Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 32: Phát hiện “bạn thân” phản bội


4 tháng

trướctiếp

 

Sau khi đồ ăn được bưng lên thì ba người trực tiếp trợn mắt há hốc mồm.

Cái này không phải là món cay Tứ Xuyên bình thường sao?

“Ở đây đắt như vậy, chắc không phải vì những tên món ăn hoa hòe lòe loẹt kia đúng không?” Tùng Kỳ nói ra câu hỏi từ tận linh hồn.

“Rất có khả năng!”

Sau khi im lặng một lúc, Tùng Kỳ và Khương Bình không hẹn mà cùng nhau cảm thán: “Gian thương”

Tuy nhiên vuốt lương tâm mà nói thì hoàn cảnh chỗ này thật sự rất yên tĩnh.

Toàn bộ lầu hai có hình bát giác, có bốn phòng riêng, bên ngoài phòng là hành lang dài hình tròn, mỗi một góc đều xây dựng lối đi ra khỏi đình. Xung quanh đình có mành trúc rũ xuống, sau khi buông xuống biến thành một không gian nhỏ, do đó sẽ bảo đảm được sự riêng tư.

Ví dụ như cái đình nơi bọn họ đang ngồi có thể nhìn thấy khung cảnh mặt nước trong đình dưới lầu một, cá chép xinh đẹp màu mỡ bơi qua bơi lại trong nước. Cái núi nhỏ giả được thiết kế có dòng suối, không biết sự khéo léo của ông chủ đến từ đâu nữa, nước chảy trên núi giả chảy vào trong ao còn mang theo hơi nước sương mù mênh mông.

Có thể ngắm phong cảnh, có thể nghe thấy âm thanh trên hành lang dài, người khác lại không nhìn rõ người ngồi trong đình.

“Đồ ăn bình thường nhưng hoàn cảnh rất có giá trị.” Dương Hiểu Hồng bình luận.

Tùng Kỳ không tỏ ý kiến, dù sao kêu cô lấy ra ba bốn trăm đồng chỉ để ăn hai món chay hai món mặn rồi xem thêm mấy con cá thì cô sẽ đau lòng muốn chết.

Khi Dương Hiểu Hồng trò chuyện với Khương Bình về bữa cơm này có đáng giá không thì Tùng Kỳ đã vén rèm lên nhìn ra ngoài đại sảnh.

Trùng hợp thay người ngồi trong đình góc đối diện lại là người quen.

Trong nháy mắt khi Tùng Kỳ nhìn qua đó thì người đối diện cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.

“Nửa ngày không nói lời nào, cậu nhìn cái gì mà ngẩn người như vậy?” Khương Bình thò qua nhìn theo ánh mắt Tùng Kỳ.

Thật sự nói người người tới, nói quỷ quỷ đến.

Vừa mới nói về Khúc Miêu Miêu vậy mà có thể lập tức nhìn thấy cô ta.

Thành phố Dung lớn như vậy, vậy mà có thể nhìn thấy cô ta ở chỗ này thì không thể không nói đây là một loại kỳ diệu. Khương Bình lo lắng nhìn Tùng Kỳ: “Tùng Kỳ, cậu không sao đúng chứ?”

Tùng Kỳ cắn răng, ánh mắt nhìn chằm chằm phía đối diện.

“Không sao, chỉ là tớ lại phát hiện bằng chứng ngu ngốc của mình.”

Nguyên nhân khiến cô ngẩn người không phải là vì Khúc Miêu Miêu, mà là cái người ngồi bên cạnh Khúc Miêu Miêu kia.

—— là sinh viên phiên dịch lần trước từng gặp trong xưởng!

Cô ta vậy mà lại quen biết với Khúc Miêu Miêu!!!

Trong đầu Tùng Kỳ nhanh chóng hiện lên cảnh tượng đêm đó khi chủ nhiệm Hoàng báo với cô việc cô bị đổi thì Khúc Miêu Miêu vội vàng gõ cửa tìm cô hẹn cô đi ra ngoài chơi.

Chi tiết lúc ấy không thể bắt giữ được nhưng giờ phút này giống như đèn chiếu phim nhanh chóng hiện lên từng tấm một.

Lúc ấy Khúc Miêu Miêu đang quan sát cái gì?

Là đang nhìn xem rốt cuộc cô có bị đổi đi chưa có đúng không?

Cho nên khi không chiếm được đáp án từ trên biểu cảm gương mặt của cô nên cô ta mới trực tiếp hỏi bản thân chuẩn bị như thế nào.

Bởi vì chính cô ta đã tiết lộ ra tin tức trong xưởng đang cần phiên dịch viên.

Sau đó chủ nhiệm Hoàng nói trong xưởng mời người phiên dịch này không tốn tiền, đối phương coi trọng kinh nghiệm thực tiễn, điều này cũng chứng minh cho suy nghĩ này.

Cô ta cố ý muốn phá hư chuyện cô chuyển việc.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, trong mắt của Tùng Kỳ cũng phun ra tia lửa, mái tóc xoăn rối tung đầy tức giận.

Cô xoay người đi ra khỏi đình chạy về phía cái đình đối diện.

Khương Bình và Dương Hiểu Hồng đều sửng sốt, nhìn bàn đối diện kia có nam lẫn nữ, còn có tới bốn năm người lận đó.

Bọn họ lo lắng Tùng Kỳ bất lợi nên sau khi lấy lại tinh thần thì cũng lập tức đuổi theo.

*

Trong giây phút nhìn thấy Tùng Kỳ thì lòng Khúc Miêu Miêu cảm thấy hoảng hốt. Không phải bởi vì Tống Di Ninh mà là vì Lục Thành đang ở chỗ này.

Tuy rằng cô ta và Lục Thành đang hẹn hò với nhau. Nhưng Lục Thành là người có tham vọng sự nghiệp và đứng đắn, hai người nhìn thì thân mật nhưng thật ra chưa có tiến triển thực sự nào.

Tuy nói rằng đàn ông và phụ nữ sau khi xảy ra quan hệ thì cũng không có nghĩa là tình cảm ổn định, nhưng đời trước cô ta xem qua vài cuộc phỏng vấn của Lục Thành thì biết hắn là một người đàn ông có trách nhiệm rất lớn. Một khi hai người……

Lục Thành nhất định sẽ chịu trách nhiệm.

Cho nên trước khi hai người phát triển tới bước kia thì cô ta tuyệt đối không thể để Lục Thành và Tùng Kỳ gặp mặt nhau.

Khúc Miêu Miêu cắn răng, đầu óc nhanh chóng chuyển động.

Rất nhanh vẻ hoảng loạn trong đáy mắt của cô ta đã bị đè ép xuống, nét mặt thay đổi, đã nghĩ ra được cách phá vỡ tình huống này.

Khúc Miêu Miêu nghiêng người tiến đến bên tai Lục Thành.

Cô ta ngượng ngùng nói: “Lục Thành, cái đó em…… Cái kia tới, anh có thể đi ra ngoài mua giúp em một gói băng vệ sinh được không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lục Thành không hề nghi ngờ.

Hắn gật đầu: “Mọi người ăn trước đi, tôi đi ra ngoài mua chút đồ.”

“Mua cái gì vậy?”

Bọn họ đang nói chuyện quan trọng mà có thứ gì cần thiết phải mua vào lúc này chứ? Khương Cao Phi nhíu mày, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng ở trên người Khúc Miêu Miêu.

Khúc Miêu Miêu nhận thấy được ánh mắt sắc bén thì âm thầm bực bội trong lòng.

Còn không phải là làm mai không thành công thôi sao?

Một người đàn ông mà cả ngày chơi cung đấu với cô ta, thật sự rất phiền phức.

Chờ sau khi công ty ổn định thì cô ta nhất định sẽ đá hắn ra.

Trong lòng Khúc Miêu Miêu suy nghĩ rất nhiều nhưng giọng điệu lại dịu dàng: “Là do tôi có chút không tiện lắm nên mới nhờ Lục Thành đi một chuyến.”

Đều là con gái nên Tống Di Ninh vừa nghe đã hiểu ra, a một tiếng.

Cô ta xem đôi môi trắng bệch của Khúc Miêu Miêu, rất đồng cảm như bản thân mình cũng bị nên chủ động giúp đỡ: “Vậy, anh Lục và mọi người tiếp tục bàn chuyện đi. Em đi mua giúp chị Miêu Miêu.”

“Cũng đúng.” Vạn Kiên dặn dò bạn gái: “Em mua thêm một gói thuốc lá nữa.”

Hôm nay đối với mọi người mà nói là một ngày rất đáng để vui vẻ.

Sự nghiệp của bọn họ rốt cuộc cũng giương buồm xuất phát, phát minh mà mấy người bọn họ cùng nhau nghiên cứu đã gặp được cơ hội có người muốn đầu tư.

Đối phương đồng ý ra giá 200.000 nhân dân tệ.

Vì để chúc mừng nên Khúc Miêu Miêu đề nghị tới chỗ này ăn cơm.

Vừa lúc bầu khí ở Đỉnh Hoàn Lâu rất yên tĩnh, mọi người càng thêm thả lỏng trên bàn cơm, cũng dễ để bàn bạc về công việc kế tiếp.

—— rốt cuộc là định bán thành quả nghiên cứu rồi chia tiền hay là thành lập phòng làm việc hấp dẫn nhà đầu tư tiếp tục phát triển?

Bạn trai của Tống Di Ninh là một người anh em tốt khác của Lục Thành —— Vạn Kiên. Cô nói những lời này tự nhiên là có ý tốt nhưng Khúc Miêu Miêu lại không biết ơn.

Cô ta rũ lông mi xuống, nở nụ cười không được tự nhiên nói: “Nếu không thì để Di Ninh đi một chuyến đi?”

Cô ta vừa dứt lời thì vừa tiếc nuối vừa oán trách nói: “Em còn muốn nhìn một chút xem anh có ngượng ngùng như là bạn trai của người khác không?”

Lục Thành nghe hiểu tâm tư nhỏ của cô gái khi yêu.

Tuy rằng phần lớn thời gian hắn đều đặt tinh lực ở trên sự nghiệp nhưng cũng hắn cũng không phải người không biết gì về tình cảm.

Hoàn toàn tương phản, khi hắn muốn đối xử tốt với một người thì sẽ rất săn sóc.

Giống như giờ phút này, đối mặt với chút tâm nguyện nhỏ này của bạn gái thì hắn cảm thấy thỏa mãn một chút cũng không sao.

Lục Thành cười sang sảng: “Không có việc gì, mọi người đều là bạn học mấy năm, cũng là bạn bè nên trò chuyện thì ngày thường cũng trò chuyện khá nhiều rồi. Anh đi mua là được rồi.”

Khúc Miêu Miêu mỉm cười ngượng ngùng.

Trái tim treo trên cao còn chưa rơi xuống, đến khi Lục Thành đi xuống từ cầu thang bên cạnh rốt cuộc cô ta cũng thở hắt ra.

Toàn bộ quá trình nhìn thì như rất dài nhưng thật ra từ lúc cô ta nhìn thấy Tùng Kỳ rồi kêu Lục Thành rời đi còn chưa đến hai phút.

Bóng dáng của Lục Thành vừa biến mất ở cửa cầu thang thì bên kia Tùng Kỳ nổi giận đùng đùng chạy tới, cô vén mành trúc ở bàn của Khúc Miêu Miêu lên.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp