Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 29: Tự luyến


4 tháng

trướctiếp

 

Tùng Kỳ cũng không biết có người vì cô mà bực bội buồn rầu.

Lúc này cô đang cầm cơm hộp, vừa ăn cơm vừa nghe Bặc Anh Duệ oán giận về chồng mình.

“Chị nói với em nhé, tốt nhất em đừng kết hôn quá sớm.”

Tùng Kỳ chớp mắt, không để ý mà ừ ừ hai tiếng tỏ vẻ bản thân đang nghe.

“Người đàn ông trước khi kết hôn và sau khi kết hôn thật sự là hai người khác nhau, không, đó không phải là cùng một giống loài. Trước khi kết hôn là người, sau khi kết hôn là heo là chó. Dù sao đều là súc sinh. Có thể lôi thôi bao nhiêu thì lôi thôi bấy nhiêu, rất lười biếng và quá đáng đến mức chị cũng không biết diễn tả như thế nào mới đúng.”

“Còn tiếng ngáy kia nữa, mùi chân hôi này. Trời ơi, nó đều có quan hệ trực tiếp với kết hôn cả đấy!”

Khi Bặc Anh Duệ phàn nàn về chồng thì từ ngữ phong phú một cách kỳ lạ, mỗi lần đều có thể chọc cho nhóm người cười ha ha. Mà các đồng nghiệp đã kết hôn xung quanh mỗi khi nghe xong đều cảm thấy xúc động, cũng sẽ kể về những rắc rối ở nhà mình.

Mỗi ngày vào thời gian cơm trưa thì Tùng Kỳ đều ở căng tin nghe những tin đồn của các gia đình.

Cái gì mà mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, hai vợ chồng đánh nhau, vợ nhà ai đội nón xanh cho chồng mình……

Cô không cảm thấy phiền một chút nào, ngược lại còn rất thích nghe.

Nhưng khi cô đang nghe hăng say thì Bặc Anh Duệ đột nhiên im lặng.

Tùng Kỳ ngước mắt lên, ánh mắt hoang mang.

Bặc Anh Duệ nhỏ giọng nói thầm: “Thật kỳ quái, tại sao hôm nay nhóm người khảo sát lại đi đến căng tin?”

“Đúng vậy.” Tùng Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía cửa lớn của căng tin.

Chủ nhiệm Hoàng và phó xưởng trưởng Vân dẫn theo năm người nước ngoài chậm rãi tiến vào, bên cạnh người nước ngoài còn có một cô gái xa lạ đi theo.

Tùng Kỳ liếc mắt một cái thì xác định người này là sinh viên đại học chuyên ngành ngoại ngữ thế vị trí của cô.

Theo quan điểm của cô thì thấy vẻ ngoài của cô gái này cũng không tệ lắm, ngũ quan thuộc kiểu gương mặt đại chúng nhưng mà nụ cười mất tự nhiên trên mặt và cái tay không biết đặt ở chỗ nào làm suy yếu vẻ xinh đẹp vốn có của cô ấy.

Lúc này cô ấy đang dùng giọng điệu không lưu loát giới thiệu căng tin nhưng cũng chỉ là giới thiệu quy mô của căng tin.

Tùng Kỳ cảm thấy nếu bây giờ cô đứng ở chỗ đó thì nhất định có thể giới thiệu tốt hơn, cô có thể thông qua quy hoạch của căng tin nói đến văn hóa quản lý của xưởng dược, lòng trung thành của công nhân đối với nhà máy……

Đáng tiếc trong xưởng không cho cô cơ hội phát huy.

Tùng Kỳ vừa chửi thầm vừa đánh giá đối phương.

Ngó trái ngó phải xem trên xem dưới, ngoại trừ bằng cấp thì cô thật sự không nhìn ra bản thân thua chỗ nào.

Quả thật là càng nhìn càng buồn bực, càng nhìn càng đau lòng.

Bặc Anh Duệ thấy vậy thì thu hồi nụ cười trên mặt lại, cô không mở miệng an ủi Tùng Kỳ, chỉ là bắt đầu nói sang chuyện khác: “Ngày Quốc khánh trong xưởng định tổ chức tiệc tối, mỗi ban đều phải đăng ký một tiết mục. Mọi người nói đến lúc đó chúng ta biểu diễn cái gì?”

“Hát tốp ca à?”

“Hát tốp ca không được, còn phải bỏ thời gian ra để tập luyện bằng không lên sân khấu không hát đồng thanh thì sẽ ném mặt mũi phân xưởng của chúng ta đi mất. Nếu không thì đọc diễn cảm có được không?”

“Đọc diễn cảm có bình thường quá không? Tôi nghe bộ phận hậu cần nói năm nay sẽ có giải thưởng đấy, còn cao nữa kìa.”

“Có thể cao đến mức nào? Một bộ phận nhiều người như vậy, đoạt giải thưởng thì cũng phải chia cho tập thể.”

“…… Tôi cũng không rõ lắm.”

Khi mọi người thảo luận khí thế ngất trời thì Tùng Kỳ nghiêm túc lắng nghe, không phát biểu ý kiến.

Đột nhiên có người kêu cô: “Tùng Kỳ, em biết khiêu vũ không?”

Tùng Kỳ sửng sốt lắc đầu: “Em không biết.”

“Thật sự không biết à?”

Tùng Kỳ gật đầu, lại nở nụ cười không tim không phổi: “Em thật sự không biết. Nếu em biết khiêu vũ thì em đã sớm khoe khoang trước mặt các chị rồi.”

Vẻ mặt của đối phương tiếc nuối, nói: “Chị còn định nói là dáng người của em tốt như vậy, nếu em biết khiêu vũ thì phân xưởng của chúng ta sẽ đề cử em, mọi người đều được giải thoát rồi.”

Công nhân trong phân xưởng đóng gói không phải đã kết hôn thì là đã sinh con, bọn họ vừa tan làm đã lập tức về nhà, căn bản không muốn luyện tập tiết mục gì hết.

Nhưng cố tình tiết mục lại là quy định bắt buộc.

Thật ra Tùng Kỳ rất thích xem náo nhiệt, cô cũng không ghét biểu diễn, từ nhỏ cô đã làm nũng hát múa trước mặt đồng nghiệp của ba mẹ mà không luống cuống, đó cũng coi như là một ưu điểm của cô. Nhưng cô thật sự không biết khiêu vũ.

Mọi người ríu rít thảo luận, đến cuối cùng vẫn quyết định chọn tiết mục Vạn Kim Du đề nghị —— hát tốp ca.

Lúc ấy Tùng Kỳ đang ngẩn người, cô không chú ý tới mọi người nói cái gì. Chờ ngày hôm sau chủ nhiệm thông báo mỗi ngày sẽ tan làm trễ hơn một giờ thì Tùng Kỳ lập tức choáng váng.

“Chủ nhiệm, tôi có thể không tham gia hát tốp ca được không? Tôi hát lạc nhịp rất nghiêm trọng.” ( truyện trên app T𝕪T )

Chủ nhiệm vung tay lên: “Có thể nghiêm trọng đến mức nào chứ, không phải từ nhỏ cô cũng hát bài Hoàng Hà mà lớn lên sao? Tôi tin cô có thể làm được.”

“Tôi thật sự không được ——”

“Đừng nhiều lời, nhất định phải đến buổi tập luyện.” Chủ nhiệm cho rằng Tùng Kỳ tìm cớ lười biếng nên còn khó chịu mà trừng mắt nhìn cô hai lần.

Tùng Kỳ:……

*

Đây là lần đầu tiên Tùng Kỳ tham gia tiệc tối do trong xưởng tổ chức

Năm 94 cô vào xưởng thì đã có sự thay máu lớn về ban quản lý trong xưởng, nhóm quản lý thần hồn nát thần tính, công nhân thì lo lắng đề phòng sợ bản thân bị người quản lý nào đó liên lụy rồi bị buộc tội. Năm đó trong xưởng hầu như không có tổ chức bất kỳ hoạt động nào.

Ngày Quốc khánh năm trước và Tết Âm Lịch cũng có làm nhưng Tùng Kỳ bỏ lỡ cả hai lần.

Một lần là bị bệnh đến mức giọng khàn khàn, bỏ lỡ vị trí trung tâm của tốp ca;

Một lần là phân xưởng tập luyện tiểu phẩm, người tham gia diễn xuất chỉ cần bốn người, ngoại hình của cô quá mức nổi bật nên dễ khiến người khác không chú ý đến nội dung tiểu phẩm cho nên bị đánh rớt.

Chuyện này dẫn đến mọi người trong xưởng không biết Tùng Kỳ hát lạc nhịp khoa trương đến mức nào.

Cho dù bất kỳ bài hát nào được cô hát lên ——

Hừm, ca sĩ gốc cũng phải há hốc mồm!

Lệch cả nhịp bài hát, mỗi một giai điệu đều có thể chạy xa vạn dặm, tất cả ca khúc không có cái nào may mắn thoát khỏi.

Bặc Anh Duệ che miệng cười tủm tỉm: “Có nghiêm trọng như vậy không? Em nói khoa trương quá rồi.”

Lời này chưa đến ba giờ thì đã bị vả mặt vừa nhanh vừa mạnh.

Lần đầu tiên tất cả mọi người trong phân xưởng đóng gói luyện tập thì đều bị chấn động bởi giọng ca oanh vàng của Tùng Kỳ, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.

—— ông trời ơi, tại sao có người có thể dùng giọng nói hay ngọt ngào như vật hát ra ra giai điệu kỳ quái được chứ?!

Chuyện này không phải là chuyện đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất là gì?

Giọng của cô không lớn không bén nhọn, ngược lại lại mềm mại như bông, nghe không có cảm giác tồn tại. Nhưng khi tất cả hát tốp ca thì mọi người đều vô tình bị cuốn theo cô trong vô thức.

Cừ Hồng Lan đỡ trán, lúc này cô thật sự tin rồi.

“…… Tùng Kỳ, em về nhà đi. Sau này em không cần đến tập luyện nữa. Đến ngày lên sân khấu em chỉ cần hát nhép, đừng phát ra tiếng.”

Lời này vừa nói ra thì một góc sân thể dục im lặng đến đáng sợ!

Gương mặt Tùng Kỳ hơi đỏ lên: “……”

Đây là bị xử tội công khai sao?

Mọi người không nói lời nào càng làm cô cảm thấy xấu hổ.

Con người nhỏ trong đầu Tùng Kỳ đá bên trái một cái rồi lại đá bên phải một cái, hét a a a mất nửa ngày. Nhưng trên mặt cô vẫn không lộ vẻ gì, vẫn có dáng vẻ cười mi mắt cong cong: “Được rồi, chủ nhiệm. Em về nhà trước đây, mọi người cố lên!”

Nói xong cô tràn đầy sức sống làm một động tác “Cố lên”.

Tuy rằng bị chê bai công khai thật sự có hơi xấu hổ nhưng sau này không cần ở lại luyện tập cũng khiến Tùng Kỳ cảm thấy rất vui vẻ. Đặc biệt là lúc cô rời đi dưới ánh mắt hâm mộ của nhóm nhân viên tạp vụ khiến cảm giác vui sướng của cô tăng gấp đôi.

Cô cưỡi xe đạp đi đến cửa hàng bán món kho trước cửa đông của trường Trung học số 4 sau đó lại mua nửa ký mì lạnh ở bên cạnh.

Khi trở về cô đi vòng qua của Tây, vậy mà cô lại nhìn thấy Ký Hòa Bắc.

Đầu óc của Tùng Kỳ trống rỗng ngay lập tức.

Tại sao anh lại ở chỗ này?

Không phải là tới tìm cô đúng không?

Khó trách lần trước làm xong công việc thì chủ động muốn xin phương thức liên lạc, lỡ như anh cố ý chờ ở chỗ này muốn tỏ tình với cô thì cô nên đồng ý hay là không đồng ý đây?

Đi làm ở công trường vất vả như vậy, nếu yêu đương với anh thì nhất định cô sẽ rất vất vả.

Nhưng anh rất đẹp trai, giọng nói lại dễ nghe như vậy……

Tùng Kỳ tự tin đến mức đã bước vào cảnh giới tự luyến cắn môi dưới, trong lòng đang chìm vào cuộc chiến giữa trời và người. Cô còn đang cân nhắc có nên đồng ý không, nếu từ chối thì nên mở miệng như thế nào mới không làm tổn thương anh……

Kết quả còn chưa đi đến gần thì một cô bé học sinh chạy ra từ trường trung học ở bên cạnh.

Chạy thẳng về phía Ký Hòa Bắc.

Khóe miệng cong lên của Tùng Kỳ lập tức rũ xuống: “……”

A, thì ra không phải tới tìm cô à!

Giờ phút này cảm giác mất mát không lý do bò lên tới đỉnh núi, Tùng Kỳ hận không thể lắc nước trong đầu ra.

Tùng Kỳ tỉnh táo lại, tỉnh táo lại. Mày cũng đâu có định yêu đương với người ta nên người ta không tới tìm mày thì thôi, tại sao lại cảm thấy thất vọng chứ?

Tùng Kỳ lắc đầu.

Cô nhanh chóng vò cảm giác mất mát, xấu hổ không nói nên lời thành một quả bóng rồi ném ra khỏi não.

Sau đó cô âm thầm liếc nhìn Ký Hòa Bắc một cái.

Cô thấy anh đưa cái gì đó, không biết hai người nói gì, cô bé xoay người quay trở lại trường học, Ký Hòa Bắc đứng yên tại chỗ, hình như còn mỉm cười.

Tùng Kỳ bĩu môi hừ một tiếng, ha ha!

Giây tiếp theo ánh mắt của anh nhìn về phía cô.

Tùng Kỳ chột dạ, cô nhanh chóng nhìn sang nơi khác, giả vờ không nhìn thấy Ký Hòa Bắc.

Cô định lừa mình dối người, dù sao cũng đâu ai biết vừa rồi cô đang suy diễn cái gì đâu.

Cái gì mà tự mình đa tình, cái gì mà cho rằng người ta chạy tới tỏ tình. Không thể nào, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ như vậy, quên hết, quên hết toàn bộ!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp