Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 21: Đối tượng xem mắt cũ


4 tháng

trướctiếp

 

Sau khi hiểu rõ được điểm này thì Ký Hòa Bắc lại có tâm trạng đáp lời cô.

“Tại sao?” Anh dần dựa vào trên cây, hỏi: “Trên đường người nhiều như vậy tại sao lại tìm tôi?”

Tư thế của Ký Hòa Bắc nhàn nhã, giọng điệu cũng hơi bất cần nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hơi áp lực.

Tùng Kỳ cảm thấy không được tự nhiên.

Đột nhiên cô có loại cảm giác không được tự do như học sinh đối mặt với giáo viên, nhưng cô không nghĩ đối phương là “Người nắm quyền” mà còn nghĩ rằng sau khi bản thân lỗ mãng xúc động thì hiện lên cảm giác lo lắng.

Đầu ngón tay của cô nắm chặt đầu xe nhưng cô vẫn rất thành thật: “…… Anh rất đẹp trai, mang anh đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ không mất mặt.”

Ký Hòa Bắc kinh ngạc, đột nhiên bật cười. Đây là lần đầu tiên anh thấy có người khen thẳng thắn như vậy nhưng lại không mang theo chút tâm tư kiều diễm nào.

Cô gái này trông không giống như người dùng sắc đẹp của mình để phạm tội nhưng cẩn thận nhìn đôi mắt của cô ấy là có thể nhìn ra tính cách của cô ấy khác một trời một vực với vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ.

Không thể không nói cô thật sự có một đôi mắt rất đẹp.

Đôi mắt sáng lấp lánh giống như ngôi sao đêm hè, lại trong suốt như hồ nước trên núi cao, không một tia tạp chất nào, giống như con người của cô ấy cũng sạch sẽ đến mức liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ được, khiến người khác rất khó hiện lên cảm xúc nghi ngờ đề phòng.

“Cô vẫn luôn đến gần đàn ông xa lạ như vậy sao?”

“Không sợ tôi kéo cô đến một con hẻm tối nào đó rồi cưỡng hiếp cô trước sau đó giết chết sao?”

“Dù sao thì trời tối, người qua đường không nhìn thấy rõ mặt của tôi. Nếu có người chứng kiến thì cũng chỉ nhìn thấy là cô chủ động ngăn tôi lại, có lẽ bọn họ sẽ cho rằng chúng ta quen biết. Cô chết rồi thì sẽ không ai tìm được cô.”

Lời nói này tràn ngập khiêu khích và ác ý. Trước khi Ký Hòa Bắc mở miệng thì đã dự đoán đến đối phương sẽ cảm giác bị sỉ nhục mà tức giận mắng anh nhưng anh vẫn nói như vậy.

Tùng Kỳ sửng sốt hai giây, cô không thể nói nên lời, đôi chân dài dẫm bàn đạp đạp xe về phía trước mấy mét, cô kéo dãn khoảng cách với Ký Hòa Bắc rồi mới tức giận nói: “Đại ca à, anh không muốn làm thì không làm thôi. Không cần phải đe dọa tôi như vậy chứ?”

Có gương mặt đẹp trai như vậy, giọng nói dễ nghe như vậy, vậy mà tính cách lại tệ đến thế!

Trời ơi, người làm công tạm thời có cảm xúc không ổn định này cô thật sự thuê không nổi.

Lỡ như đến nơi anh không chuyên nghiệp, nói những lời không nên nói vậy thì Miêu Miêu chắc chắn sẽ càng coi thường cô, càng thêm chắc chắn rằng những gì mà cậu ấy làm đều không sai. Tất cả đều vì muốn tốt cho cô.

Cậu ấy chắc chắn sẽ có bộ dáng “Tớ sớm biết là như vậy mà”.

Nói: Xem đi Trùng Trùng, tự cậu không thể quen được người khác phái ưu tú cho nên người mà cậu tìm diễn kịch cũng chỉ có thể bình thường, sau đó blah blah một đống……

Tùng Kỳ nghĩ như vậy thì cảm thấy muốn nôn như đang nuốt sầu riêng. Cô còn muốn dùng vận tốc ánh sáng rời khỏi hiện trường.

“Được rồi được rồi, là tôi quá lỗ mãng. Xin lỗi vì đã quấy rầy anh.” Tùng Kỳ quay đầu xe vẫy tay muốn đi, không dây dưa níu kéo.

Sợ hãi rất nhanh đó, nhưng cũng rất có lễ phép. Điều này khiến Ký Hòa Bắc hoàn toàn xác định đối phương không quen biết anh.

Đôi mắt của anh chứa đựng ý cười như có như không, ma xui quỷ khiến mà gọi Tùng Kỳ lại: “Chờ một chút ——”

Tùng Kỳ theo bản năng quay đầu lại nhìn anh.

Cô thấy anh đứng thẳng người, hai tay cắm vào túi quần to, nói một cách lười biếng: “Chuyện cô muốn mời tôi đi diễn kịch ở trước mặt bạn của cô, tôi cảm thấy có thể nói thêm một chút.”

Tùng Kỳ:……

Nhìn một cái diễn xuất bình tĩnh ung dung này đi, nghe cái giọng như ban ân này đi.

Thiếu chút nữa Tùng Kỳ đã cho rằng anh là thiếu gia nhỏ vì phản kháng người cha phú ông hàng tỷ mà rời nhà trốn đi rồi muốn dựa vào đôi tay của mình để làm ra sự nghiệp, bất đắc dĩ thất bại sa sút lưu lạc đến mức đi khuấy xi măng ở công trường mà cô đã xem trong bộ phim truyền hình lần trước đấy.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Thật khó để diễn tả.

Nhưng vẻ ngoài và giọng nói của anh thật sự rất hợp với tâm ý cô.

…… Nếu thay quần áo thì chắc chắn rất kinh người.

Anh đứng ở chỗ đó, chỉ cần không mở miệng thì chắc chắn có thể đẩy mấy người mà Miêu Miêu giới thiệu thành cặn bã.

“…… Anh không hài lòng với giá sao?”

Nếu có thể hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, sau khi giải quyết tâm ma của Miêu Miêu và để cô quay lại cuộc sống không có phiền não lúc trước thì cũng không phải là không thể tăng giá thêm một chút.

“Tiền gì vậy?”Vương Phụng Tùng mua thuốc lá trở về, vừa vặn nghe được một nửa nên thuận miệng hỏi.

Hắn rất tò mò Ký Hòa Bắc đang nói chuyện với ai nên nghiêng người nhìn lại.

Một gương mặt xinh đẹp vừa đơn thuần vừa quyến rũ vô cùng cuốn hút đột nhiên đập vào đáy mắt hắn, đôi mắt của Vương Phụng Tùng mở to ra.

Mẹ nó!

Cô gái này là ai vậy?

Quen biết lúc nào mà hắn không biết vậy?

“Anh Bắc, đây là?”

Ký Hòa Bắc liếc mắt nhìn hắn một cái, nhìn đôi mắt tỏa sáng của hắn thì biết là không có ý tốt gì. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Không quen biết, không thân.”

Khóe miệng của Vương Phụng Tùng giật giật, không quen biết mà anh có thể trò chuyện với người ta sao?

Anh sẽ sớm lạnh mặt kêu người ta tránh ra một chút.

Chẳng lẽ —— dục vọng chiếm hữu của anh Bắc mạnh như vậy, mạnh đến mức ngay cả anh em chào hỏi một cái cũng cảm thấy không vui?

Vương Phụng Tùng bổ não một đống thứ lung tung rối loạn, khóe miệng cong lên thành nụ cười xấu xa.

Hắn run run cổ áo sơ mi và túi, giống như một con công nghịch ngợm liều mạng bày ra bộ dáng phong lưu của mình: “Xin chào cô, nếu cô là bạn của anh Bắc vậy thì sau này chúng ta cũng là bạn bè. Tôi tự giới thiệu trước một chút, tôi tên là Vương Phụng Tùng.”

Hắn vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Ký Hòa Bắc một cái.

Ký Hòa Bắc hừ lạnh một tiếng, tên ngốc!

Tùng Kỳ phản ứng hai giây,chính xác bắt được nửa câu sau. Cô híp đôi mắt hồ ly lại: “Vương, Phụng, Tùng?”

Vương Phụng Tùng ra vẻ giơ tay lên, hắn vuốt mái tóc được xịt keo lên, dùng giọng nói hắn tự nhận là ngầu nhất có thể khiến cho các gái thét chói tai mà nói: “Đúng vậy, Vương trong Tam Hành, Phụng trong hiến dâng, Tùng trong đón khách, trước mắt tôi đang làm trong khoa cấp cứu ở Bệnh Viện Số 1.”

Tùng Kỳ bị giọng nói hắn cố tình đè thấp đâm vào màng tai và rất khó chịu.

Cô không cảm thấy gợi cảm, ngược lại giống như tiếng ồn làm người khác cảm thấy hơi khó chịu. Đôi mắt nhỏ tìm tòi nghiên cứu quét tới quét lui ở trên người hắn.

Đặc biệt người này nói năng ngọt xớt, miệng lưỡi trơn tru nhìn thấy gái đẹp thì như con công xòe đuôi, một chút cũng chẳng liên quan gì với mấy chữ “Kiên định đáng tin cậy” mà dì Trương đã nói!

Mắt nhìn người của dì Trường thiên vị cháu trai của dì ấy đến mức khiến người khác không dám tin tưởng.

Tùng Kỳ chửi thầm nửa ngày, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Thì ra anh chính là Vương Phụng Tùng à.”

Nụ cười của Vương Phụng Tùng đọng lại ở trên mặt. Giọng điệu của cô gái xinh đẹp này là lạ, chẳng lẽ……

Không phải người quen của anh Bắc mà là bạn gái cũ bị hắn quên đi sao?! Nhưng người đẹp như vậy mà hắn cũng nỡ chia tay á?

Vương Phụng Tùng kinh ngạc nghi ngờ nhìn Tùng Kỳ: “Ừm…… Đúng, tôi là Vương Phụng Tùng, chẳng lẽ lúc trước…… hai chúng ta quen biết sao?”

Tùng Kỳ cong khóe môi nhìn chiếc túi trước mặt, cô ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi tên là Tùng Kỳ, anh nghe có quen tai không?”

Vương Phụng Tùng:……!

Ký Hòa Bắc:???

Vương Phụng Tùng sửng sốt.

Tùng, Tùng Kỳ?

“Mẹ của cô quen biết dì ba của tôi?”

Ngón tay của Tùng Kỳ nhẹ nhàng rung chuông xe đạp, mi mắt cong cong gật đầu: “Đúng vậy.”

Vương Phụng Tùng không biết bản thân nên tiếc nuối hay là thở phào nhẹ nhõm.

Còn may không phải là bạn gái cũ, nhưng không phải là bạn gái cũ cũng không tốt hơn được chút nào.

Gương mặt này hoàn toàn phù hợp với sở thích của hắn, là kiểu mà hắn thích. Nếu hai người không có mối quan hệ thiếu chút nữa xem mắt với nhau thì Vương Phụng Tùng chắc chắn lại muốn làm con công xòe đuôi mà dùng hết tất cả thủ đoạn theo đuổi con gái.

Nhưng tình huống của hai người trước mắt này……

Hắn lại nghe thấy giọng điệu rõ ràng không vui của đối phương, không ổn.

Bầu không khí lập tức dừng lại.

Vương Phụng Tùng có lòng giải thích muốn nói hai câu xin lỗi nhưng người ta lại không nhắc đến chuyện bị hắn cho leo cây, cho nên cái miệng lưỡi hùng biện của hắn không biết nên nói từ đâu.

Đôi mắt của Ký Hòa Bắc hơi lóe lên, rất nhanh anh đoán ra được mối quan hệ sâu xa của hai người này.

Chuyện này khá thú vị, không ngờ người này chính là người xem mắt mà dì của Vương Phụng Tùng muốn giới thiệu cho hắn?

Chậc!

Hoa tươi cắm bãi cứt trâu.

Vương Phụng Tùng không biết bản thân đã biến thành bãi “Cứt trâu” gãi đầu, hiếm khi cảm thấy lúng túng, cố gắng cứu vớt lại hình tượng của mình.

“Em gái Tùng, thật sự xin lỗi. Hai lần trước là tôi không giữ lời hứa, tôi không có hứng thú với việc xem mắt nhưng lại không đành lòng từ chối ý tốt của dì ba nên chắc chắn đã làm cho cô và dì cảm thấy không vui. Sau này có dịp tôi sẽ mời hai người ăn cơm để xin lỗi, cô tha thứ cho tôi một lần đi.”

Thật ra Tùng Kỳ cũng không tức giận lắm.

Cho dù Vương Phụng Tùng thành thật xuất hiện thì cô cảm thấy hai người bọn họ cũng không thể trò chuyện hợp nhau được.

Vương Phụng Tùng thật sự có vẻ ngoài trông bảnh bao, có công việc nở mày nở mặt nhưng lời nói của hắn lộ ra hơi thở “Tay già đời trên tình trường”, dễ dỗ dành và lấy lòng người khác.

Lần đầu tiên gặp mặt mà đã em dài em ngắn.

Tuy nói em gái là xưng hô thường thấy ở thành phố Dung, có quen hay không đều có thể gọi như vậy nhưng Vương Phụng Tùng chọn cái xưng hô này rõ ràng là làm thành biệt danh để lôi kéo làm quen.

Tùng Kỳ có rất nhiều người theo đuổi nhưng vẫn độc thân cho đến bây giờ đều là nhờ vào ánh mắt sắc sảo của bản thân.

Cô rất không thích đàn ông thành thạo về phương diện tình cảm và càng không thích người có quá nhiều người yêu cũ.

Nếu lại thêm kiểu nói năng ngọt xớt, đào hoa phong lưu thì càng cấm kỵ hơn, chỉ có khi đối với bạn bè bình thường thì Tùng Kỳ mới không khoanh tròn những điều như vậy, ngược lại độ chịu đựng của cô rất cao.

Cho nên khi cô nghe thấy lời nói của Vương Phụng Tùng thì Tùng Kỳ cảm thấy có hơi “ngấy” một chút.

Nhưng nếu cô không coi hắn là người đề cử cho danh hiệu bạn trai thì biểu hiện của cô cũng khá hào phóng: “Ăn cơm thì không cần đâu, miễn cho ăn một bữa cơm với anh thì dì Trương và mẹ tôi còn nghĩ rằng hai người chúng ta có tín hiệu gì đó rồi lại muốn tác hợp nữa.”

Vương Phụng Tùng: “……”

Có tín hiệu gì đó cũng không phải là không được.

Nhưng em gái à, em có cần ghét bỏ trực tiếp như vậy không?!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp