Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 28: Chủ động tìm cô


4 tháng

trướctiếp

 

Tháng chín, Khúc Miêu Miêu quay lại trường học.

Từ khi tuyệt giao đến khi quay lại trường học, rõ ràng hai người ở cùng một tòa nhà nhưng thần kỳ là cả hai chưa từng gặp mặt nhau một lần.

Tùng Kỳ lại khôi phục dáng vẻ sâu gạo như lúc trước, đi làm bình thường, sau khi tan làm thì về nhà đúng giờ. Mỗi ngày sau khi ăn xong thì lại đi đổ rác……

Đôi khi cô sẽ nhớ tới Ký Hòa Bắc, người có giọng nói dễ nghe nhưng lại rất tham tiền kia.

Mỗi khi nghĩ đến lời nói anh buột miệng thốt ra kia, Tùng Kỳ đều nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng, cả người ở trên giường xoắn thành bánh quai chèo. Cô chỉ cảm thấy người này không đi ca hát thì thật sự rất uổng phí giọng nói kia, rồi sau đó cô lại cảm thấy rất hối hận tại sao lúc ấy không lấy phương thức liên lạc của anh.

Nếu không thì —— hỏi Vương Phụng Tùng một chút thì sao?

Mà lúc này Ký Hòa Bắc đã quay trở lại thành phố Nguyên.

Mấy năm nay anh chuyển trọng tâm sang bất động sản ở thành phố Du và thành phố Dung, ba chỗ mỏ than ở thành phố Nguyên giao cho người khác quản lý thay. Có lẽ anh đưa quyền hạn quá lớn, quá tin tưởng bọn họ, nuôi lớn tâm tư của một số người vậy nên mấy người quản lý hợp tác với nhau tham ô.

Bọn họ nói dối số lượng khai thác ở mỏ than, không chỉ trốn thuế mà còn bí mật vận chuyển số than đá dư thừa đi nơi khác rồi bán với giá cao.

Chờ Ký Hòa Bắc xử lý xong một đống việc vặt vãnh ở thành phố Nguyên thì đã đến giữa tháng chín.

“Anh, cái quán ăn này thế nào? Tay nghề của ông chủ là tay nghề Quảng Đông chính tông đúng không?”

“Không tệ.”

Cửa hàng này gọi là Đào Hoa Nguyên, nhưng phong cách và hương vị rất giống với quán trà Đào Đào Cư mà nhà nhà đều biết ở Quảng Tỉnh. Ký Hòa Bắc từng ở thành phố Cảng mấy năm, ăn nhiều món Quảng Đông nên anh có độ chấp nhận rất cao đối với món ăn Quảng Đông.

“Em biết ngay là anh sẽ hài lòng mà.”

Vương Phụng Tùng nhướng mày mỉm cười đắc ý.

Sau đó hắn thần bí hỏi: “Anh, anh có liên lạc gì với em gái Tùng không?”

Động tác gắp đồ ăn của Ký Hòa Bắc hơi ngừng lại, anh ngước mắt lên thoáng nhìn Vương Phụng Tùng.

Động tác gắp đồ ăn của Ký Hòa Bắc hơi ngừng lại, anh ngước mắt lên thoáng nhìn Vương Phụng Tùng.

Cổ Vương Phụng Tùng hơi lạnh.

“Không liên hệ à, ha ha. Em còn định mời cô ấy rồi sau đó rủ anh đi cùng, ba người chúng ta ăn cơm chung với nhau để em xin lỗi cô ấy.”

Ký Hòa Bắc lại nhìn hắn một cái.

Thái độ không tỏ ý kiến làm Vương Phụng Tùng thở hắt ra một hơi, xem ra Bắc ca không có suy nghĩ gì với Tùng Kỳ. Lần trước anh giúp đỡ có lẽ là suy nghĩ hứng khởi nhất thời nhỉ?

Vừa suy nghĩ như vậy, trái tim của hắn ngứa ngáy khó nhịn, ý xấu không chết.

“Anh, thật ra em cảm thấy ánh mắt của dì ba không tệ. Tuy em là người theo chủ nghĩa không kết hôn nhưng đó là do chưa gặp được đúng người. Em bình tĩnh suy nghĩ lại thì cảm thấy tính cách của em và em gái Tùng không phải rất hợp sao? Bằng không em……”

“Bằng không cái gì?” Sắc mặt của Ký Hòa Bắc thản nhiên, gắp một miếng ngỗng nướng lên bỏ vào trong miệng.

Ồ, mùi vị của ngỗng nướng này không được xử lý tốt.

“Bằng không thì em tìm cô ấy nói chuyện yêu đương?” Vương Phụng Tùng vừa nói vừa dùng đôi mắt nhỏ trộm ngắm Ký Hòa Bắc đang ngồi đối diện: “Em già đầu rồi cũng nên yêu đương nhỉ.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Ký Hòa Bắc xuy một tiếng: “Có khi nào mà cậu không trong giai đoạn yêu đương sao?”

Vương Phụng Tùng nghẹn lại.

Hắn ngượng ngùng nói: “Mấy cái đó chỉ chơi chơi mà thôi, không thể coi là thật được.”

Vương Phụng Tùng không cảm thấy mê chơi là sai.

Dù sao hắn không tìm phụ nữ nhà lành, không yêu đương với những cô gái ngây thơ trong sáng. Đối tượng yêu đương của hắn hầu như đều là những tay chơi già đời, mọi người có sự ăn ý nên trong quá trình hẹn hò thì không ai cần chịu trách nhiệm. Hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay.

Khi ở bên nhau thì vui vẻ, khi chia tay cũng đừng lì lợm la liếm, tốt nhất là sảng khoái xoay người rời đi.

Duy nhất có một lần lật xe là một lần khi học đại học.

Cũng đúng vì lần lật xe này nên Vương Phụng Tùng có được một bài học lớn.

Lúc ấy một đàn em cùng trường chủ động theo đuổi hắn, đối phương có gương mặt không tệ. Gương mặt rất thanh tú lộ ra vẻ yếu đuối đáng thương, đặc biệt khiến người khác cảm thấy thương tiếc.

Vương Phụng Tùng lại là một hạt giống đa tình nên thường xuyên qua lại rồi thân thiết.

Tuy nhiên khi biết đối phương là người coi trọng tình cảm và muốn để lần đầu tiên cho người chồng tương lai thì hắn đã đánh trống rút lui.

Kết quả trong một lần liên hoan hắn uống nhiều, mơ màng hồ đồ xảy ra quan hệ với đàn em kia, lúc này mới thuận lý thành chương hẹn hò với nhau.

Vương Phụng Tùng thừa nhận bản thân không có định lực, với các cô gái nhào vào trong lòng ngực hỏi han thì từ trước đến nay ai đến hắn cũng không từ chối.

Nhưng cô gái kia không giống với những cô gái mà hắn từng hẹn hò trước kia, cô ấy là xử nữ, tính cách lại rất nội hướng. Việc này làm cho Vương Phụng Tùng không thể nói ra hai chữ chia tay, chỉ sợ đối phương suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng.

Đoạn tình cảm này là đoạn tình cảm dài nhất trong cuộc đời của hắn, có lẽ họ hẹn hò hơn nửa năm.

Kết quả khi hắn học năm tư, vào ngày bảo vệ luận văn thì hắn bị một đám người chặn trong ngõ nhỏ, tay thiếu chút nữa đã bị chặt đứt.

Lúc đó cả người Vương Phụng Tùng đều ngây ngốc.

Ai có thể nghĩ đến bạn gái trong sáng đáng thương lại là người tình nhỏ của thủ lĩnh xã hội đen chứ?

Hắn chỉ tùy tiện hẹn hò vậy mà lại vô tình biến thành kẻ to gan lớn mật dám chạm vào người phụ nữ của đại ca, người ta kêu gào muốn phế bỏ tay phải cầm dao phẫu thuật của hắn.

Cũng may trong lúc nghìn cân treo sợi tóc thì Ký Hòa Bắc đi ngang qua cứu hắn.

Bởi vì chuyện này nên Vương Phụng Tùng thanh tâm quả dục suốt một năm, rồi sau đó không bao giờ yêu đương đứng đắn nữa.

Tình cảm của hắn sẽ có sau khi nhận thấy đối phương cũng có thể chấp nhận quan hệ mở thì hai người sẽ hẹn hò với nhau. Chủ yếu là hẹn hò là thật nhưng không yêu nhau.

Cho nên trước mắt hắn nói ra những lời này cũng không cảm thấy chột dạ chút nào, bởi vì từ đáy lòng hắn cho là như vậy.

Ký Hòa Bắc lại không đồng ý với suy nghĩ này, “Mười mấy năm trước hành vi của cậu không gọi là lãng tử tình trường mà kêu là lưu manh.”

Vương Phụng Tùng nhún vai, không cho đó là sỉ nhục mà còn cảm thấy vinh dự: “Anh, thời đại đang tiến bộ và phát triển, quan hệ giữa nam nữ phải theo kịp trào lưu. Tại sao anh biết em gái Tùng không nghĩ như vậy chứ? Suy nghĩ của anh vẫn rất cũ kỹ đấy.”

Khi còn trẻ không chơi nhiều một chút, già rồi muốn chơi thì chơi không nổi.

Không biết chừng em gái Tùng là người cùng một đường với hắn đó.

Người bình thường ai có thể nghĩ được đến chiêu tiêu tiền mướn đối tượng giả tuyệt vời như vậy?

Vương Phụng Tùng cảm thấy bản thân và Tùng Kỳ chắc chắn có tiếng nói chung.

Hai người bọn họ chắc chắn rất hợp nhau, cho dù ngày nào đó chia tay thì em gái Tùng cũng không đến mức muốn chết muốn sống.

Khóe môi Ký Hòa Bắc hơi cong lên, cười khẽ một tiếng: “Vậy cậu có thể hỏi cô ấy một chút.”

“Anh không phản đối đúng không?” Vương Phụng Tùng xác định lần nữa.

“Tại sao tôi lại phản đối?” Ký Hòa Bắc buông chiếc đũa lau miệng.

Trong động tác lưu loát lộ ra vẻ ưu nhã tùy ý, lần này giọng điệu anh vô cùng thâm thuý: “Tôi không thích ngăn cản người khác làm gì đó.”

Vương Phụng Tùng lập tức vui vẻ ra mặt, hưng phấn xoa tay: “Anh Bắc, anh nhìn đi. Người bạn của chị em phụ nữ đã ra tay thì chắc chắn sẽ thành công.”

Ký Hòa Bắc cười nhạo.

Ánh mắt nhìn Vương Phụng Tùng như nhìn một tên ngốc.

Cô gái kia không phải là loại người tùy tiện nói vài câu là có thể dỗ dành được đâu.

Xem thái độ của cô ấy đối với người theo đuổi và thái độ đối với bạn bè đâm sau lưng cô ấy thì có thể phán đoán ra cô ấy trưởng thành trong hoàn cảnh không thiếu tình yêu. Một cô gái không thiếu tình thương, có gương mặt xinh đẹp thì việc được theo đuổi có lẽ là chuyện thường ngày.

Tên nhóc Phụng Tùng này muốn dựa vào lời ngon tiếng ngọt mà hắn quen dùng thì căn bản không thể gây ấn tượng được với cô ấy.

Kiểu gì cũng thất bại.

Trước khi Ký Hòa Bắc đi thành phố Nguyên thì đã định điều tra Tùng Kỳ trước nhưng cuối cùng anh không làm như vậy.

Mà trong nửa tháng bận rộn ở thành phố Nguyên thì anh cũng liên tục tự hỏi bản thân —— Tại sao anh lại nhìn cô bằng con mắt khác?

Là do tò mò?

Hay là…… như những người đàn ông khác thấy sắc nổi lòng tham?

Ký Hòa Bắc không tìm được đáp án.

Với anh mà nói thì cảm giác tò mò với một cô gái xinh đẹp chỉ gặp qua ba lần là cảm giác rất xa lạ.

Khi anh nhớ đến Tùng Kỳ không phải là vui vẻ đơn giản hay là cảm giác vội vàng muốn theo đuổi đối phương, mà theo bản năng sẽ nhíu mày, sẽ nghĩ nhiều hơn vài giây, hoặc là sau khi tới gần cô ấy sẽ làm bản thân trở nên kỳ quái.

Anh sẽ cảm thấy cô ấy là một phiền phức lớn tiềm ẩn mà có ý định kháng cự lại nhưng đồng thời lại nhịn không được suy nghĩ hai người cùng đắm chìm dưới một ánh trăng. Cô ấy có thể nhớ đến anh không, có cảm thấy rối rắm như anh không?

Loại tâm trạng vừa chờ mong vừa kháng cự này làm anh cảm thấy không biết làm gì.

Cô gái kia như virus, yên lặng không tiếng động xuyên qua bức tường phòng cháy mà anh tỉ mỉ xây dựng rồi sau đó tùy ý nhảy nhót, tùy ý phá hư, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc của anh.

Cho nên khi anh lại lần nữa đặt chân lên vùng đất thành phố Dung, Ký Hòa Bắc quyết định tìm một đường ra cho loại cảm xúc phức tạp khó tả này.

Anh định chủ động tiếp xúc với cô ấy.

Có lẽ khi anh tiếp xúc thêm vài lần thì anh sẽ phát hiện cô ấy không đặc biệt như thế nữa, bản thân cũng không bị lôi kéo bởi loại cảm xúc không rõ này.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp