì mất khoảng vài phút .

Tùng Kỳ cầm theo hộp cơm suy nghĩ vài giây.

Lúc này đúng thời gian tan làm nên chắc chắn xe buýt rất chen chúc, trời quá nóng nên trên người của mọi người đều là mùi mồ hôi. Mùi vị kia mà chen chúc trong xe thì khó chịu khỏi phải nói. Cô nên đạp xe đi qua đó thì hơn.

Ngày mùa hè ở Thành phố Dung thì trời tối trễ. 7 giờ rưỡi Tùng Kỳ ra cửa, có thể nhìn thấy hoàng hôn đang buông xuống.

Khi cô tới Hoán Hoa Khê thì trong nhà quả nhiên chỉ có một mình Trương Ái Hoa.

“Dì Trương, đây là canh vịt tình yêu do mẹ con tự tay làm nha! Trời nóng, dì có cảm thấy trong lòng ấm áp không?” Tùng Kỳ đặt canh vịt củ sen lên trên bàn cơm. Cô chớp chớp lông mi,nghịch ngợm làm động tác đỡ trán vì nóng đến mức không chịu đựng nổi.

Trương Ái Hoa bị chọc cười khúc khích. Bà chỉ vào Tùng Kỳ, cưng chiều nói: Cái con bé này, con rất nghịch ngợm đó. Coi chừng dì nói với mẹ của con là con cố ý đặt điều về cô ấy đó.”

“Con không thèm sợ đâu.” Tùng Kỳ khom lưng đứng ở trước cây quạt, giống như một đứa trẻ con mà há mồm “A ——”, âm cuối thật dài truyền tới trong tai biến thành “A ~~~~~”

Trương Ái Hoa thấy vậy thì lập tức nở nụ cười: “Kỳ Kỳ, ngồi ở bên này đi. Đừng ngồi đối diện cây quạt, cẩn thận một lúc nữa bị quạt đến đau đầu.”

“Dì Trương, con không ngồi đâu. Con thổi mát một chút rồi phải đi về nhà.”

Trương Ái Hoa nhìn đồng hồ. Qua một lúc nữa thì Phụng Tùng cũng sẽ, hôm nay nói gì cũng phải để hai đứa nhỏ gặp nhau một mặt mới được.

“Nghe lời dì ngồi nghỉ ngơi một lúc đi, một lúc nữa Phụng Tùng cũng sẽ tới đây. Vừa lúc để dì cho nó chứng kiến cái gì gọi là đại mỹ nhân.”

Bà thật sự cảm thấy Phụng Tùng và Kỳ Kỳ rất xứng đôi, một người đẹp trai một người đẹp gái. Hai nhà đều là người tốt. Anh hai chị dâu đều là người hiền lành sáng suốt nên không có khả năng làm ba mẹ chồng khó tính, hai vợ chồng Tuệ Anh là người có biết phân rõ phải trái. Nếu hai người họ xem vừa mắt, kết hôn sinh con thì không biết sẽ đẹp đến mức nào!

“Không được đâu dì Trương, con nói đùa đó.” Tùng Kỳ trợn to mắt, cô không nghĩ tới dì Trương lại tác hợp nghiêm túc như vậy, cô nhớ tới lời nói hùng hồn lần trước, cảm thấy hơi xấu hổ.

Cô nhanh chóng xua tay từ chối ý tốt của đối phương: “Thật ra con khá rụt rè. Dì xem, mặt con cũng đỏ hết rồi này.” Vừa nói cô vừa nâng má ghé sát vào.

Trương Ái Hoa oán trách nói: “Đừng nghĩ lừa gạt dì, ai đỏ mặt chứ con không bao giờ đỏ mặt.”

Cô bé này từ nhỏ lớn lên ở trường học, thấy ai cũng ngọt ngào kêu dì chú anh chị, giống như một cái bánh bao nhân trứng sữa mật ong. Bà còn nhớ khi Tùng Kỳ học trung học thì bà gửi băng cát xét tiếng Anh cho con bé, con bé đã viết một bức thư cảm ơn hơn một ngàn chữ. Bên trong có một nửa là đang khen cô bé tiến bộ cỡ nào, không có làm thất vọng lòng mong đợi của bà……

Nói theo lời nói của Tuệ Anh thì da mặt của con bé này rất dày, vô cùng tự tin nhưng lại làm cho người ta thích vô cùng.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp