Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 6: Tài lẻ của Tùng Kỳ


4 tháng

trướctiếp

 

Khúc Miêu Miêu không thích bản thân suy nghĩ quá nhiều nhưng cô ta không tự chủ được bản thân mình.

Cô ta cũng không thể vô cớ đòi tuyệt giao với Tùng Kỳ được.

Cô ta cảm thấy sợ.

Sợ rằng sau khi mình và Tùng Kỳ tuyệt giao thì Tùng Kỳ sẽ không nể nang gì mà cướp lấy Lục Thành trong tay cô ta.

Chỉ khi hai người còn là bạn tốt thì Tùng Kỳ mới không để ý đến Lục Thành, chỉ cần mỗi lần hẹn hò cô ta không đưa Tùng Kỳ đi theo như trước đây thì Tùng Kỳ và Lục Thành sẽ không có cơ hội gặp nhau.

Khúc Miêu Miêu một bên nghi ngờ Tùng Kỳ sẽ cướp đi Lục Thành, một bên lại tin tưởng cô sẽ không có khả năng để ý đến lục Thành.

Nghĩ đến đây, Khúc Miêu Miêu liền điều chỉnh lại cách mình có thể tiếp tục mối quan hệ bạn bè với Tùng Kỳ.

“Tớ biết là cậu muốn tốt cho tớ nhưng tớ cũng rất tin tưởng anh ấy, sở thích và tư tưởng trong tình cảm của chúng tớ khá hợp nhau, tớ nói gì anh ấy đều có thể tiếp lời được cả, vì thế tớ rất mong đoạn tình cảm này sẽ kéo dài thật lâu. Cho dù dì Hoàng hay những người khác có muốn nói gì thì cứ để họ nói đi, tớ sẽ sống cuộc sống riêng của mình và yêu theo cách mà mình muốn, thứ nhất tớ không làm gì trái với pháp luật, thứ hai tớ cũng chẳng phạm tội gì cả, tại sao tớ phải vì họ mà che giấu bạn trai của mình cơ chứ?”

Tùng Kỳ có chút sửng sốt, sau đó cười nói:“Miêu Miêu, cậu nên suy nghĩ như vậy sớm hơn.”

Vì ở kí túc xá của trường nên tính cách của cậu ấy mới thay đổi nhiều như vậy sao?

Nếu là Miêu Miêu của lúc trước, chắc chắn cậu ấy chỉ biết cúi đầu rồi lưỡng lự không biết làm sao chứ sao có thể nói ra câu như “Sông mà không để ý miệng lưỡi người khác” như vậy chứ.

Khúc Miêu Miêu cười: “Không nói nữa, tớ về nhà ngủ đây.”

Tùng Kỳ vẫy tay tạm biệt, cười tủm tỉm nói: “Được, khi nào rảnh cậu có thể qua chơi với tớ.”

Khúc Miêu Miêu:“……Được.”

Khúc Miêu Miêu đi vào hàng hiên rồi bước chân lên cầu thang, nụ cười trên mặt cũng tắt dần.

Dưới lầu, Tùng Kỳ cũng đã nhận ra từ sau khi rơi xuống nước Khúc Miêu Miêu đã thay đổi rất nhiều, nhưng làm sao cô có thể nghĩ đến việc Khúc Miêu Miêu vừa nói chuyện với cô chính là Khúc Miêu Miêu của hai mươi năm sau chứ.

Ngược lại cô càng cảm thấy so với Khúc Miêu Miêu ít nói như lúc trước thì Khúc Miêu Miêu có chủ kiến riêng như bây giờ tốt hơn rất nhiều.

Cô ngâm nga hát rồi tiếp tục tưới các bồn hoa cúc còn lại sau đó cô quay về phòng thay quần áo.

Tuy Tùng Kỳ học tập không tốt lắm nhưng đối với chưng diện cô lại khá có năng khiếu.

Cùng là đồ trang điểm và mỹ phẩm giống nhau nhưng cô lại có thể trang điểm đẹp hơn người khác, cùng một bộ quần áo bình thường nhưng chỉ cầm cô khâu khâu, dẫm dẫm* vài cái là có thể sửa lại thành bộ đồ xinh đẹp.

*Ý nói việc sử dụng máy may cũ ngày sưa, dùng chân dẫm dẫm bàn đạp để kim khâu may.

Những cô gái cùng tuổi với cô ở trong khu chung cư này rất thích quần áo cô sửa nên mỗi lần cần sửa quần áo các cô ấy cũng sẽ đến tìm Tùng Kỳ, nhờ cô làm giúp.

Nhưng người trong khu cũng không có ai mặt dày đến nhờ sửa miễn phí mãi, sau lần đầu nhờ sửa mà cô không thu phí thì mọi người cũng ngại không dám nhờ tiếp.

Có người nói Tùng Kỳ nên thu phí sửa quần áo nhưng Tùng Kỳ không đồng ý.

Việc sửa quần áo này cũng là một trong những sở thích của cô mà thôi, cô chỉ là một kẻ gà mờ sao có thể thu tiền mọi người được chứ. ( truyện trên app T𝕪T )

Mặc dù Tùng Kỳ cũng rất thích ăn diện mặc lên mình những bộ trang phục đẹp nhất, nhưng cô cũng không chi quá nhiều tiền cho việc đó.

Lương và phúc lợi của nhà máy thuốc cô đang làm không tồi chút nào, năm 94 khi Tùng Kỳ vào xưởng làm việc, mỗi tháng cô có thể kiếm được một trăm bảy mươi tệ thì tiết kiệm được một trăm tệ rồi, năm thứ hai tăng lên hai trăm bốn mươi tệ thì tiết kiệm được nhiều hơn, năm nay việc làm ăn của nhà máy thuốc cũng không tồi chút nào nên Tùng Kỳ có thể kiếm được hai trăm tám mươi tệ, số tiền tích góp được mỗi tháng luôn là hai trăm tệ.

Ngày thường cô cũng ăn cơm nhà máy luôn nên không tốn bao nhiêu tiền.

Quần áo cô đang mặc trên người được mọi người khen đẹp thật ra cũng chỉ là quần áo cũ được cô sửa lại cho đẹp hơn mà thôi, hoặc là tự cắt vải rồi làm, chỉ tốn hơn hai mươi tệ mỗi tháng mà thôi.

Chỉ có người trong nhà thì mới biết chuyện nhà mình.

Hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh hiểu con gái mình không thể dựa vào việc học tập mà đổi đời như họ và tương lai có lẽ con bé cũng không kiếm được nhiều tiên nên đã luôn căn dặn cô về tầm quan trọng của việc tiết kiệm tiền.

Họ còn lấy ví dụ về những người xung quanh không có khả năng độc lập về tài chính nữa.

Không thể không nói, người đến độ tuổi trung niên rồi mà vẫn chưa có tiềm lực kinh tế ổn định trong tay thì mỗi ngày chỉ vì mấy củ hành mà cãi nhau thậm chí là đánh nhau cũng có, thật sự rất khủng khiếp.

Tùng Kỳ hoàn toàn không dám tưởng tượng sau này mình già đi vẫn phải sống khổ như vậy.

Khi cô đã bắt đầu thấy sợ, bước dạy dỗ tiếp theo của Hứa Tuệ Anh là dạy cô đi theo hướng Tì Hưu*.

* Tỳ Hưu (tiếng Trung Quốc: 貔貅 Phiên âm: pí xiū) là linh vật có hình dáng gần giống Kỳ Lân nhưng khác là có đôi cánh. Thức ăn chính của Tỳ Hưu Thiên Lộc là Vàng, Bạc và Châu báu. Ở đây có ý là Hứa Tuệ Anh dạy Tùng Kỳ cách tiết kiệm tiền.

Trong vòng chưa đầy ba năm, cô đã tiết kiệm được gần năm nghìn tệ.

Chỉ là ba người nhà họ không thích khoe khoang quá nhiều về số tiền tiết kiệm đó mà thôi.

Ở trong mắt những người không hiểu thì cô luôn có hình tượng một người tiêu sài hoang phí, suy cho cùng làm sao những cô gái thích ăn diện lại không tốn nhiều tiền được chứ?

Ban đầu Hứa Tuệ Anh còn muốn làm rõ sự thật.

Con gái nhà bà vốn đã rất xinh đẹp rồi, nếu thêm cái danh“Tiêu tiền như nước” thế kia thì sợ không tìm được một người chồng tốt mất.

Nhưng Tùng Trí Uyên đã thuyết phục bà.

Lý do của Tùng Trí Uyên vô cùng thẳng thắn thô bạo, từ nhỏ con gái nhà mình đã thích làm đẹp, trước khi lấy chồng thì có thể tiêu tiền tuỳ ý, tiêu tiền hay tiết kiệm đều do cô quyết định.

Nếu vì để kết hôn mà phải giả vờ tằn tiền ăn mặc đơn giản thì liệu sau này có thể giả vờ suốt đời được không?

Hơn nữa, nếu lỡ sau khi kết hôn cuộc sống còn tệ hơn lúc chưa kết hôn thì tại sao phải che giấu sở thích của mình để kết hôn?

Nghĩ đến cuộc hôn nhân như vậy thì đầu óc đã quay cuồng rồi!

Hai người chỉ có một đứa con gái duy nhất là Tùng Kỳ mà thôi, trong nhà cũng không thiếu một bát cơm cho cô, hà tất gì phải sốt ruột gả con bé đi như thế?

Sau khi cân nhắc một hồi thì Hứa Tuệ Anh cảm thấy lời chồng mình nói rất đúng nên bà cũng chẳng muốn giải thích gì thêm nữa.

Cho nên kết quả là Miêu Miêu ở lầu trên đã hẹn hò với rất nhiều người rồi còn Tùng Kỳ thì cứ mãi cô đơn lẻ bóng một mình như một bông hoa mẫu đơn vậy.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Bông hoa mẫu đơn Tùng Kỳ cũng rất hạnh phúc với cuộc sống này.

Cô vừa vắt sổ ống tay áo xong thì tiếng của máy nhắn tin vang lên.

Cô vừa cầm máy lên thì thấy những người bạn thời cấp ba kêu cô đến quán karaoke tụ tập với bọn họ.

Người nhắn tin cho cô chính là Khương Bình, từ trước đến nay quan hệ giữa cô và Khương Bình cũng không tồi chút nào.

Nếu tình bạn giữa cô với Khúc Miêu Miêu tốt là do được bồi đắp từ bé thì tình bạn giữa cô và Khương Bình bắt đầu từ việc “học sinh yếu tán thưởng lẫn nhau”.

Sau khi tốt nghiệp xong, Khương Bình chạy đến Quảng Châu để làm việc.

Lúc này ở Quảng Châu và Thâm Quyến đều đang phát triển khá tốt nên có rất nhiều nhà máy công xưởng ở đó, nơi này cũng coi như là một sự lựa chọn không tồi đối với những người làm công ăn lương như bọn họ.

Lần cuối cùng hai người gặp nhau là vào dịp Tết.

Lúc ấy Khương Bình ăn mặc rất thời thượng, đi đôi bốt đinh tán kèm với quần bó sát và một cái áo len, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo lông vũ màu hồng nữa, mái tóc được uốn sóng xoăn màu đỏ rượu, vừa nhìn là biết từ nơi khác về.

Nghe nói ở Quảng Châu tuỳ tiện tìm một nhà máy làm việc mà một tháng cũng có thể kiếm được năm sáu trăm tệ, khi nghe xong nhiều người hâm mộ đến mức rớt cả tròng mắt ra.

Họ hận không thể dẫn con mình đến Quảng Châu làm công nhân.

Ngay cả dì Cảnh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, bà ta tính sau khi Miêu Miêu tốt nghiệp xong liền cho cô ta đến miền Nam để lập nghiệp luôn, ở đó làm việc mấy năm rồi lại về lại Dung Thành cũng được, bà ta còn trêu chọc Tùng Kỳ hỏi cô muốn đi hay không, nếu cô đi thì cô và Miêu Miêu có thể chăm sóc cho nhau ở nơi đất khách quê người.

Mỗi lần như thế Tùng Kỳ đều cười cho qua.

Cô cảm thấy có đôi khi các dì cũng quá ngây thơ rồi.

Làm sao có chỗ làm việc nào dễ dàng mà trả một mức lương cao như vậy chứ. Khương Bình đã tâm sự cô rằng làm việc ở xưởng rất mệt.

Một ngày giờ phải làm ít nhất mười ba mười bốn tiếng, không chỉ thời gian làm việc dài mà tiền lương của họ còn tính trên số lương sản phẩm mà họ làm được.

Giống như cô ấy là một người mới, một tháng làm việc mệt đến chết đi sống lại mới kiếm được từ ba trăm đến bốn trăm, quen tay rồi thì tiền lương mới lên năm trăm.

Ngoại trừ tiền lương cao hơn một chút so với nhà máy nhà nước ra thì không có phúc lợi nào khác.

Mọi người đều nghĩ đến phía Nam sẽ làm giàu rất nhanh, hỏi cô ấy đã tích góp được bao nhiêu tiền rồi, có phải đã mua điện thoại hay đổi nhà gì đó rồi đúng không? Bố mẹ cô ấy cũng vì muốn nở mày nở mặt với hàng xóm mà thổi phồng mọi chuyện lên làm cho mỗi lần về quê cô ấy đều phải nói dối người khác.

Nhưng lần này cậu ấy về Dung Thành chẳng lẽ có chuyện gì đó xảy ra rồi sao?

Nhưng Tùng Kỳ cũng nhanh chóng gạt ý nghĩ này sang một bên. Nếu đúng là có chuyện xảy ra thì sao Khương Bình có thể bình tĩnh đến sàn disco ca hát như thế được.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp