Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 2: Thái độ kỳ quái


4 tháng

trướctiếp

 

Những lời Hứa Tuệ Anh nói cũng lọt tai Tùng Kỳ.

Cô lại chạy đến bệnh viện nói rõ chuyện về Vu Khang Nhạc.

Sau khi Cảnh Hựu Cầm nghe xong lời này sắc mặt tối sầm lại, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn con gái đang hôn mê trên giường bệnh gương mặt trắng bệch, bà ta tức giận vì con gái không nghe lời mình nhưng nhìn con bé thành ra như vậy bà cũng rất đau lòng.

Muốn mắng người nhưng lại mắng không được!

Bên cạnh còn là người vừa đánh vừa cứu Miêu Miêu nhà mình, nếu bà ta đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Tùng Kỳ, hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh nhất định sẽ tìm đến nhà bà nói lý lẽ.

Bà không những không được thể hiện một chút sự oán giận nào, mà ngược lại còn phải cảm ơn Tùng Kỳ.

"Trùng Trùng, cũng may hôm nay có cháu ở đó, nếu không Miêu Miêu đã..."

Tùng Kỳ vội lắc đầu, nhẹ nhàng an ủi Cảnh Hựu Cầm:"Dì Cảnh dì cứ yên tâm đi, Miêu Miêu là một người tốt ắt sẽ gặp điềm lành thôi. Hơn nữa lúc cháu nhảy xuống nước cứu cậu ấy thì một cậu nam sinh khác cũng nhảy xuống trở giúp, người tốt trên đời này vẫn còn rất nhiều."

Nghe được còn có một nam sinh khác giúp đỡ, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.

"Vậy sao, cho dù thế nào đi nữa thì dì cũng cảm ơn cháu."

Cảnh Hựu Cầm mím môi, cười vô cùng miễn cưỡng.

Đúng lúc này bác sĩ đến.

"Bác sĩ, rốt cuộc khi nào con gái tôi mới có thể tỉnh lại? Không phải vết thương trên trán con bé không quá nghiêm trọng hay sao?"

Vương Đức Vinh cũng cảm thấy khó hiểu.

Đều đã làm hết mọi loại kiểm tra nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân bệnh nhân hôn mê.

Mặc dù bác sĩ đã nói rồi nhưng Cảnh Hựu Cầm vẫn không chịu hiểu.

"Sao lại không tìm ra nguyên nhân? Còn không phải do trang thiết bị của bệnh viện chưa đủ tiên tiến hay sao? Ở đây còn bác sĩ nào tốt hơn không đến đây xem một chút đi chứ?"

Đối diện với sự nghi ngờ của người nhà bệnh nhân, Vương Đức Vinh vẫn bình tĩnh.

"Người nhà bệnh nhân không cần lo lắng, chúng tôi đã làm hết những loại kiểm tra rồi. Trang thiết bị của bệnh viện cũng rất hiện đại nên không có sai sót gì đâu. Bệnh nhân xuất hiện triệu chứng như vậy cũng rất bình thường chứ không có chuyện gì nguy hiểm đâu, chờ theo dõi thêm một lúc nữa, nếu hai mươi tiếng sau bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại thì chúng tôi sẽ mời chuyên gia đến để kiểm tra lại một lần nữa."

"Đúng vậy, dì Cảnh, dì đừng quá lo lắng, chúng ta hãy bình tĩnh đợi thêm một chút nữa đi."

"..."

Âm thanh mềm mại yêu kiều của Tùng Kỳ phảng phất như một tia sét bổ đôi đầu óc hỗn độn của Khúc Miêu Miêu.

Cô ta đột nhiên mở mắt ra.

Ánh mắt giống như vừa mới từ cõi chết trở về, ngơ ngác nhìn trần nhà, mãi lâu sau cũng không phát ra chút động tĩnh nào.

Tùng Kỳ là người đầu tiên phát hiện ra, cô hưng phấn đến mức nâng cao âm lượng:"Dì Cảnh, Miêu Miêu tỉnh rồi!"

"Miêu Miêu--" Cậu tỉnh lại rồi.

Cô còn chưa nói xong thì một giọng nói khác đã xen vào.

"Miêu Miêu, con cảm thấy trong người thế nào rồi? Có đau chỗ nào không? Nói cho mẹ biết đi!"

Cảnh Hựu Cầm mặc kệ bác sĩ đang đứng trước mặt mình, bà ta vọt nhanh đến giường con gái mình, đau lòng đặt tay lên khuôn mặt tái nhợt của Khúc Miêu Miêu.

Nhưng giây tiếp theo, khung cảnh tình mẫu tử cảm động này liền bị ánh mắt lạnh lùng của Khúc Miêu Miêu dập tắt.

"Nói cho mẹ? Mẹ sẽ giúp con sao? Trong lòng mẹ chỉ có Khúc Tư Nguyên mà thôi."

Cảnh Hựu Cầm trợn tròn mắt, tim bà như bị hẫng đi vài nhịp, theo bản năng bà buông tay con gái mình ra, hoảng sợ lùi lại hai bước.

"Miêu Miêu, con đang nói cái gì vậy?"

Khúc Miêu Miêu nhìn bà chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng.

Một lúc sau, cổ cô ra như máy móc rỉ sét, răng rắc răng rắc, quay qua nhìn Tùng Kỳ.

Tình huống này vô cùng quỷ dị, Khúc Miêu Miêu như ác quỷ mới bò ra từ địa ngục vậy.

Tùng Kỳ có chút giật mình, toàn thân run rẩy.

Chẳng lẽ... lời đồn con sông bảo vệ thành phố có ma là sự thật sao?

"Miêu Miêu……"

Tùng Kỳ nuốt nước miếng, cẩn thận nói:"Cậu sao vậy?"

Ánh mắt này quá doạ người rồi đấy.

Tùng Kỳ chớp mắt, quay đầu nhìn Cảnh Hựu Cầm, nhưng Cảnh Hựu Cầm vẫn chưa hoàn hồn.

Khúc Miêu Miêu nhận ra có gì đó không đúng.

"…Mẹ, mái tóc bạc của mẹ đâu rồi?"

"Tùng...Tùng Kỳ?"

"Tớ vẫn chưa chết sao?"

Câu tiếp theo chính là:

"Cậu cũng chưa chết sao?"

Cảnh Hựu Cầm và Tùng Kỳ:...Bị trúng tà à?

"Miêu Miêu, con làm sao vậy, con đừng doạ mẹ mà".

Cảnh Hựu Cầm ôm trái tim nhỏ đang sợ hãi của mình, nhìn ánh mắt lạnh lùng sắc bén của con gái, bà ta đã nghĩ đến việc đi mua nước thánh từ thầy đồng luôn rồi.

Bác sĩ Vương đứng bên cạnh không để ý nhiều đến sự hoảng sợ của hai người họ, ông vẫn làm nhiệm vụ của mình, kiểm tra bệnh nhân sau khi tỉnh lại.

"Được rồi, đây là số mấy? "

"……Ba. "

"Có thể nhận ra mọi người đúng không, xem ra ký ức của bệnh nhân không bị ảnh hưởng gì nhiều, nếu vẫn còn thấy chưa khoẻ lắm thì có thế nằm viện quan sát thêm."

Khúc Miêu vẫn mơ màng ngơ ngác như cũ, cứ một lúc thì cô ta lại nhìn Vương Đức Vinh, rồi một lúc sau lại nhìn Cảnh Hựu Cầm, cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại trên người Tùng Kỳ, như đang suy nghĩ xem tình huống này là như thế nào.

Nhìn Khúc Miêu Miêu như vậy, Cảnh Hựu Cầm và Tùng Kỳ rất lo lắng.

Ngoại trừ lo lắng ra thì Tùng Kỳ còn thấy ánh mắt của cô bạn thân mình rất kỳ quái, làm trong lòng cô có chút sợ hãi, ánh mắt này giống như Khúc Miêu Miêu đã hận cô từ rất lâu rồi vậy.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Nhưng làm sao có thể có chuyện đó được chứ?

Trong mười năm quen biết, số lần họ cãi nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi mà.

Tùng Kỳ luôn vui vẻ hoạt bát, cô như một mặt trời nhỏ luôn lan toả năng lượng tích cực đến mọi người, mà Khúc Miêu Miêu lại hơi trầm tính và ít nói, là "Con nhà người ta" trong miệng của bố mẹ nơi này, tình bạn của họ bắt đầu từ khi hai nhà sống chung một khu, tình bạn lại càng phát triển nhanh chóng với “việc lớn” chép bài tập.

Tuy là một người thi đậu đại học, một người thi rớt vào xưởng làm công nhân, tầng lớp xã hội mà họ tiếp xúc cũng khác nhau.

Tuy là không được như trước kia, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh chẳng rời Tiêu*, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng gì đến tình bạn của họ cả.

*Tiêu không rời Mạnh, Mạnh chẳng rời Tiêu: Mạnh với Tiêu ở đây là nói đến Mạnh Lương và Dương Diên Chiêu trong “Dương gia tướng”. Hai người này là huynh đệ kết nghĩa, gắn bó keo sơn, như hình với bóng. Câu này là để chỉ tình cảm bạn bè gắn bó vô cùng thân thiết và sâu đậm

Cho nên tại sao Miêu Miêu lại dùng ánh mắt này nhìn mình chứ?

——Ngoại trừ bị trúng tà thì Tùng Kỳ cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.

Nghĩ thế nào cô cũng không hiểu được.

“Miêu Miêu, cậu vẫn ổn chứ?”

Tùng Kỳ nhẹ nhàng kéo cô ta qua, quan tâm hỏi.

Trong nháy mắt hơi ấm từ bàn tay cô đã đập tan những suy nghĩ hỗn độn trong đầu Khúc Miêu Miêu, cô ta rút tay về sau, đối diện với ánh mắt bất ngờ xen lẫn một chút khó hiểu của Tùng Kỳ thì vẻ mặt cô ta rất lạnh lùng.

Khúc Miêu Miêu rũ xuống mí mắt, cố gắng kiềm chế những cảm xúc không nên có của mình.

“Tớ không sao. Tùng Kỳ, cậu về trước đi, tớ muốn nghỉ ngơi một chút.”

Nói xong, cô ta kéo chăn lên đầu rồi nằm ngủ.

Những dấu chấm hỏi trong đầu Tùng Kỳ càng nhiều hơn.

Chỉ là bị trầy da một chút thôi mà, bác sĩ cũng nói là không cần theo dõi gì thêm nhưng tại sao Miêu Miêu lại muốn ở lại đây chứ??

Không đợi cô lên tiếng hỏi Khúc Miêu Miêu thì Cảnh Hựu Cầm đã xen vào:“Con muốn ở đây sao? Tay chân con cũng đâu có bị thương, vết thương ở trán cũng được băng bó lại rồi, muốn nghỉ ngơi về nhà nghỉ ngơi đi, nằm viện đốt tiền của cả nhà con thấy vui lắm à? Đã lớn như vậy rồi mà không biết suy nghĩ chút nào, đã bảo hôm nay con ở nhà đừng đi đâu thế mà con còn đi theo Tùng Kỳ đến nơi như vậy, hoạ cũng do con tự tìm đến chứ ai.”

Tùng Kỳ mở miệng, cô muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Không phải đã nói là Miêu Miêu và Vu Nhạc Khang muốn đi hẹn hò nên mới nhờ cô giúp sao, tại sao dì Cảnh vẫn nói cô dẫn Miêu Miêu đi lung tung vậy.

Thật là còn oan ức hơn cả Đậu Nga* mà.

* “Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.

“Dì Cảnh, chuyện này……”

Cảnh Hựu Cầm một tay kéo chăn, ngay cả đầu cũng không quay lại: “Tùng Kỳ cháu về nhà trước đi, chuyện hôm nay dì cảm ơn cháu nhiều.”

Tùng Kỳ:……

Hiện tại, tâm trạng cô có chút vi diệu.

Cô có cảm giác như họ đang giận chó đánh mèo với cô vậy.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để cãi nhau.

Ngày thường Tùng Kỳ có chút ngây ngô không suy nghĩ quá nhiều nhưng cô cũng không đến mức là một đứa thiểu năng trí tuệ mà không hiểu được ẩn ý từ trong ánh mắt người khác.

Cô có thể thấy được Cảnh Hựu Cầm không vừa mắt cô chút nào.

Tùng Kỳ hít một hơi thật sâu, tự nhủ với bản thân mình đừng để ý đến những ác ý của đối phương.

Cô giả vờ không biết mà nói “Được, vậy tạm biệt Miêu Miêu, chào dì Cảnh cháu về trước.”

“Ừm, đi trên đường nhớ chú ý an toàn.”

Cảnh Hựu Cầm lạnh nhạt căn dặn cô vài câu.

Khúc Miêu Miêu vẫn im lặng không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái.

Tùng Kỳ nhìn tay của Miêu Miêu trong chăn, tay cậu ta siết chặt đến mức thấy được những khớp xương nhô lên, giống như trong lòng cảm thấy rất tức giận nhưng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn vậy. 

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” để ủng hộ các truyện khác của nhà nhé!!

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp