Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 4: Che che giấu giấu


4 tháng

trướctiếp

 

Võ Dương:“Này Tùng Kỳ, tôi có chuyện muốn hỏi cậu, Miêu…… Khúc Miêu Miêu cậu ấy đã đỡ hơn chưa, cậu ấy đang ở phòng khám của bác sĩ Long hay đang ở Bệnh Viện Số 3?”

Phòng Khám bác sĩ Long nằm đối diện cửa chính khu nhà Tứ Trung, những người bị thương nhẹ hay bị bệnh vặt đều sẽ đến đó khám.

Tùng Kỳ nghiêng đầu, khi thấy sự quan tâm không chút che giấu dưới đáy mắt cậu ta thì vô cùng kinh ngạc.

Kỳ lạ thật đấy, lúc học ở Tứ Trung cô đâu thấy Miêu Miêu có quen biết gì với cậu ta đâu.

Tuy ba người đều lớn lên ở Tứ Trung nhưng cô và Khúc Miêu Miêu cũng không quá thân thiết với Võ Dương.

Suy cho cùng nam sinh và nữ sinh khá khó chơi chung với nhau.

Đã vậy Khúc Miêu Miêu rất trầm tính, dì Cảnh cũng giám sát việc học tập của cậu ấy rất gắt gao, bắt cậu ấy phải làm tấm gương tốt cho em trai, mỗi khi nhìn thấy Võ Dương thì Khúc Miêu Miêu như chuột thấy mèo hoảng sợ bỏ chạy ngay lập tức.

Tùng Kỳ có hỏi qua vài lần nhưng Khúc Miêu Miêu cũng lắc đầu.

Chỉ nói cậu ấy từng thấy cảnh Võ Dương đánh nhau với người khác, cảm thấy cậu ta như tên lưu manh yakuza ngoài vòng pháp luật khiến cậu ấy rất sợ hãi.

Tùng Kỳ còn lén đoán có khi Võ Dương từng doạ nạt Khúc Miêu Miêu nữa đó.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ khẩn trương lo lắng của Võ Dương thì cô lại thấy không phải vậy, ngược lại cô còn có ảo giác cậu ta như thiếu niên cẩn thận lo lắng không biết nên theo đuổi người trong lòng như thế nào vậy?

Tùng Kỳ lắc đầu.

Cô phải tỉnh táo lại!

Sao Võ Dương lại giống một cậu nam sinh đang tương tư ai đó được chứ, người ta là dân ăn chơi, chỉ cần vặn ga mô tô phóng qua, đám con gái không ai không hét Dương ca nhiệt tình!

Nếu cậu ta thật sự thích Miêu Miêu thì sao không kiềm chế bản thân chút chứ?

Tùng Kỳ nhanh chóng vứt những suy nghĩ thái quá trong đầu của mình đi.

Rối rắm giữa việc nói hay không nói hai giây.

“Đúng vậy, cậu ấy đang ở Bệnh viện số 3 nhưng giờ này có lẽ cậu ấy cũng sắp về rồi——”

Cô vừa dứt lời, bóng dáng hai mẹ con Cảnh Hựu Cầm xuất hiện ở đằng xa.

Cảnh Hựu Cầm nổi giận đùng đùng đi ở phía trước, Khúc Miêu Miêu im lặng đi ở phía sau không nói lời nào. Hình như hai mẹ con họ cãi nhau, bầu không khí có chút không thoải mái, Khúc Miêu Miêu ủ rũ cúi đầu nên Tùng Kỳ chỉ có thể nhìn thấy được một ít máu từ băng gạc chảy ra trên trán cậu ấy.

“Dì Cảnh, Miêu Miêu, hai người đã về rồi.”

“Miêu Miêu, cậu khoẻ hơn chút nào chưa?”

Khúc Miêu Miêu không ngẩng đầu lên, chỉ rầu rĩ “Ừm” một tiếng: “…… Tùng Kỳ, tớ cảm thấy có hơi đau đầu nên về nhà nghỉ ngơi trước đây.”

“Được cậu về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé, gặp lại sau nha.”

Tùng Kỳ tươi cười chào tạm biệt Khúc Miêu Miêu, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng chưa kịp suy nghĩ.

Võ Dương vậy mà lại chào Cảnh Hựu Cầm, cậu ta vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.

“Cháu chào dì Cảnh.” Hai tay cậu ta rũ xuống, bình tĩnh nói.

Chỉ khi nhìn nắm tay siết chặt cùng tư thế đứng cứng đờ mới biết được giờ phút này cậu ta căng thẳng nhường nào.

Tuy Võ Dương chào Cảnh Hựu Cầm nhưng ánh mắt cậu ta lại không khống chế được mà di chuyển qua bên cạnh bà, nhìn chằm chằm vào Khúc Miêu Miêu.

Thấy vậy, Tùng Kỳ nhíu mày theo bản năng.

Bình thường tên nhãi này quậy phá như vậy, chắc chắn dì Cảnh sẽ không thích cậu ta đâu.

Lúc này sự quan tâm của Võ Dương dành cho Miêu Miêu rõ ràng như vậy, chắc chắn dì Cảnh sẽ nhìn ra được, có khi còn quay ngược lại răn dạy Miêu Miêu một trận ấy chứ.

Tùng Kỳ còn đang suy nghĩ cách giúp bạn mình giải vậy thì thấy dì Cảnh thu lại vẻ tức giận trên mặt, ý cười tràn, nhiệt tình ngoài dự đoán:“Là Võ Dương sao, cháu tới tìm Miêu Miêu à? Đi lên lầu rồi từ từ nói tiếp.”

“Có, có thể sao dì Cảnh? Đúng là cháu có chuyện muốn nói với Miêu Miêu.”

Võ Dương cũng có chút không tự nhiên mà gãi gãi cổ, có thể nhìn ra được cậu ta cũng rất bất ngờ.

Tùng Kỳ xem đến ngốc luôn rồi.

Trong bốn người ở đây nhưng hình như chỉ cô là mơ hồ như bị sương mù bao phủ vậy.

???

Ăn dưa mà không biết mình ăn từ khi nào.

Tùng Kỳ mơ hồ nhìn về phía Khúc Miêu Miêu, chỉ thấy Miêu Miêu cúi đầu đi lên lầu, bộ dáng như có rất nhiều tâm.

Dì Cảnh bình tĩnh nhìn về phía cô: “Cháu nên đi vứt rác nhanh đi.”

Sau đó bà quay người cười nói với Võ Dương.

Tùng Kỳ nói một tiếng “Vâng”, đi được vài bước thì cô lại quay đầu nhìn về phía họ, đột nhiên ánh mắt cô sáng lên như đã hiểu ra điều gì đó.

Thái độ của dì Cảnh không phải là thái độ của mẹ chồng với con rể, càng nhìn càng thấy ưng ý hay sao?

Khoé miệng của Tùng Kỳ giật giật, cô chỉ cảm thấy thế giời này thật sự điên rồi, Miêu Miêu là người trầm tính ít nói thế mà dì Cảnh lại tính tác hợp cậu ấy với một người như Võ Dương sao?

Tên Võ Dương này không đáng tin cậy chút nào.

Lúc những bạn cùng trang lứa và Miêu Miêu đậu đại học, bản thân cô cũng đã làm ở xưởng được hai năm thì Võ Dương còn nằm nhà ăn bám.

Không có việc gì làm thì lại cưỡi motor lêu lổng khắp nơi, tuy là không quá tệ hại nhưng quả thật chẳng có chỗ nào tốt cả.

Cho dù ba cậu ta là hiệu trưởng, mẹ thì đi làm ở ngân hàng, điều kiện gia đình xếp thứ nhất thứ hai trong các gia đình cán bộ công chức ở Tứ Trung nhưng Tùng Kỳ vẫn cảm thấy cậu ta không xứng.

Hơn nữa Miêu Miêu còn rất sợ cậu ta——

Từ từ, vừa rồi Miêu Miêu vừa mới gọi mình là gì?

Tùng Kỳ?

Cậu ấy không gọi mình là Trùng Trùng sao??!

Tiếng rác đổ vào thùng như một thứ âm thanh nặng nề vang lên trong tai Tùng Kỳ, như hòn đá rơi xuống hồ nước tĩnh lặng tạo ra gợn sóng, rồi cứ thế lan xa, khuếch đại đến vô hạn.

*

Ngày tan làm tiếp theo, Tùng Kỳ đến lầu 3 tìm chị em tốt của mình, muốn hỏi thăm Miêu Miêu một chút, đồng thời cô cũng muốn hỏi Miêu Miêu tính giải quyết chuyện của Vu Nhạc Khang như thế nào.

Nhưng ai ngờ Miêu Miêu không có ở nhà, từ lời của mẹ Miêu Miêu, cô biết cậu ấy đã quyết định chuyển đến ở tại kí túc xá của trường.

Phải biết là khoảng cách từ trường sư phạm của Miêu Miêu đến Tứ Trung cũng không xa, ước chừng chỉ mất một giờ đi xe buýt mà thôi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lịch học của đại học cũng không dày đặc như khi học cấp ba, buổi tối cơ bản không có tiết học chuyên nghành nào nên sau khi nhập học Miêu Miêu không chọn ở lại kí túc xá trường chứ đừng nói đến việc trả tiền ăn tiền ở tại trường.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Đang yên đang lành tại sao cậu ấy lại quyết định đến ở kí túc xá của trường chứ? Cũng không nói với cô một câu nào, dường như đối với cậu ấy, cô không quan trọng chút nào vậy.

Nói thật, Tùng Kỳ cảm thấy có chút tổn thương.

Cô đã nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi Miêu Miêu về nhà, cô phải hỏi cậu ấy cho rõ ràng, vì sao lại không nói với cô một lời nào như thế.

Nhưng mà hai tháng tiếp theo Khúc Miêu Miêu cũng không trở về nhà dù chỉ là một lần.

Cho đến tháng sau khi kì nghỉ hè đến thì Tùng Kỳ mới nhìn thấy Khúc Miêu Miêu.

Lúc ấy cô đang ở trong sân tưới hoa, bên cạnh Khúc Miêu Miêu còn có một chàng trai mà cô chưa từng biết mặt, anh ta còn giúp cậu ấy kéo vali, trông dáng vẻ rất đẹp trai.

Không biết hai người đang nói gì mà Khúc Miêu Miêu cười rất tươi.

Tùng Kỳ thấy ánh mắt cười tươi như hoa của cậu ấy thì liền biết cậu ấy lại rơi vào lưới tình lần nữa rồi.

Cô không mất lịch sự đến mức vội vàng chạy ra chào hỏi mà chờ sau khi nam sinh kia rời đi mới đi đến trước mặt Khúc Miêu Miêu:“Miêu Miêu.”

Khúc Miêu Miêu đột nhiên hoảng sợ.

Theo bản năng cô ta quay lại phía sau nhìn xem.

“……Cậu nhìn thấy anh ấy sao?” Cô ta hỏi Tùng Kỳ.

Tùng Kỳ cảm thấy lời này có chút kỳ quái.

Nhà mình ở lầu một, sân vườn có thể thấy được cửa của Đức Hinh Uyển nên cô đương nhiên có thể thấy được hai người đứng ở cửa vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.

“Thấy được mà, nhưng mà sao thế, cậu muốn tớ giữ bí mật với dì Cảnh giúp cậu sao?”

Tùng Kỳ cười khúc khích trêu đùa Miêu Miêu.

Trong lòng Khúc Miêu Miêu lộp bộp vài tiếng, sắc mặt có chút hoảng loạn, thử hỏi: “Cậu cảm thấy anh ấy như thế nào?”

Tùng Kỳ thuận miệng nói: “À, khá được đấy, vóc dáng rất đẹp, hình như cao một mét tám thì phải, sườn mặt nhìn có vẻ không tệ.”

Cô chỉ khen xã giao thôi, không nghĩ đến mỗi một lời khen của mình lại khiến cho nụ cười tươi trên mặt cô bạn thân càng thêm phần miễn cưỡng.

“Cậu thật sự cảm thấy anh ấy rất tốt sao?”

Tùng Kỳ hoang mang.

Câu hỏi này, chẳng lẽ mình còn có thể nói không tốt sao?

Dù cho cô có khờ thì cũng biết đạo lý không nên hạ thấp đối tượng hẹn hò của bạn thân mình mà.

“Nhìn là khá tốt ——” tốt hơn Vu Nhạc Khang nhiều.

Nửa câu sau cô còn chưa nói xong đã bị Khúc Miêu Miêu ngắt lời:“Cho nên… cậu thích kiểu như vậy sao?”

Cô ta đột ngột hỏi.

Tùng Kỳ có chút sửng sốt, cô không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến hình mẫu lý tưởng của mình cơ chứ?

Cô nghi ngờ nhìn về phía Khúc Miêu Miêu, thì phát hiện ra vẻ mặt của Miêu Miêu rất khó coi.

Liền nhớ đến lúc cậu ấy đọc sách có người đã làm quen với Miêu Miêu nhưng mục đích của cậu ta là để nhờ Miêu Miêu đưa thư tình mà cậu ta đã viết cho cô, Tùng Kỳ hiểu cậu ấy lại sợ chuyện như thế xảy ra một lần nữa.

Nhưng hiểu là một chuyện, cô vẫn cảm thấy không vui.

Từ trước đến nay mọi cảm xúc của Tùng Kỳ đều thể hiện hết trên mặt, nếu Khúc Miêu Miêu không tin tưởng cô còn làm cô tổn thương, vậy cô phải nói cho rõ ràng.

“Tớ đâu biết anh ta là loại người gì đâu chứ, tớ cũng đâu có quen biết anh ta. Miêu Miêu, cậu như vậy là sao? Cậu nghĩ tớ sẽ cướp bạn trai của cậu sao?”

Tùng Kỳ tức giận đến mức mặt phồng lên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp