Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 22: Thoả thuận thành công


4 tháng

trướctiếp

 

Vương Phụng Tùng cảm thấy khó chịu.

Người đẹp hoạt sắc sinh hương như vậy ở trước mặt nên hắn nói chuyện làm việc luôn muốn kiềm chết lại một chút, hắn đành phải sờ mũi che giấu vẻ không được tự nhiên của bản thân. (Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ.)

“Chắc là không đâu. Năm nay đã là năm gì rồi, ăn bữa cơm cũng không liên quan gì với tín hiệu hết, không cho phép chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?”

Nói đến cùng cũng là hắn làm lơ người ta trước nên con gái người ta khó chịu trong lòng, khi nói chuyện châm chọc cũng là chuyện bình thường.

Vương Phụng Tùng nói xong, còn lén đưa mắt ra hiệu với Ký Hòa Bắc, muốn Ký Hòa Bắc nói hai câu làm dịu lại bầu không khí.

Ký Hòa Bắc chú ý tới lông mày ra hiệu của hắn, đột nhiên anh cảm thấy khó chịu. Anh lên tiếng nói chuyện nhưng không phải nói với Vương Phụng Tùng: “Trò chuyện xong chưa? Trò chuyện xong rồi còn nói chuyện chính nữa không? Công trường của tôi rất bận, nếu phải đồng ý chuyện của cô thì phải nói trước để thay ca với người khác.”

Vương Phụng Tùng bối rối: “Anh, chuyện chính gì vậy?”

“Anh muốn đổi với ai ——”

Đôi mắt lạnh lẽo của Ký Hòa Bắc nhìn lướt qua, Vương Phụng Tùng lập tức im lặng.

Khi hắn giống hòa thượng Trương Nhị gãi đầu (không hiểu chuyện gì đang xảy ra) thì Tùng Kỳ trả lời bằng giọng điệu vui vẻ: “Nói chứ, nói như vậy thì anh đồng ý rồi đúng không?”

“Ừm, đồng ý rồi.” Ký Hòa Bắc thản nhiên nói.

Vương Phụng Tùng:…… rốt cuộc hai người đang nói chuyện bí mật gì vậy?

Nụ cười trên gương mặt của Tùng Kỳ càng sâu, bên má phải lộ ra lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

“Tuy nhiên ——”

Nụ cười chậm rãi rút lại, hô hấp cũng lập tức ngừng lại.

“Phải thêm tiền.”

Tùng Kỳ nhíu mày, hơi do dự hỏi: “Thêm bao nhiêu?”

Ký Hòa Bắc không lập tức trả lời, cố ý thử. Sau một lúc lâu, anh nói: “Ít nhất là mười đồng.”

“…… Có thể thêm tiền nhưng anh phải đảm bảo chất lượng phục vụ, không được để bị phát hiện đó.” Tùng Kỳ thở phào một hơi.

Còn tốt còn tốt, cái giá này còn ở trong phạm vi cô có thể chấp nhận được.

Tùng Kỳ lập tức móc từ trong túi ra mấy tờ tiền mặt, cô đếm đếm nhưng không đủ nhưng cô vẫn nhét vào trong tay của Ký Hòa Bắc: “Ở đây có hai mười đồng anh cầm trước đi, còn lại 30 đồng thì chờ chủ nhật anh hoàn thành nhiệm vụ rồi thì tôi sẽ trả. Có được không?”

Ký Hòa Bắc cong khóe môi lên: “Cô không sợ tôi cầm tiền rồi biến mất sao?”

Tùng Kỳ nhìn anh rồi lại nhìn Vương Phụng Tùng, tròng mắt xoay chuyển vài vòng.

Khi cô lại nhìn về phía Vương Phụng Tùng thì gương mặt đã nở nụ cười: “Anh Vương, có phải hai người rất thân thiết không? Anh ấy chắc không phải loại người lấy tiền mà không làm việc đúng không? Xem mặt mũi của dì Trương thì nên anh giúp tôi giám sát anh ấy nha!”

Vương Phụng Tùng trợn mắt há hốc mồm.

Phương pháp thấy cây cột bò lên này rất giống phong cách của hắn!

Ánh mắt của hắn đảo qua đảo lại giữa Ký Hòa Bắc và Tùng Kỳ, cảm giác CPU của mình sắp bị thiêu cháy. Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?

Lại nói ai có thể giám sát anh Bắc của hắn chứ? Dù sao thì hắn không dám.

“Em gái Tùng, cô nói giỡn rồi. Anh ấy làm gì ——”

Lời nói còn chưa dứt lời, “Khụ ——” Ký Hòa Bắc ho một tiếng.

Vương Phụng Tùng dừng một chút, phía sau lưng đột nhiên bị khuỷu tay đụng một cái.

Không hiểu trong hồ lô của Ký Hòa Bắc muốn làm cái gì nhưng hắn vẫn thay đổi lời nói: “Được rồi, nếu cô tin tưởng tôi như vậy, vậy thì tôi sẽ giúp cô giám sát anh ấy.”

“Tuy nhiên em gái Tùng, rốt cuộc là cô muốn anh ấy làm cái gì vậy?”

Tùng Kỳ mỉm cười: “Bí mật!”

Nói xong cô còn đưa mắt ra hiệu với Ký Hòa Bắc: Giữ bí mật.

Đuôi lông mày của Ký Hòa Bắc nhướng lên, ngón trỏ để ở bên môi, làm động tác khóa miệng lại.

Tùng Kỳ vừa lòng gật đầu, “Tôi đi đây, nhớ sáng chủ nhật mười giờ chờ tôi ở cửa Tây của Tứ Trung.”

“Ừm.”

……

Chờ bóng dáng yểu điệu cưỡi xe đạp dần đi xa.

Vương Phụng Tùng nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi mới nhận ra, hai người này rõ ràng không quen biết nhưng lại rất ăn ý, khi đối diện nhau mang cho người khác một loại ảo giác “Hai người có chuyện cũ”.

“Anh, anh chờ em với.” Vương Phụng Tùng bước nhanh đuổi theo, “Em gái nhà họ Tùng kêu anh làm cái gì vậy?”

“Tại sao cô ấy lại đưa tiền cho anh? Còn có anh nữa, tại sao anh lại nói với cô ấy muốn đổi ca với người khác, đổi ca gì chứ?”

Bước chân của Ký Hòa Bắc ung dung thoải mái, giọng điệu lạnh lẽo: “Có liên quan gì đến cậu?”

Trong lòng của Vương Phụng Tùng lộp bộp một tiếng: “…… Cái, cái đó, tốt xấu gì em cũng là người xem mắt với cô ấy. Anh lại là anh trai của em nên em chỉ hỏi một chút mà thôi.”

Giống như Ký Hòa Bắc đoán trước, Vương Phụng Tùng thật sự hối hận vì đã lỡ hẹn cuộc xem mắt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Làm một lãng tử tình trường, chuyện giữa trai gái, một ánh mắt một câu nói đại diện cho tín hiệu gì hắn đều rõ ràng hơn so với bất cứ người nào.

Tùng Kỳ nghĩ như thế nào hắn không nhìn ra được nhưng hành động của Ký Hòa Bắc rất đáng để nghi ngờ.

Hai người quen biết mấy năm nhưng hắn chưa từng nhìn thấy qua anh Bắc của hắn thân thiết với bất kỳ người con gái nào.

Cho dù là nhân viên nữ cấp dưới báo cáo tiến triển công việc với anh ấy thì giữa hai người phải cách nhau một mét.

Hắn có lý do nghi ngờ anh Bắc của hắn có tính cách “chán ghét phụ nữ” nhưng suy nghĩ lại thì trong những người quản lý của công ty hắn có hai người phụ nữ, lời này có vẻ không đáng tin lắm.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Tóm lại thì một người là vật cách điện với người khác giới vậy mà hôm nay nói chuyện với em gái Tùng, mặc dù đếm kỹ một chút thì thật ra cũng chỉ có mấy chữ nhưng cũng rất không bình thường.

Vương Phụng Tùng hy vọng cảm giác của bản thân sai rồi. Hắn rất có ấn tượng tốt với Tùng Kỳ nên không muốn anh Bắc có ý gì đó với cô ấy.

Ký Hòa Bắc nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, biết rõ ý định thật sự câu hỏi này của hắn. Ký Hòa Bắc xoa ngón trỏ và ngón cái với nhau, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tìm tôi làm bạn trai của cô ấy.”

Vương Phụng Tùng:……!!

Cõi lòng tan nát thành từng mảnh một.

Hắn cẩn thận nghĩ lại, không đúng. Nếu em gái Tùng theo đuổi anh Bắc thì tại sao phải nhét tiền cho anh ấy?

Chất lượng phục vụ, chất lượng phục vụ…… Cái này rốt cuộc là có ý gì vậy?

Trong lòng của Vương Phụng Tùng liên tục lặp đi lặp lại, cũng hỏi ra một cách vô thức.

Ký Hòa Bắc thản nhiên nói: “Ồ, cái này thì tôi không rõ lắm. Có lẽ là phương thức giao lưu của người trẻ tuổi chăng? Cô ấy bảo tôi giúp một chút, giả bộ diễn ở trước mặt người khác.”

Thật ra lời này không sai nhưng anh lại cố ý nói bằng giọng điệu khác, nghe qua thì có vẻ như vì Tùng Kỳ muốn theo đuổi anh nên tìm cớ vậy.

Vương Phụng Tùng kinh ngạc đến mức cằm cũng muốn rơi xuống, hắn không hề nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Ký Hòa Bắc. Suy bụng ta ra bụng người, hắn cảm thấy thủ đoạn của em gái Tùng rất thông minh.

Muốn đến gần người khác vậy mà còn có thể dùng cái cớ này sao? Tuy nhiên có thể thấy hiệu quả của cách làm quen này rất tốt, quả nhiên anh Bắc đã bị hấp dẫn thành công.

Nếu đổi lại lúc trước thì hắn cũng không dám nghĩ sẽ có người lấy tiền làm cái cớ để đến gần, anh Bắc vậy mà còn đồng ý. Hắn cảm thấy rất mơ hồ.

Học được rồi, học được rồi.

Vương Phụng Tùng cảm thấy hắn không cần phải hỏi anh Bắc có phải anh ấy coi trọng em gái Tùng không, việc anh ấy đồng ý đã chứng minh cho câu hỏi này. Kết luận này làm hắn có hơi mất mát nhưng không nhiều lắm.

Còn Ký Hòa Bắc cũng không có cảm giác tội lỗi khi lừa anh em nhà mình. Anh nhẹ nhàng cảnh cáo: “Cô ấy cho rằng tôi đi làm ở công trường, cậu đừng có nhiều chuyện.”

Vương Phụng Tùng:……

Em muốn nhiều chuyện cũng không có cơ hội đó đâu anh à.

Khi nói chuyện hai người đã đi đến trước cửa nhà Trương Ái Hoa.

Ký Hòa Bắc tiếp tục đi về phía trước, anh đưa lưng về phía Vương Phụng Tùng, vẫy tay: “Tôi đi đây, nhớ kỹ lời nói của tôi đó.”

Biểu cảm trên mặt Vương Phụng Tùng một lời khó nói hết.

Con mẹ nó, em gái Tùng là Tô Đắc Kỷ chuyển thế sao? Chỉ trò chuyện vài câu nhẹ nhàng như vậy mà đã khiến cho anh Bắc cảnh cáo hắn rồi, sau này nếu hai người họ thật sự hẹn hò thì còn đến mức nào nữa?

Người khác coi phụ nữ như quần áo, anh em như ruột thịt. Vì anh em mà không tiếc cả mạng sống, anh Bắc của hắn có lẽ sẽ trở thành người vì phụ nữ mà đâm anh em hai nhát dao.

Vãi!

Ký Hòa Bắc không sắc lệnh trí hôn* như Vương Phụng Tùng đã nghĩ.

*Sắc lệnh trí hôn: Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ dục vọng, đầu óc u mê vì sắc đẹp/ dục vọng

Anh chỉ cảm thấy Tùng Kỳ rất thú vị. Chỉ hai tháng ngắn ngủi vậy mà anh đã gặp cô ấy ba lần, rất có duyên. Mỗi một lần cô đều cho anh ấn tượng đặc biệt sâu sắc. Bởi vì cuộc sống của anh không có gì thú vị nên ma xui quỷ khiến mà đồng ý rồi.

Về điểm “Đặc biệt này” cũng bị anh bắt giữ được.

Mà vừa lúc Ký Hòa Bắc là một người rất giỏi về tấn công, biết chừa cho mình con đường rút lui. Cho dù anh không cảm thấy bản thân nhất kiến chung tình với Tùng Kỳ nhưng sự bất thường theo bản năng vẫn làm anh làm ra hành động mạnh mẽ chặt đứt suy nghĩ của Vương Phụng Tùng.

Cho đến rất lâu sau này, anh mới dám thừa nhận rằng bản thân thật sự sắc lệnh trí hôn, đã say ngã vào trong đôi mắt hồ ly kia của Tùng Kỳ.

Mà giờ phút này hai người chỉ cảm thấy tâm trạng hôm nay đột nhiên tốt hơn, cũng chưa nghĩ đến phương diện khác.

Ký Hòa Bắc cảm thấy cuộc sống không thú vị của mình đột nhiên có một người thú vị xông vào, có lẽ cuộc sống của anh sẽ trở nên thú vị hơn một chút.

Mà nguyên nhân tâm trạng của Tùng Kỳ vui vẻ thì càng đơn giản hơn. Cô vậy mà thật sự tìm được một người phù hợp ở trên đường. Người này không chỉ có vẻ ngoài đẹp và giọng nói hay, chỉ nhờ vào việc anh ấy quen biết với Vương Phụng Tùng thì cô không sợ đối phương lấy tiền chạy trốn.

Không phải Tùng Kỳ tin tưởng Vương Phụng Tùng mà là cô tin tưởng dì Trương.

Dì Trương khá thiên vị người thân của mình nhưng cũng không có khả năng coi kẻ cặn bã thành nhân trung long phượng được.

Điều này chứng minh rằng Vương Phụng Tùng không có khuyết điểm lớn, nếu hắn không muốn cô tìm dì Trương mách lẻo thì hắn sẽ giám sát tốt người kia.

===

TN Team: Bấm tag “TN Team” để ủng hộ các truyện khác của nhà nhé!!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp