Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 26: Mang thai


4 tháng

trướctiếp

 

Khúc Miêu Miêu khóc lóc chạy về nhà.

Cô ta tạo ra tiếng động không nhỏ cộng thêm cuối tuần ngoại trừ mấy cô giáo phải ở lại trường học dạy thêm cho học sinh cuối cấp thì phần lớn mọi người đều ở trong nhà. Có không ít người nhìn thấy bộ dáng khóc hu hu về nhà của cô ta.

Dù sao cũng là đứa nhỏ mọi người nhìn lớn lên, thấy bộ dạng khóc rối tinh rối mù như hoa lê dính hạt mưa của cô ta nên mọi người chắc chắn muốn hỏi.

Vừa hỏi tại sao cãi nhau thì Khúc Miêu Miêu lắc đầu khóc.

Ngoại trừ nức nở nói mấy chữ linh tinh thì nói cũng như chưa nói.

Dù sao biểu hiện của cô ta vô cùng ấm ức, dáng vẻ còn như cố nén không nói xấu Tùng Kỳ thật sự khiến mấy người hiểu lầm Tùng Kỳ bắt nạt cô ta.

Có người có quan hệ tốt với nhà họ Tùng, thích Tùng Kỳ hơn thì hỏi nhiều thêm vài câu, Khúc Miêu Miêu oà khóc chạy lên lầu.

Dù sao cái kiểu muốn nói lại thôi này khiến chuyện hai người lại cãi nhau tuyệt giao lần nữa không bao lâu đã truyền đi khắp nơi.

Vì vậy chờ Tùng Kỳ ở bên ngoài lén lau nước mắt xong.

Sau khi chôn vùi đoạn tình bạn xong thì cô về nhà phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô có hơi kỳ quái một chút.

“Dì Hoàng, quần áo của con bị bẩn sao. Tại sao mọi người nhìn con như vậy?”

Tùng Kỳ cúi đầu nhìn lướt qua cái váy của mình rồi lại quay đầu nhìn xem sau lưng, rất sạch sẽ mà.

Hoàng Tú Tinh cắn hạt dưa, đôi mắt xếch lập loè ánh sáng nhiều chuyện: “Con lại cãi nhau với Miêu Miêu đúng không?”

Dì Ngô ngồi bên cạnh bà cũng nhiều chuyện mà nhìn Tùng Kỳ bằng ánh mắt sáng ngời.

Nụ cười như mặt trời nhỏ của Tùng Kỳ biến mất trong một giây.

“Dì, tại sao các dì biết vậy?”

Chẳng lẽ Khúc Miêu Miêu mách lẻo riêng?

Cô ta không biết xấu hổ sao?

Dì Ngô nhướng mày lên đập tay lên cái bàn một cái: “Miêu Miêu khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem thì làm sao chúng ta không nhìn thấy được chứ? Con nói cho dì biết đi ngày hôm trước hai đứa mới cãi nhau, hôm nay lại cãi nhau vì chuyện gì nữa?”

Phản ứng đầu tiên của Tùng Kỳ đó là không có khả năng.

Cô ta khóc sao?

Người chia tay với bạn trai yêu đến muốn sống muốn chết đều chỉ trốn trong ổ chăn khóc, trước nay chưa từng khóc trước mặt các chú dì trong khu nhà, chẳng lẽ cô còn quan trọng hơn mấy người bạn trai của cô ta?

Chuyện này nếu đổi thành hai tháng trước thì Tùng Kỳ chắc chắn tự tin tràn đầy tin tưởng đây là sự thật không sai.

Hai người bọn họ mặc chung cái quần mà lớn lên, cô quan trọng hơn những người đàn ông bên ngoài kia thì không phải là chuyện bình thường sao?

Nhưng bây giờ……

Cô chỉ nghĩ ha ha.

“Không có chuyện gì, tụi con chỉ cãi nhau vì một chút chuyện nhỏ mà thôi.”

Tùng Kỳ biết mấy dì nhiều chuyện thích nghe chuyện thị phi, bọn họ muốn biết cô và Khúc Miêu Miêu cãi nhau như thế nào nhưng cô không muốn nhắc đến chuyện gì có liên quan đến Khúc Miêu Miêu, càng không muốn vì một chút chuyện nhỏ nhặt này mà bị truyền tới truyền lui.

Bị người bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn phòng bị như “kẻ thứ ba”, người hiểu rõ lý lẽ thì biết cô vô tội nằm không cũng trúng đạn nhưng những người thích xem náo nhiệt không chê lớn chuyện có khi còn muốn một câu “Ruồi bọ không bu trứng gà nguyên*”.

*Ruồi bọ không bu trứng gà nguyên: ý cơ bản là ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt. Trứng gà bị nứt rất dễ hư thối, mà ruồi bọ rất thích trứng hư thối, những quả trứng này sẽ thu hút ruồi bọ.

Điều đó làm người khác thật sự rất tức giận.

Cô không chịu nổi chuyện mất mặt như vậy.

Tùng Kỳ vội vàng tìm cớ thoát thân: “Các dì, chuyện mẹ con kêu con làm con còn chưa làm xong. Một lúc nữa mẹ con về sẽ mắng con, con về nhà trước đây.”

Đáng tiếc, cô đã quên một chuyện ——

So với chuyện nhỏ như mấy cô gái nhỏ cãi tới cãi lui này thì mọi người còn tò mò chuyện Hứa Tuệ Anh đột nhiên từ chức hơn.

“Trùng Trùng, con khoan đi đã. Dì hỏi con một chuyện, tại sao mẹ của con từ chức vậy?”

Ngô Xuân túm chặt cánh tay trái của Tùng Kỳ, Hoàng Tú Tinh đứng dậy giữ chặt một cánh tay khác của cô.

Hai người ấn cô trên ghế đá không cho đi.

“Không phải là…… Mang thai lần thứ hai đúng không?”

Từ sau kế hoạch hóa gia đình, những người vì sinh thêm con trai mà mất đi công việc có không ít.

Phần lớn người trong nước, đặc biệt là đàn ông thì trong xương cốt đều chôn sâu gien “Hương khói”. Sinh con trai đã trở thành chấp niệm của bọn họ, chấp niệm này không có quan hệ quá lớn gì với trình độ văn hóa cao thấp. Giống như hai nhà trong trường Trung học số 4 chính là như vậy.

Cha mẹ ở trường học dạy học nhưng con cái không phải nhân viên chính phủ nên sinh thêm thì sinh thêm thôi.

Tìm cái cớ trốn về quê nhưng thật ra trong lòng của hàng xóm đều biết rõ tại sao lại như vậy. Dù sao cũng là đồng nghiệp, nếu không thù không oán thì cũng mừng rỡ giả vờ câm điếc không đi tố cáo. Dù sao chỉ cần đứa nhỏ an toàn sinh ra rồi lại ôm trở về giao một số tiền phạt cho Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình thì chuyện này coi như kết thúc.

Ví dụ như vậy có rất nhiều.

Bởi vậy lúc này trong thành phố có một từ phổ biến về nông thôn —— đội sinh con ngoài kế hoạch.

Chính là chỉ các gia đình này nọ vì trốn tránh giám sát của phòng kế hoạch hoá gia đình, sau khi mang thai trốn tránh khắp nơi như đi đánh du kích.

Cho nên Hứa Tuệ Anh đột nhiên từ chức, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu mọi người là mang thai.

“Không ngờ mẹ của con tuổi lớn rồi mà vẫn muốn sinh con trai à?”

Người nói chuyện là người Tùng Kỳ cảm thấy rất lạ mắt nên cô định phản bác.

Kết quả bị dì Ngô giành trước một bước: “Không thể nào. Nếu Tuệ Anh muốn sinh con thì đã sinh con rồi, làm gì mà phải kéo dài tới 40 tuổi? Có lẽ là mang thai ngoài ý muốn.”

Ngoài ý muốn, chắc chắn là ngoài ý muốn!

Tuy nhiên ——

“Trùng Trùng, ba mẹ của con thật sự rất yêu nhau. Số tuổi này rồi mà còn tình cảm mãnh liệt. Không giống dì và chú Tưởng của con, dì sờ tay ông ấy cũng không khác gì đang sờ tay trái của mình.”

Hoàng Tú Tinh làm mặt quỷ với Ngô Xuân, hai người phụ nữ hiểu ý mỉm cười.

Tùng Kỳ choáng váng, cô máy móc chớp mắt.

Cô không nghe lầm đúng không?

Chẳng lẽ mấy ngày hôm trước khi cô nói không lựa lời kêu ba mẹ sinh thêm một đứa nữa đã trở thành sự thật?

“Con ngẩn người gì vậy. Trùng Trùng, mẹ của con từ chức rốt cuộc có phải là vì chuyện này không?”

“Dì Ngô, dì nói…… Mang thai á?” Tùng Kỳ nhìn thấy nhang muỗi cuộn tròn màu xám trước mắt, đầu óc choáng váng: “Con, con không biết.”

“Dì, có phải là hai người đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?”

Sáng nay khi cô thức dậy mới biết được chuyện mẹ cô đã từ chức ở trường Trung học số 4.

Lý do rất bình thường, tiền lương của trường Trung học số 7 cao hơn……

Nhưng nếu suy đoán của nhóm dì Hoàng là sự thật thì mẹ thật sự đang mang thai em trai em gái, vậy chẳng lẽ đi dạy ở trường Trung học số 7 là bởi vì bọn họ không quan tâm đến chuyện sinh con thêm?

Cái gì Tùng Kỳ cũng không biết mà suy đoán của mấy người Hoàng Tú Tinh lại quá hợp lý nên dẫn tới việc cô không bác bỏ tin đồn trước, còn bị dẫn dắt theo tin vịt. ( truyện trên app T𝕪T )

Đại não bị chen đầy bởi suy nghĩ sắp có em trai em gái, cô chưa kịp suy nghĩ gì mà đã chạy về nhà.

Tùng Kỳ hốt hoảng bước chân nặng chân nhẹ, thiếu chút nữa đã bị vấp phải cầu thang trên hành lang mà té ngã.

Mọi người nhìn xem bộ dáng ngây người của cô, hai mặt nhìn nhau, ngược lại càng thêm chắc chắn suy nghĩ Hứa Tuệ Anh đang mang thai.

Rất nhanh ——

Chuyện Tùng Trí Uyên bảo đao chưa già và Hứa Tuệ Anh trai già đẻ ngọc đã nhanh chóng thay thế được chuyện Khúc Miêu Miêu và Tùng Kỳ cãi nhau, trở thành tin tức nóng hôi hổi trong khu nhà của công nhân viên chức trường Trung học số 4, cho hai người Hứa Tuệ Anh một “Bất ngờ” rất lớn.

Hai vợ chồng Tùng Trí Uyên vừa bước vào khu phố nhỏ thì phát hiện nụ cười của mọi người rất kỳ quái.

Một người hỏi “Cơ thể thế nào rồi”, một người khác cũng tỏ vẻ quan tâm “Có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ hô to một tiếng nhé”, có người còn chủ động tiến đến gần nói chuyện với Hứa Tuệ Anh, khen thân thể hai vợ chồng bọn họ không tệ.

Mỗi một chữ họ đều hiểu nhưng kết hợp lại với nhau thì họ lại không hiểu có ý gì.

Đối mặt từng tiếng chúc mừng, Hứa Tuệ Anh và Tùng Trí Uyên đều cảm thấy mờ mịt.

Bọn họ âm thầm suy nghĩ ——

Chẳng lẽ tin tức của lớp học công khai nhanh như vậy mà đã truyền đến tai của mọi người sao?

“Cô Hoàng, mọi người đang nói cái gì vậy? Tại sao chúng tôi nghe không hiểu?”

Hứa Tuệ Anh hỏi.

Hoàng Tú Tinh vui tươi hớn hở, ánh mắt thoáng nhìn eo bụng không có thịt thừa của Hứa Tuệ Anh, chế nhạo nói: “Còn gạt chúng ta nữa sao, Trùng Trùng cũng thừa nhận rồi.”

Hứa Tuệ Anh & Tùng Trí Uyên:……??

“Theo lý thuyết tôi nên chúc mừng nhưng số tuổi của cô không nhỏ nên mọi người rất lo lắng cho cơ thể của cô. Tuệ Anh, cô thật sự muốn giữ lại sao?”

Cái miệng mấy người Hoàng Tú Tinh thật sự hơi nhiều chuyện nhưng người không xấu, phần lớn thời gian đều khá nhiệt tình.

Hứa Tuệ Anh cảm thấy khó hiểu: “Chờ một chút, cái gì mà giữ hay không giữ? Rốt cuộc mọi người đang nói cái gì vậy?”

“Đứa con đó.”

“…… A? Đứa con gì?”

“Cô từ chức không phải vì mang thai sao? Vừa rồi chúng tôi hỏi Trùng Trùng, Trùng Trùng nói như vậy có đúng không cô Ngô?”

Ngô Xuân gật đầu.

Dù sao Tùng Kỳ không phủ nhận thì là đồng ý rồi.

Hứa Tuệ Anh sửng sốt.

Lời này như sét đánh giữa trời quang, đánh đến lý trí của hai vợ chồng hỗn loạn, tan thành từng mảnh rơi xuống đất, hơn nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần.

Mang, mang thai??!

Đây là trò đùa quốc tế à?

Sắc mặt Hứa Tuệ Anh lúc xanh lúc trắng, bà cố gắng mở miệng: “Tùng Kỳ nói là tôi mang thai sao?”

Hoàng Tú Tinh gật đầu, rất tin tưởng với trí nhớ của mình: “Không sai.”

Hứa Tuệ Anh nghiến răng, từ kẽ răng rít lên. “Thật sự là do chính miệng con gái út của tôi nói sao?” Bà hỏi từng câu từng chữ.

Cái này cuối cùng cũng làm mấy người Hoàng Tú Tinh nhận ra được có chỗ nào đó không đúng.

Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, cuối cùng nói một cách không chắc lắm: “A, cô Ngô, Trùng Trùng chưa nói hả? Vậy Tuệ Anh, cô thật sự không mang thai sao?”

Hứa Tuệ Anh đen mặt gật đầu.

Hoàng Tú Tinh lại quay đầu nhìn Tùng Trí Uyên, Tùng Trí Uyên xấu hổ sờ sờ mũi.

Ông muốn nói bản thân đã sớm buộc ga-rô, từ trước đến nay ông và vợ chưa bao giờ có ý định muốn sinh đứa thứ hai. Nhưng ông bị Hứa Tuệ Anh liếc mắt nhìn một cái, lại ngoan ngoãn nuốt lời nói vào trong.

“Vậy tại sao cô từ chức làm gì vậy?”

“Đến dạy học ở trường Trung học số 7 bên cạnh.”

“Ồ, như vậy à ~~~”

Mọi người đột nhiên nhận ra, sau đó nở nụ cười xấu hổ, một đám lộ ra vẻ mặt áy náy nhìn Hứa Tuệ Anh và Tùng Trí Uyên.

“Tuệ Anh, tôi về nhà nấu cơm đây. Sau này rồi nói chuyện tiếp.”

“Ai nha, tôi phải đi đến lớp học thêm đón cháu trai.”

“Tôi cũng đi ra ngoài mua đồ ăn.”

“……”

Không đến một phút mọi người lập tức giải tán.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp