Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 23: “Bắc Bắc” có đạo đức nghề nghiệp


4 tháng

trướctiếp

 

Tùng Kỳ nghĩ như vậy thì mí mắt phải nhảy lên.

Không xong rồi, cô quên hỏi tên người kia là gì rồi.

Ngay sau đó cô lại nhận ra được một vấn đề khác —— cô có nên thông báo trước với đối phương là hẹn nhau mặc đồ gì không? Đi làm ở công trường vừa khổ vừa mệt, tiền lương cũng thấp, anh ta có thể có một bộ quần áo tốt nào không? Lỡ như anh ta mặc như hôm nay thì cô sẽ bị Miêu Miêu cười nhạo đó có biết không?

Không được không được, tuyệt đối không thể để anh ấy lôi thôi lếch thếch xuất hiện ở trước mặt Miêu Miêu. Nếu không thì cậu ấy sẽ không tin đâu.

Lấy trình độ si ngốc bây giờ của cậu ấy thì Tùng Kỳ không thể tưởng tượng nổi cậu ấy sẽ não bổ đến trình độ nào.

Nhưng thông báo thế nào đây?

Cô không có số máy nhắn tin của hai người kia, chỉ biết Vương Phụng Tùng là cháu trai của dì Trương. Nếu cô tìm dì Trương nhờ chuyển lời cho Vương Phụng Tùng thì chắc chắn dì ấy sẽ hiểu lầm.

Tùng Kỳ lắc đầu, từ bỏ phương pháp này, cô cứ rối rắm như vậy cho tới ngày chủ nhật, cuối cùng cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Bởi vì trong lòng có việc nên hiếm khi Tùng Kỳ không ngủ nướng, mặt trời vừa mọc thì cô đã tỉnh dậy rồi.

Cô không nghĩ tới ba mẹ lại dậy sớm hơn cả cô, hai người đã thay xong quần áo và chuẩn bị đi ra ngoài.

Tùng Kỳ xoa xoa khóe mắt,ngáp liên tục: “Ba mẹ, mới sáng sớm mà hai người đi đâu vậy?”

“Ba đi cùng với mẹ con đến trường học ngoại ngữ để phỏng vấn.”

Nói là phỏng vấn nhưng thật ra là lên giảng dự giờ một lớp học.

Tùng Trí Uyên ôn hòa dặn dò Tùng Kỳ: “Một lúc nữa con nhớ ôm chăn bông trong tủ ra ngoài phơi nắng nhé.”

Tùng Kỳ ngẩn người. Đây là chuyện phơi chăn bông sao? Trọng điểm chẳng lẽ không phải nửa câu đầu sao?

“Mẹ, tại sao mẹ lại muốn đến trường ngoại ngữ phỏng vấn. Là trường Trung học số 4 sa thải mẹ hay là mẹ……”

Nhưng… sao có thể chứ?

Lớp mà mẹ cô dạy đã bốn năm liên tục có điểm trung bình đứng nhất, đồng thời cũng có xếp hạng cao trong kỳ thi tuyển sinh của thành phố. Trường có thể sa thải ai chứ không bao giờ sa thải bà ấy.

Hứa Tuệ Anh tức giận liếc nhìn Tùng Kỳ: “Con suy nghĩ vớ vẩn gì vậy, là mẹ tự từ chức. Mẹ đến bên kia là vì trường trung học tư lập của người ta phát tiền lương cao hơn.”

“Như vậy…… Gần đây nhà của chúng ta thiếu tiền xài sao? Nếu thiếu tiền thì ba và mẹ cứ nói với con, con có tiền tiết kiệm. Hai người cầm dùng trước đi.”

Tùng Trí Uyên cười nói: “Con yên tâm đi, trong nhà không thiếu tiền. Không cần dùng tiền tiết kiệm của con.”

“Không thiếu tiền vậy tại sao ba mẹ lại đột nhiên đổi công việc ——”

Hứa Tuệ Anh: “Sáng sớm tinh mơ mà con đã nói dài dòng như vậy rồi. Trong nhà không thiếu tiền thì không thể tiết kiệm tiền sao, trường Trung học số 7 phát tiền lương 700 đồng, cao hơn trường Trung học số 4 tới 200 đồng lận. Mẹ của con có tư chất thì tại sao không đi chứ? Ngại tiền nhiều nặng tay hả?”

Tùng Kỳ chớp mắt, hai trăm đồng thật sự rất nhiều.

“Đi thôi, anh Tùng!”

“Con gái út, nhớ phơi chăn bông đó.”

“Con biết rồi, ba!”

Tùng Kỳ đi rửa mặt trước, sau đó cô đến phòng bếp nấu chén mì.

Hai muỗng sa tế, một muỗng nước tương, vài miếng hành xắt nhỏ lại chiên thêm một cái trứng gà. Đây mới là món ngon tuyệt đỉnh. Sau khi cô dùng cơm xong thì chưa đến tám giờ, Tùng Kỳ bắt đầu quét dọn nhà cửa, giặt quần áo và phơi chăn.

Làm xong tất cả những thứ này thì mới tới chín giờ.

Mà càng tới gần thời gian hai người hẹn nhau thì Tùng Kỳ càng căng thẳng.

Qua 9 giờ rưỡi, cô không thể ngồi yên trong nhà. Cô không chờ Khúc Miêu Miêu xuống lầu kêu cô thì đã thay bộ quần áo ngày hôm qua chọn cả đêm, đi ra ngoài trước. Rồi sau đó cô chạy đến trước cửa buồng điện thoại của khu phố nhỏ, gọi điện đến trung tâm tin nhắn, đọc số máy nhắn tin của Khúc Miêu Miêu, báo cho nhân viên trực tổng đài “10 giờ rưỡi gặp ở hồ hoa sen trong công viên”.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Sau đó Tùng Kỳ đi đến cây ngô đồng ở cửa Tây để chờ “Bạn trai”.

Ký Hòa Bắc tới nơi đúng giờ, từ phía xa anh đã nhìn thấy Tùng Kỳ đang đứng dưới cây ngô đồng.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đỏ dưa hấu có sọc dọc, cổ áo diềm xếp nếp lớn màu trắng. Mái tóc xoăn cột thành tóc bím xương cá rũ một bên ở trước ngực, trông rất xinh đẹp. Giờ phút này cô đang cúi đầu, ngón tay nắm đuôi tóc vuốt qua vuốt lại, chân phải thỉnh thoảng gõ nhẹ xuống mặt đất.

Ánh mắt Ký Hòa Bắc chăm chú. Anh đứng yên tại chỗ nhìn một lát sau đó mới bước nhanh về phía cô.

“Tùng tiểu thư.”

Tùng Kỳ ngước mắt, bạn trai của cô đang đứng trước mặt cô. Lấy một loại ánh mắt chăm chú nhìn cô làm người khác đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Biện pháp che giấu sự căng thẳng của cô là nói sang chuyện khác: “Ai lại gọi bạn gái của mình là tiểu thư này nọ chứ, đợi chút nữa nhìn thấy bạn của tôi thì anh trực tiếp kêu tôi là Tùng Kỳ đi, tôi kêu anh…… Đúng rồi, anh tên là gì vậy? Tôi còn chưa biết tên của anh đâu.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Ký Hòa Bắc. Ký trong Đại học Ký Nam, Hòa trong dĩ hòa vi quý, Bắc trong đông tây nam bắc.”

Trên đỉnh đầu của Tùng Kỳ hiện lên dấu chấm hỏi.

Ký trong đại học Ký Nam, có cái họ này sao? Thôi bỏ đi, điều này không quan trọng.

“Vậy được rồi, tôi kêu anh là Bắc Bắc.”

Bắc Bắc:……??

“Anh cảm thấy không tốt sao? Vậy kêu Hòa Bắc nhé, cảm giác như đang nói đến địa danh Hà Bắc vậy, hơi kỳ quái một chút……”

Nói xong Tùng Kỳ “Phụt” một tiếng cười lên thành tiếng, tên này thật sự quá khó đọc.

Trên mặt Ký Hòa Bắc không có biểu cảm dư thừa gì, anh chỉ nói: “Cô là cô chủ, cô quyết định là được.”

“Là anh nói đó nha!”

Nếu là nhân viên bán thời gian thì Tùng Kỳ cũng không khách sáo mà nói ra một đống yêu cầu: “Chờ một lúc nữa đến trước mặt bạn bè của tôi thì anh không cần phải mở miệng. Một khi mở miệng thì không thể hủy sân khấu của tôi, tốt nhất đừng làm mặt lạnh giống bây giờ. Mỗi giây mỗi phút đều nhớ kỹ một chuyện là hai chúng ta đang yêu đương, bởi vì thời gian yêu nhau quá ngắn nên không cần làm hành động nắm tay thân mật nhưng giữa chúng ta không thể cách nhau quá xa, anh có hiểu không?”

Ký Hòa Bắc nghe vậy thì rất phối hợp mà lộ ra nụ cười nhạt: “Kiểu này sao?”

Đường nét trên gương mặt của anh sâu thẳm, đường cong sắc bén. Khi không cười thì có vẻ rất lạnh lùng và hung dữ, khi khóe miệng của anh cong lên thành độ cung thì khí chất “Hung ác” kia biến mất, tràn ngập cảm giác “Quyến rũ” . Giọng nói như được điều chỉnh một chút, ít nhất có hơi khác nhau với khi anh tự giới thiệu.

Giọng nói sau này rất dễ nghe nhưng sẽ không làm lòng người khác cảm thấy tê dại, mà là cố tình điều chỉnh từ giọng trước đó. Tùng Kỳ nghe thấy được sự quyến rũ và dục vọng trong giọng nói của anh.

Tùng Kỳ ngẩn người trước nụ cười nhạt kia, lại kết hợp với giọng nói độc đáo mát lạnh và dịu dàng, trong đầu cô lại là pháo hoa bùm bùm nổ tung đầy trời.

Gương mặt không tự giác nổi lên một vệt đỏ ửng.

50 đồng này thật sự rất đáng giá!

Cô nhịn không được lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Ký Hòa Bắc, giọng nói của anh rất dễ nghe đó.” Ánh mắt của Tùng Kỳ sáng lên, không tiếc lời ca ngợi.

Ký Hòa Bắc thu hồi nụ cười, giọng nói cũng khôi phục kiểu thanh lãnh: “Lấy tiền làm việc mà, cô yên tâm đi. Tôi có đạo đức nghề nghiệp lắm.”

Anh vậy mà lại biết nói từ đạo đức nghề nghiệp không thường dùng này, điều này làm cho Tùng Kỳ nhịn không được mà nhìn anh bằng đôi mắt khác.

Sau đó cô mới phát hiện hôm nay Ký Hòa Bắc đã bỏ rất nhiều công sức để ăn mặc.

Áo phông trắng phối với áo sơ mi nâu đỏ, phía dưới cổ áo là ba nút không cài lại. Trên chân mang đôi giày màu trắng nhìn rất thoải mái sạch sẽ, còn mang một chút sức sống tự do không thể kiềm chế được. Kiểu phối đồ này khác với kiểu mặc áo khoác cao bồi thường nhìn thấy trên phố hoặc trang phục đồ vest, thoạt nhìn như một ngôi sao điện ảnh nam vậy.

Bộ quần áo này nhìn không hề rẻ.

Tùng Kỳ mím môi, tò mò hỏi: “Bình thường anh cũng mặc như vậy sao?”

Ký Hòa Bắc nhếch môi: “Cô muốn hỏi là bộ quần áo này là của tôi hay là mượn đúng không? Nếu không thì tại sao tôi đi làm ở công trường và tại sao lại kiếm 50 đồng của cô?”

“…… Hửm.” Ánh mắt của Tùng Kỳ mơ hồ, cô cảm thấy ngượng ngùng vì bệnh đa nghi của mình: “Ừ.”

Ký Hòa Bắc thuận miệng nói: “Tốn năm đồng tiền để thuê đấy.”

Tùng Kỳ:??

Ký Hòa Bắc: “Tôi đã nói mình có đạo đức nghề nghiệp mà, tôi sẽ không kiếm tiền không công.”

“……” Tròng mắt của Tùng Kỳ mở to, cô ấp úng không nói nên lời.

Cô gãi gãi gương mặt, nhìn anh một lúc rồi mới chậm rãi giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại, bội phục!”

“Bạn của cô đâu, khi nào tới?” Ký Hòa Bắc cúi đầu xem đồng hồ, lạnh giọng nhắc nhở: “Tôi đến vào lúc 9 giờ 55 phút và bây giờ là 10 giờ 03 phút, trước đó chúng ta đã nói là chỉ làm hai giờ. Cho nên bây giờ cô còn lại 1 giờ 52 phút.”

“Hôm nay tôi xin nghỉ một ngày, nếu quá giờ thì phải thêm tiền đấy.”

Tùng Kỳ tỏ vẻ không thể tưởng được mà nhìn anh. Cô thật sự nhịn không được mà tàn nhẫn trừng mắt liếc anh một cái, nhỏ giọng nói thầm: “Kẻ tham tiền!”

Ký Hòa Bắc cũng không giận, anh chậm rãi nói: “Làm ăn đứng đắn mà, không được thiếu nợ.”

“Anh yên tâm, tôi sẽ không nợ tiền lương của anh đâu.” Tùng Kỳ cắn răng.

Cô chửi thầm trong lòng, mặt đẹp, giọng nói dễ nghe đều thua dưới hành vi của Grandet*.

* Grandet là nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac. Lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt là vô cùng keo kiệt.

Pháo hoa xoay tròn ở trong đầu Tùng Kỳ chưa kịp bắn ra thì đã bị một cây chổi bay vô cùng lớn dẹp yên không còn một mảnh.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp