Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 7: Họp lớp


4 tháng

trướctiếp

 

Cô quay về phòng ngủ thay đồ, chọn một cái thắt lưng màu trắng cùng với quần cao bồi màu xanh rồi thêm một đôi giày trắng, dáng người tuyệt đẹp được cô phô ra hết, sau đó cô đạp xe đạp màu vàng của mình đi đến quán karaoke Ái Tình Trong Nước.

Tại quán karaoke Ái Tình Trong nước.

“Hoa khôi lớp mình sẽ không đến nhỉ?”

“Tớ kêu rồi, chắc chắn cậu ấy sẽ đến.”

Khương Bình cắn một quả táo, vừa ăn vừa nhìn người đàn ông mặc tây trang ngồi ở trong góc phòng: “Viên Hợp, cậu giấu kỹ thật đấy. Ai mà ngờ lúc học cấp ba cậu lại thích Tùng Kỳ đâu chứ.”

“Lúc trước không có thành tích gì nên mới không dám tỏ tình.”

“Bây giờ có rồi hả?”

“Cũng xem như là có chút thành tích, có cơ hội tôi sẽ chỉ các cậu làm giàu cùng.”

“Đúng đúng, có chuyện tốt thì nhớ kêu tớ.”

Viên Hợp cười cười, mở một chai bia nói: “Chưa thể nói là quá giàu có nhưng tớ đã có thể nuôi gia đình rồi.”

Tuy lời nói này có chút khiêm tốn nhưng bên trong lại có thái độ rất đắc ý.

Mọi người cười lớn rồi bắt đầu đưa ra vài sáng kiến cho hắn.

Cứ thế người này một câu người nọ một câu, tất cả những ý tưởng bày tỏ tình cảm kỳ quái nhất đều được mọi người nói ra sau đó cùng nhau cười ha ha.

Họ đang nói chuyện thì Tùng Kỳ được nhân viên dẫn vào.

Ánh đèn mờ nhạt trong phòng chiếu lên mặt Tùng Kỳ làm cho gương mặt cô thêm phần toả sáng

Cô có dáng người cao gầy đã vậy còn khá mảnh khảnh, dáng người đã rất đẹp rồi có mang thêm một cái thắt lưng nên càng làm vòng eo nhỏ của cô nổi bật hơn, lại thêm cái quần cao bồi màu xanh giúp chân cô dài hơn. Bây giờ trông cô xinh đẹp không ai có thể sánh bằng.

Mọi người đồng thời hít thở thật sâu rồi nhìn cô đến ngẩn người.

Mẹ ơi, lâu rồi không gặp, hình như đại mỹ nhân Tùng Kỳ lại xinh đẹp hơn thì phải.

Sau một hồi không biết ai đã huýt sao sau đó lại có thêm bốn năm tiếng huýt sáo vang lên.

Tùng Kỳ nhìn xung quanh một hồi, những người ở đây đều là những bạn học chung lớp cả, không có ai xa lạ hết.

Cô liền ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin đi về phía trước, còn vứt một ánh mắt quyến rũ cho Khương Bình, trêu chọc:“Ha ha, cậu thấy tớ xuất hiện như thế nào, đẹp ngất các cậu rồi đúng không?”

Mọi người: ……

Vẫn là cảm giác quen thuộc, người bạn quen thuộc.

Không khí lập tức trở nên sôi động.

“Tùng Kỳ, ngồi ở chỗ này.”

Tùng Kỳ đứng thẳng người. Cô gái vui tính đột nhiên trở nên nghiêm túc, bước đến ngồi xuống bên cạnh Khương Bình.

Nhìn về phía một người khác bên cạnh.

“Dương Hiểu Hồng, xưởng giày của các cậu không phải nghỉ thứ năm sao. Hôm nay sao lại rảnh rối tới đây chơi?”

Dương Hiểu Hồng có một mái tóc ngắn gọn gàng, người trông cũng rất nhanh nhẹn.

“Đừng nói nữa. Trong xưởng không có việc, cũng không có tiền trả, mình chỉ có thể về nhà nghỉ ngơi thôi.”

Nói xong cô ấy lại thở dài: “Haiz, có lẽ tớ cũng sắp bị sa thải rồi.”

“Xưởng các cậu hoạt động vẫn khá tốt phải không?”

Sự kinh ngạc trên mặt Tùng Kỳ còn chưa kịp thu lại: “Xưởng giày cũng không trụ được à? Xưởng dược bên này vẫn còn tạm, sản xuất vẫn bình thường, cũng không nợ tiền lương.”

“Vậy thì tốt.”

Dương Hiểu Hồng vỗ bả vai Tùng Kỳ, nói: “Nhưng mà cậu cũng nên suy nghĩ thêm một chút về sau có thể làm gì đi. Tớ lo lắng xưởng dược cũng không duy trì được lâu đâu.”

“Đừng bảo tớ cố ý nói lời xui xẻo với cậu. Thật sự là nửa năm nay số nhà máy đóng cửa quá nhiều. Nếu thật sự nó phá sản, cậu cũng đừng mong đợi bất cứ khoản bồi thường nào từ nhà máy.”

Chính phủ đã bồi thường theo thâm niên làm việc nhưng khi chi ngân sách thì không tránh khỏi bị ăn chặn một tầng lại một tầng, lúc đến tay công nhân thì cũng không còn lại bao nhiêu.

Đi kiện à?

Vô dụng thôi.

Lãnh đạo đều là tôi đổ cho anh, anh lại đổ cho người khác. Số tiền bồi thường cho mỗi khu vực nhiều hay ít còn phụ thuộc vào tình hình kinh tế của khu vực. Đến tột cùng là có thể được phát bao nhiêu, nhóm công nhân cũng chỉ có thể đoán được đại khái dựa trên sự chênh lệch từ các nhà máy. Có cố ý đi hỏi thì cũng chưa chắc có được câu trả lời.

Lúc này, công tác của chính phủ vừa không minh bạch vừa không công khai. Hơn nữa, dân chúng thường kính sợ quan chức, nếu thật sự được phát nhiều hay ít cũng rất ít người dám đặt câu hỏi về điều đó. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Muốn hỏi những người này có hận hay không?

Hận chứ.

Nhưng lại không biết nên hận ai!

Dương Hiểu Hồng tưởng tượng đến việc thất nghiệp, trong lòng cô buồn khổ như ăn phải hoàng liên.

Trên mặt cô ấy lộ ra vẻ u sầu: “Nếu tớ biết sẽ sớm bị sa thải, còn không bằng đừng hăng hái nhận việc. Mẹ tớ có thâm niên dài nên còn được bồi thường một khoản nhiều một chút. Chính phủ còn phát tiền lương hưu dưỡng lão theo thâm niên trong nghề. Bây giờ thì tốt rồi, bởi vì tớ hăng hái nhận việc nên tiền lương hưu của bà ấy cũng không có cách nào giải thích mà với thâm niên của tớ cũng không được nhận nhiều tiền bồi thường. Có vết xe đổ của tớ, các cậu phải suy nghĩ thật cẩn thận đấy.”

Khi nói những lời này, giọng của cô ấy vô cùng chân thành.

Hiện tại, cô ấy rất hối hận vì khi học cấp hai đã không chuyên tâm học tập.

Khi đó mơ mộng cũng hay! Cô nghĩ thành tích kém cũng không sao. Dù sao mình cũng có thể tiếp nối công việc của cha mẹ, như thế cũng có thể kiếm cơm ăn. Lúc này, phúc lợi nhà máy quốc doanh kỳ thật không khác một vương quốc độc lập lắm, có thể thỏa mãi nhu cầu cơ bản của một người từ lúc sinh ra đến khi chết đi.

Trong nội bộ nhà máy có căn tin, rạp chiếu phim, bệnh viện, nhà tắm, ký túc xá, trường học, thậm chí còn có địa điểm vui chơi giải trí, thể thao.

Hơn nữa, tất cả các khoản này đều đã được chi trả, không cần công nhân tự mình trả tiền.

Đãi ngộ tiền lương của mỗi người cũng rất không tồi. Điều quan trọng nhất là bởi vì công nhân được thuê suốt đời nên mỗi người đều cảm thấy mình là chủ nhân của nhà máy. Phúc lợi và tiền lương chỉ có thể tăng, không thể giảm. Nếu không, công nhân sẽ là người đầu tiên không đồng ý.

Ai biết được mọi chuyện có thể thay đổi nhanh đến vậy!

Khi các công ty tư nhân và nước ngoài dần dần chiếm lĩnh thị trường, những công ty mới nổi này không có nhiều gánh nặng như các nhà máy quốc doanh, cũng không có nhiều thứ phải suy xét. Người ta chỉ cần quan tâm đến vấn đề tiền bạc là được rồi.

Các công ty này không ngừng lớn mạnh, dần dần uy hiếp đến không gian sinh tồn của các nhà máy quốc doanh.

Nhà máy Chấn Hoa những năm 70-80 là nhà máy lớn nổi tiếng nhất thành phố Dung.

Tuy rằng mấy trăm trước, ở các thành phố hạng nhất cũng có không ít đơn vị quốc doanh đã phá sản.

Số lượng công nhân bị sa thải trên cả nước cũng gia tăng theo từng năm.

Nhưng bởi vì thành phố Dung xuất phát muộn nên ngược lại tránh được làn sóng tác động đầu tiên. Khi đó, mọi người còn rất lạc quan, cảm thấy chỗ chịu ảnh hưởng là những nhà máy nhỏ không đến 500 công nhân. Còn những nhà máy lớn trên 1000 công nhân khẳng định sẽ sừng sững không ngã. Chính phủ nhất định sẽ không mặc kệ những nhà máy lớn phá sản, nhất định sẽ có chính sách hỗ trợ.

Ai cũng không nghĩ tới làn sóng thất nghiệp sẽ lan nhanh tới vậy.

Tùng Kỳ nghe ra được sự thổn thức và khó chịu trong lời nói của cô ấy. Cô hiểu ý kéo tay cô ấy qua nắm chặt.

“Không sao đâu. Trời không tuyệt đường người.”

“Tốt xấu gì chúng ta cũng đã tốt nghiệp cấp ba. Nơi này không có chỗ cho chúng ta thì chỗ khác sẽ có chỗ cho chúng ta. Hãy vực tinh thần dậy, ngàn vạn lần đừng ủ rũ, chỉ cần cậu kiên định tiến lên phía trước, tương lai vinh quang lộng lẫy nhất định sẽ chờ cậu.”

Lời nói thật hào hùng cùng với đôi mắt sáng và rực rỡ của cô làm cho người nghe vô thức được truyền cảm hứng.

Đầu tiên là Dương Hiểu Hồng sửng sốt, sau đó cười lớn, trong mắt lập loè có những ngôi sao: “Cậu nói đúng, tớ còn trẻ mà, tớ sợ cái gì chứ! Chẳng lẽ rời khỏi nhà máy giày thì tớ sẽ không tìm được việc khác sao?”

“Cùng lắm thì tớ đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu mua phế liệu, kiếm tiền ấm no hẳn là không thành vấn đề.”

Hai người nói chuyện không cố ý hạ thấp giọng nói, mọi người đều nghe được hai người bọn họ đang thảo luận cái gì.

Nói đến bị sa thải, ánh mắt những người đã bị sa thải hoặc sắp bị sa thải đều buồn bã. Lúc này, lợi ích của việc đọc sách và làm việc ở công ty tư nhân mới lộ ra.

Ánh mắt Viên Hợp thỉnh thoảng lại dừng ở bên chỗ Tùng Kỳ, nghe vậy cậu ta thầm nghĩ cơ hội thể hiện bản thân đã tới.

Hít sâu một hơi, cậu ta nhẩm lại giọng điệu của mình ở trong đầu hai lần rồi mới bưng một cốc bia đi tới: “Không phải chỉ bị sa thải thôi sao. Nền kinh tế quốc gia đang trong giai đoạn phát triển. Tìm ra con đường phát triển đúng, kiếm được nhiều tiền còn hay hơn làm việc ở nhà máy quốc doanh nhiều.”

Dương Hiểu Hồng nheo mắt, nói: “Đứng nói chuyện không đau eo.”

Viên Hợp nhanh chóng liếc mắt nhìn Tùng Kỳ một cái, bắt gặp ánh mắt tươi cười của Tùng Kỳ thì hai tai chợt nóng bừng.

Cậu ta khu khụ hai tiếng, nói: “Tớ dám nói lời này nhất định là đã có ý tưởng.”

Cậu ta vừa nói như vậy. Những người đang lo lắng bản thân sắp trở thành những kẻ lang thang thất nghiệp cũng bị hấp dẫn sự chú ý, nhìn cậu ta đầy mong đợi, chờ nghe cao kiến của cậu ta.

“Viên Hợp, đại ca Viên, nhanh chỉ cho anh em một con đường đi đi.”

“Đúng vậy, đừng úp úp mở mở nữa!”

Tùng Kỳ cũng cười nhe hàm răng trắng ra, nói theo những người khác: “Ý tưởng gì vậy. Viên Hợp cậu phát đạt nhất, dẫn mọi người cùng tiến lên đi.”

Mắt hồ ly chớp chớp như thể có một cái móc, ai thấy cũng đều bối rối bị cuốn theo.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp