Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 27: Đổi trắng thay đen


4 tháng

trướctiếp

 

Hứa Tuệ Anh dùng gót chân nghĩ cũng biết bọn họ là người ra sức lớn tung tin đồn chuyện bà “Mang thai”, cũng không biết đã truyền qua bao nhiêu người rồi nên lúc này đang cảm thấy chột dạ đó.

Mà có thể truyền nhanh như vậy còn phải dựa vào câu trả lời mơ hồ của đứa con gái ruột của bà.

Bà vốn định chờ sau khi ngôi nhà xây xong thì sẽ cho con gái một bất ngờ.

Ai có thể nghĩ đến con bé lại mang bất ngờ đến cho bọn họ trước!

Đi ra ngoài nửa ngày, khi trở về thì mang thai, thật sự rất buồn cười.

Đầu của Hứa Tuệ Anh ong ong, máu nóng dồn lên trán, thiếu chút nữa không thể thở nổi.

Tùng Trí Uyên thấy vậy thì im lặng không tiếng động đưa cánh tay qua: “Không nhéo được lỗ tai của con gái thì nhéo tay của anh đi.”

Hứa Tuệ Anh nhìn hành động ngựa quen đường cũ của chồng thì tức giận cũng không được mà cười cũng không được.

Bà tức giận liếc nhìn ông một cái, oán trách nói: “Đi thôi, về nhà.”

Tùng Trí Uyên mỉm cười chủ động nắm tay vợ.

Ông dịu dàng an ủi bà: “Chờ một lúc nữa anh nhất định sẽ dạy dỗ con gái thật tốt, ai kêu con bé dám đi nói bậy.”

“……”

Trong phòng, Tùng Kỳ hoảng hốt, cô làm cái gì cũng không thể thể tập trung tinh thần, liên tục ngây người.

Lúc thì tính toán nuôi một đứa trẻ tốn bao nhiêu tiền.

Lúc thì lo lắng mẹ lớn tuổi mang thai có thể nguy hiểm không?

Lúc thì lại lo lắng em trai em gái cũng học dở như mình, sẽ làm ba mẹ tức giận nhiều năm……

“Haizz ~~~” Tại sao đột nhiên mẹ lại mang thai chứ?

Buồn rầu.

Hứa Tuệ Anh mở cửa thì vừa lúc nghe thấy tiếng thở dài của Tùng Kỳ.

Sau khi thở dài xong cô lẩm bẩm một mình, không biết đang nói cái gì.

Bà thay dép lê xong rồi treo túi xách da lên trên cây đinh đóng sau cánh cửa.

“Kỳ Kỳ.”

Tùng Kỳ nghe tiếng quay đầu lại.

Vẻ mặt cô căng thẳng, vội vàng không ngừng chạy tới đỡ Hứa Tuệ Anh: “Mẹ, mẹ chậm một chút. Con đỡ mẹ.”

Huyệt Thái Dương của Hứa Tuệ Anh giật giật: “……”

Bà lập tức đẩy tay của con gái ra, dùng ngón trỏ và ngón cái bóp chặt gương mặt căng đầy collagen của cô: “Tới đây, ngồi xuống nói chuyện rõ ràng với mẹ. Sao con đoán mẹ và ba con sắp sinh em gái cho con?”

Giọng nói này còn dịu dàng hơn so với trước đây vài phần nhưng trực giác động vật nhỏ của Tùng Kỳ nói cho cô biết có vấn đề!

“Mẹ, chuyện này không liên quan đến con. Là nhóm của dì Hoàng suy đoán, con nói con không biết rồi sau đó về nhà.”

Tùng Kỳ chớp đôi mắt to, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ vô tội.

Bàn tay vững vàng đỡ Hứa Tuệ Anh nhưng chân và mông đều nghiêng ra bên ngoài, chờ tình huống không đúng thì có thể chạy trốn bất kỳ lúc nào.

Giọng Hứa Tuệ Anh càng thêm mềm mỏng: “Vậy à, người ta đoán thì con tin ngay hả? Đầu con dùng để trang trí sao?”

“……”

Không cho phép tấn công cơ thể nha!

“Cho nên mẹ không mang thai ạ?” Tùng Kỳ hỏi một cách rất cẩn thận.

“Con nói xem?”

Chợt Hứa Tuệ Anh đen mặt, hóa thân thành sư tử Hà Đông.

Tùng Kỳ giật mình một cái.

Cô xoay chuyển tròng mắt quay đầu nhìn ba mình.

Thấy ba gật đầu thì cô thở phào một hơi, vỗ ngực nhỏ giọng nhắc mãi: “Cũng may, cũng may.”

Sản phụ lớn tuổi quá nguy hiểm, Tùng Kỳ không hy vọng mẹ cô mang thai.

“Mẹ, cuộc phỏng vấn của mẹ thế nào rồi? Có mệt không ạ? Con đấm lưng giúp mẹ nha.”

Đoán được có lẽ bản thân đã gây ra chuyện nên Tùng Kỳ nhanh chóng hóa thân thành cún nhỏ ân cần.

Tùng Trí Uyên: “Con gái, ba thì sao? Con chỉ đấm lưng cho mẹ mà không đấm lưng cho ba hả?”

“Ba, vậy ba ngồi ở chỗ này đi.”

Tùng Kỳ xử lý chuyện rất công bằng, cô đấm lưng cho Hứa Tuệ Anh hai cái rồi đổi lại đấm lưng cho Tùng Trí Uyên hai cái. Trong chốc lát cô bận tối mặt tối mày.

Vài ngày sau thì hai vợ chồng mới biết được chuyện con gái đã hoàn toàn tuyệt giao với Khúc Miêu Miêu trên lầu.

Lúc đó Cảnh Hựu Cầm đang nói chuyện phiếm với người khác, bà ta cố ý vô tình nói vài câu về Tùng Kỳ, đương nhiên không phải là lời hay gì, hoàn toàn không nhắc đến hành động kỳ lạ của Khúc Miêu Miêu, bà ta tránh nặng tìm nhẹ mà nói về chuyện giới thiệu bạn trai.

Bà ta ẩn ý kể Tùng Kỳ ngại người mà Khúc Miêu Miêu giới thiệu không tốt, ngại tất cả bọn họ đang đi học không đi làm kiếm sống nên muốn tự mình tìm một người mình thích. Khúc Miêu Miêu có lòng tốt nhắc nhở Tùng Kỳ đừng ngu ngốc như vậy nhưng Tùng Kỳ tức giận nên lúc này hai người mới cãi nhau.

Dù sao theo lời nói của bà ta thì tất cả sai lầm đều ở trên người của Tùng Kỳ, Khúc Miêu Miêu- con gái của bà ta có lòng tốt nhưng lại bị mặc kệ.

Không biết người nghe được những lời này nhiều hay ít nhưng vừa vặn bị Phùng Ngọc Trinh ở bên cạnh nghe được.

Phùng Ngọc Trinh có quan hệ khá tốt với Hứa Tuệ Anh nên sau đó bà ấy nói lại cho bà biết.

Vì vậy Hứa Tuệ Anh mới biết được chuyện hai người hoàn toàn tuyệt giao, không phải là kiểu đùa giỡn cho nên Cảnh Hựu Cầm mới trắng trợn táo bạo đổ nước bẩn lên đầu Tùng Kỳ.

Những lời kia không nhắc đến tiền nhưng lại như nhắc đến tiền. Nói Tùng Kỳ nhà bọn họ chê nghèo yêu giàu, giống kiểu người theo chủ nghĩa tôn thờ tiền bạc.

Cũng may bởi vì chuyện mang thai quá ồn ào nên thành nguồn giải trí cho mọi người, trời xui đất khiến làm cho mấy lời này không lên men được.

Cho dù là như vậy nhưng Hứa Tuệ Anh vẫn rất tức giận.

Cảnh Hựu Cầm thật sự rất độc ác, loại chuyện đổ nước bẩn liên quan đến phẩm hạnh này thật sự rất khó để chứng minh và cũng rất khó để giải thích.

Hứa Tuệ Anh vừa tức giận vừa vội vàng, gấp đến mức miệng nổi lên mấy vết phồng rộp.

Tùng Kỳ thấy vậy thì vội làm nũng an ủi nói: “Mẹ, mặc kệ lời của bà ta đi. Bà ta thích nói cái gì thì nói cái đó, cũng đâu thể kêu con lập tức tìm một người bạn trai có điều kiện kém chỉ để chứng minh rằng con không chê nghèo yêu giàu.”

Nói xong cô còn cười tủm tỉm: “Con không chỉ chê nghèo yêu giàu mà con còn ngại xấu yêu đẹp nữa đó.”

Ai mà không muốn sống cuộc sống tốt đẹp chứ?

Chẳng lẽ phải chọn hố lửa nhảy vào thì mới có thể chứng minh phẩm hạnh trong sáng của bản thân sao?

Được, chứng minh rồi nhưng sau đó thì sao?

Chẳng lẽ khen cô phẩm hạnh tốt thì có thể thay thế được cuộc sống khó khăn của cô sao?

Cô không ngu vậy đâu.

“Kỳ Kỳ, mẹ và ba con không thúc giục con kết hôn nhưng mẹ cũng muốn biết con muốn tìm kiểu người đàn ông như thế nào?”

“À, đầu tiên đối phương cần phải có vẻ ngoài đẹp, như vậy đứng bên cạnh con mới xứng đôi; tiếp theo nhất định phải cố gắng tiến về phía trước, hơn nữa phải điềm đạm; cuối cùng phải có thu nhập ổn định, à…… Nếu có tiền dư thì càng tốt.”

Tùng Kỳ không chút che giấu nào về suy nghĩ thực tế của mình.

Đương nhiên nếu vẻ ngoài của đối phương có trình độ so sánh với Ký Hòa Bắc, công việc có kém chút …… Cũng không phải là không thể chấp nhận được.

Tùng Kỳ yên lặng suy nghĩ.

Hứa Tuệ Anh dùng ngón trỏ chọc trán cô: “Mỗi người đều suy nghĩ như vậy nhưng người khác thông minh chỉ trộm nghĩ trong lòng. Không giống con, cái gì cũng tùy tiện nói ra mà còn nói kiêu ngạo như thế.”

Tùng Kỳ che trán lại nói rất hợp tình hợp lý: “Muốn nói thì nói thôi, con cũng đâu có làm tổn thương ai.”

Hai mẹ trò chuyện vui vẻ.

Khúc Miêu Miêu ở lầu ba rốt cuộc cũng nói cho Cảnh Hựu Cầm biết chuyện cô ta có bạn trai mới.

Cảnh Hựu Cầm rất thoải mái với việc con gái quen bạn trai.

Nhưng khi nghe gia cảnh của Lục Thành bình thường, còn không biết trời cao đất rộng mà học người ta xây dựng sự nghiệp. Làm máy học tập gì đó thì lập tức tỏ vẻ phản đối.

“Không phù hợp.”

“Ngoại trừ là sinh viên thì nó còn có ưu thế gì?”

“Miêu Miêu, con cũng là sinh viên. Con không đâu có kém nó, con nên đưa mắt nhìn cao hơn một chút.”

Khúc Miêu Miêu không kiên nhẫn cười lạnh: “Cao hơn sao, cao ở chỗ nào? Mẹ muốn nói mấy người đàn ông trung niên có mấy đồng tiền dơ bẩn sao? Hay là cái loại phế vật không có công việc, chỉ biết ăn bám cha mẹ như Võ Dương?”

Cảnh Hựu Cầm bị nghẹn, ngực tắc nghẽn.

Khúc Miêu Miêu: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm con hẹn hò với ai. Lục Thành anh ấy có năng lực, thăng chức rất nhanh, tương lai nhất định có thể thành công. Con tuyệt đối sẽ không chọn sai người.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Bao nhiêu năm? Năm năm hay là mười năm?”

“Trước khi nó thăng chức thì con phải chịu khổ cùng phấn đấu với nó. Nếu không bay lên thì con sẽ đi theo nó chịu khổ cả đời; nếu lên bay được thì con còn phải đề phòng có khi nào nó dùng một chân đá văng con ra không, bên cạnh có người phụ nữ trẻ tuổi nào không? Khúc Miêu Miêu, người con nhìn trúng có lẽ có rất nhiều ưu điểm nhưng con phải trả giá rất nhiều. Con tìm một người có sẵn không được sao?”

Khúc Miêu Miêu không dao động: “Không được, con nhìn trúng anh ấy rồi.”

Lục Thành là con rùa vàng cô ta tỉ mỉ đoạt từ trong tay của Tùng Kỳ, cho dù như thế nào thì cô ta cũng không thể buông tay. Đời trước Tùng Kỳ có thể cùng anh ta vượt qua giai đoạn gây dựng sự nghiệp thì đời này cô ta cũng có thể, thậm chí còn làm tốt hơn Tùng Kỳ.

Còn Võ Dương gì đó thì hắn chỉ giậm chân tại chỗ, chờ cha mẹ ruột của hắn lui ra ngoài thì hắn sớm muộn gì cũng bị chụp chết trên bờ cát.

“…… Được được được, mẹ không thèm quản con nữa.”

Cảnh Hựu Cầm đóng sầm cánh cửa rời đi, qua một lúc thì cánh cửa lại bị mở ra lần nữa.

“Con nên biết điều một chút, mẹ nghĩ con cũng không muốn cơ thể của mình hư hỏng để rồi sau này không mang thai được đúng không?”

Mắt Khúc Miêu Miêu đột nhiên co rụt lại.

Cô ta thẹn quá hoá giận: “Mẹ, mẹ có muốn cầm cái loa lớn rồi xuống dưới lầu kêu vài tiếng, nói cho tất cả mọi người biết con bị Vu Khang Nhạc làm lớn bụng không?”

Cảnh Hựu Cầm vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, bà ta vọt vào cửa che miệng Khúc Miêu Miêu lại: “Con không biết xấu hổ sao, con không biết xấu hổ nhưng ba mẹ và em trai của con còn cần mặt mũi đấy.”

“……”

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp