Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 8: Giọng nói đặc biệt


4 tháng

trướctiếp

 

Viên Hợp nhìn không quá ba giây, nhanh chóng bại trận, hừ một tiếng quay mặt đi. Cậu ta ho khan hai tiếng, uống một ngụm bia, cố gắng làm trái tim đang sôi sục như một con ngựa hoang bị thoát cương bình tĩnh lại.

“Này, các cậu tâng bốc tớ như vậy làm tớ xấu hổ quá.”

Nói xong, cậu ta quay sang phía Dương Hiểu Hồng, nói: “Chỗ tớ làm ở Bất động sản Tinh Hải đang tuyển nhân viên bán hàng. Yêu cầu tốt nghiệp cấp ba, biết ăn nói và thái độ tốt là được. Có điều tiền lương cố định của nhân viên bán hàng thấp, chủ yếu dựa vào phần trăm hoa hồng. Bán được một căn nhà cho công ty được thưởng 500 tệ, bán không được thì chỉ có thể nhận được lương cố định. Phúc lợi quả thật kém hơn nhà máy quốc doanh nhưng có một chỗ tốt khác là chỉ cần là nhân viên của công ty mua nhà đều có ưu đãi.”

Nghe xong nửa đoạn đầu, mọi người đều vui vẻ ra mặt

500 tệ đấy!

Sau khi nghe nửa câu sau thì cảm thấy đó chỉ là râu ria.

“Bán phòng ở à, có dễ bán không?”

Viên Hợp: “Những công ty bất động sản khác có dễ bán phòng không thì tớ không rõ lắm. Nhưng Tinh Hải không khó bán.”

“Khoa trương thế!” Khương Bình xuy một tiếng, rõ ràng không tin.

Những người khác không nói chuyện nhưng trên mặt cũng là biểu tình nửa tin nửa ngờ.

Viên Hợp không bị ảnh hưởng, vui vẻ nói: “Ông chủ chúng tớ lập nghiệp từ nghề khai thác mỏ than. Ngài ấy không chỉ giàu có mà đầu óc cũng rất lợi hại. Tháng trước, công ty chúng tớ vừa mới hợp tác với ngân hàng. Về sau, bất động sản Tinh Hải có thể mua bằng khoản vay không cần trả trước. Ở thành phố thành phố Dung chúng ta, ngài ấy là người đầu tiên có thể đi ngang như cua!”

“Chờ sau khi quảng cáo được tung ra, phòng ở nhất định sẽ bị tranh cướp.”

Tùng Kỳ mở to mắt, đây chính là cho vay à!

Trả trước là cái gì, cô không hiểu lắm nhưng hai chữ cho vay cô chắc chắn nghe hiểu.

Mỗi tháng, tiền lương của cô chưa đến 300. Nếu nhịn ăn nhịn uống một năm, cô có thể mua được hai đến ba mét vuông lô đất tốt.

Chỉ là mua một căn phòng thì phải nợ ngân hàng bao nhiêu tiền chứ?

Cả đời còn phải trả nợ sao?

Nếu không thì có thể làm gì bây giờ?

Chẳng lẽ những người tranh nhau đi mua kia lại không có đầu óc sao?!

Tùng Kỳ nhìn Viện Hợp đang thao thao bất tuyệt khen ông chủ mình tới tận mây xanh, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Vẻ mặt những người khác cũng không tốt lắm, chỉ cảm thấy Viên Hợp bị công ty tẩy não quá nhiều, đã bắt đầu nói mớ.

Chỉ có Dương Hiểu Hồng nghe vô cùng nghiêm túc, phảng phất như người chết đuối bắt được khúc gỗ trôi dạt.

“Viên Hợp, cậu nói nghiêm túc sao? Đến công ty các cậu bán phòng ở thật sự có tiền đồ?”

Viên Hợp ngước cằm lên, kéo cổ áo vest, khiêm tốn khoe: “Bộ quần áo này của tớ hơn 200 tệ nhưng chỉ tốn 1 phần tư tiền lương tháng trước của tớ đấy.”

“Oa!”

“Cậu thật là phát đạt.”

“Còn tạm, còn tạm. Ông chủ của chúng tớ chính là tấm gương để tớ phấn đấu.”

Viên Hợp vô cùng đắc ý liếc nhìn Tùng Kỳ, kết quả Tùng Kỳ không nhìn cậu ta, càng không lộ ra vẻ mặt sùng bài như những người khác.

Đường cong khóe miệng Viên Hợp chậm rãi hạ xuống.

Cậu ta chạm vào chiếc lắc tay trái tim đã chuẩn bị tốt trước đó, mong chờ bản thân và Tùng Kỳ sẽ thành công đính ước như nam nữ chính trong phim truyền hình.

Hai giờ tiếp theo, mọi người không nói chuyện về chuyện công việc nữa, chuyển sang nói chuyện tình cảm.

Khương Bình và Tùng Kỳ bị hỏi nhiều nhất.

Viên Hợp vẫn luôn chờ đợi thời cơ tỏ tình, trong lòng vừa hưng phấn vừa hồi hộp. Vì để giảm bớt sự thấp thỏm này, bất tri bất giác cậu ta đã uống không ít rượu.

Đáng tiếc, còn chưa đợi cậu ta chuẩn bị xong tâm lý mở miệng. Một nam sinh khác tên là Quách Hổ đã giành trước một bước, nửa quỳ trên mặt đất tỏ tình với Khương Bình. Khương Bình hiển nhiên đã sớm có thiện cảm với Quách Hổ, đồng ý luôn không hề do dự dù chỉ nửa giây.

Sau đó mọi người tập trung thảo luận không biết hai người bọn họ bắt đầu thông đồng từ khi nào, hoàn toàn quấy rầy kế hoạch của cậu ta, mãi đến khi tan cuộc cũng không có cơ hội nói.

Viên Hợp tạo cơ hội, đề nghị để cậu ta đưa Tùng Kỳ về nhà.

Những người khác không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười hiểu ý ái muội. Tùng Kỳ ngửi thấy mùi dưa*, hơn nữa quả dưa còn là bản thân mình.

*Ý chỉ drama

Cô giả vờ không thấy biểu cảm của bọn họ.

Dù sao cũng là bạn học cũ. Cho dù cô muốn từ chối cũng không cần làm người ta mất mặt trước mặt các bạn cũ. Dù đã trường thành nhưng cô vẫn hiểu đạo lý này.

Tùng Kỳ dắt xe đạp, hai người đi dọc hào nước đi về phía trường Tứ Trung, nói chuyện câu được câu không.

Khi gần đến khu vực Tứ Trung, Viên Hợp gọi lại Tùng Kỳ.

“Tùng Kỳ.”

“Tớ, tớ có lời muốn nói với cậu.” Lắc tay trong lòng bàn tay Viên bị nắm đến nóng bỏng.

Tùng Kỳ âm thầm thở dài, đến rồi!

Cô dừng chân lại, đạp chân chống xe đạp xuống sau đó xoay người, đối mặt với Viên Hợp, suy nghĩ hai giây rồi cô quyết định nói thẳng: “Cậu đang muốn hỏi tớ là khi nào tìm bạn trai phải không?”

Viên Hợp “A” một tiếng, như thể bị choáng váng vì bị cô hỏi thẳng như vậy.

Tùng Kỳ mím môi, lắc đầu: “Tớ cũng không biết. Nhưng mà tớ có thể xác định cậu không phải mẫu người mà tớ thích. Tớ chỉ muốn làm bạn với cậu thôi.”

Viên Hợp: “……”

Cậu ta còn chưa bắt đầu tỏ tình thì đã kết thúc rồi?

Viên Hợp mở miệng rồi lại khép miệng mấy lần. Cậu ta nghe hiểu nhưng không cam lòng.

Tùng Kỳ có rất nhiều bạn bè. Cậu ta chưa bao giờ muốn là bạn bè bình thường của cô.

Nếu Tùng Kỳ không có hứng thú với bản thân sao lại đồng ý để cậu ta đưa cậu ấy về nhà dưới sự trêu ghẹo của mọi người chứ?

Trong lúc xúc động, Viên Hợp đã nói ra câu hỏi làm cậu ta vô cùng hối hận: “Là do tớ không đủ đẹp trai, tính cách không tốt, không đủ…… Không có đủ tiền. Cậu sợ tớ không nuôi nổi cậu cho nên mới muốn từ chối tớ sao?”- Ứng dụng ㄒYㄒ

Tùng Kỳ:……

!!

???

Cái gì vậy chứ??

Câu cuối cùng làm Tùng Kỳ rất không vui!

Trên khuôn mặt xinh đẹp đầy sự tức giận.

Đối với những lời suy đoán vô căn cứ làm tổn thương người khác như vậy, nếu cô có thể nhịn được thì cô sẽ không phải Tùng Kỳ được tất cả mọi người khen ngợi.

Cô chống tay vào hông, mắng: “Điều kiện của cậu không tệ. Cậu thích tớ, tớ cũng rất vui.”

Nhìn thấy trên mặt Viên Hợp lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tùng Kỳ giơ tay ý bảo cậu ta đừng lên tiếng, tiếp tục nói: “Ai thích tớ, tớ cũng vui vẻ. Điều này đại biểu cho việc tớ rất dễ thương và đáng yêu. Nhưng nếu cậu yêu tớ, tớ nhất định phải chấp nhận sao? Nói như vậy, bạn trai của tớ có thể xếp hàng từ cửa nhà đến chỗ này rồi. Nếu vậy ai bị tớ từ chối cũng là do tớ nông cạn, ngại người ta không có tiền, ngại người ta không đẹp trai có phải hay không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Ý tớ không phải như vậy ——”

“Ồ, nói như vậy……”

“Nếu một người không nuôi nổi tớ, vậy tớ yêu đương hết với mấy người các cậu, để các cậu cùng nuôi tớ là có thể giải quyết vấn đề một cách hoàn mỹ nhỉ.”

Sự kinh ngạc trên mặt Viên Hợp bị lời này làm cho vỡ thành mảnh nhỏ, rơi xuống đầy đất.

“Thực xin lỗi! Tùng Kỳ, tớ không có ý kia. Tớ không nghĩ như vậy, tớ ——”

“Phốc!”

Dưới đèn đường cách đó không xa, không biết khi nào có một người đứng đó, nhìn không rõ mặt, anh ta rất cao, vai rộng, eo nhỏ, chân dài.

Nửa người anh dựa vào cột điện, một chân hơi gấp khuỵu xuống, trong tay kẹp điếu thuốc.

Anh cười to rồi liếc sang bên này.

“Xin lỗi, không nhịn được!” Nói xin lỗi xong anh chậm rãi xoay người rời đi.

Viên Hợp sửng sốt một chút: Giọng nói này…… Sao lại có chút quen tai??? Hình như đã từng nghe ở đâu rồi nhỉ?

Tùng Kỳ:……

Một tiếng ầm vang lên, phảng phất như một tiếng sét đánh giữa không trung làm cho đỉnh đầu Tùng Kỳ bốc khói, mặt nóng bỏng!

Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ ——

Giọng nói dễ nghe quá đi thôi, lỗ tai cô như mang thai rồi, hu hu hu.

Giả vờ mạnh mẽ không thành lại biến thành mất mặt, cho dù là người xa lạ, nháy mắt Tùng Kỳ cũng choáng váng.

“Này, Viên Hợp, tớ về nhà trước đây.”

Viên Hợp vươn tay muốn giải thích mấy câu lại thấy Tùng Kỳ ủ rũ cụp đuôi, gay gắt nói:

“Cậu uống không ít rượu, trên đường về cẩn thận chút, đừng say chết ở trên đường cái. Tớ coi như tối nay đầu óc cậu không tỉnh táo, lại dám bôi nhọ nhân cách cao thượng, mỹ lệ của tớ. Cẩn thận ăn cá bị hóc xương đó, hừ!”

Nói xong Tùng Kỳ lên xe đạp, đạp đi.

Dường như phía sau có một “Quái vật nhút nhát” đang đuổi theo. Đôi chân dài nhanh chóng biến thành phong hỏa luân (bánh xe lửa của Na Tra), mái tóc xoăn như rong biển tung bay trong gió.

Cảm xúc của Viên Hợp vốn rất phức tạp.

Trong chốc lát, cậu ta hối hận đến phát điên vì đã nói ra những lời khó nghe như vậy. Về sau có lẽ Tùng Kỳ sẽ càng không để ý đến cậu ta.

Trong chốc lát, cậu ta lại cảm thấy đau lòng và bối rối sau khi bị từ chối; Trong chốc lát lại là giọng nói hài hước quen thuộc của người xa lạ …… Đan xen thành một mớ hỗn độn, trong lòng như một chai nước sốt bị đổ nghiêng.

Sau đó mọi cảm xúc phức tạp, cảm xúc mờ mịt, bối rối nháy mắt tiêu tán khi Tùng Kỳ xoay người ôm đầu chạy trốn còn không quên nguyền rủa người khác.

Xiềng xích trong lòng cậu ta lập tức được cởi bỏ —— Cô ấy vẫn coi mình là bạn!

So với việc thất bại ở cương vị bạn trai, cậu ta phát hiện mình không muốn ngay cả bạn bè cũng không thể làm với Tùng Kỳ hơn.

Thử tưởng tượng một chút, nếu đổi thành mình bị người theo đuổi mình bôi nhọ nhân cách thì cho dù đối phương xuất phát từ sự thương tâm mới không lựa lời, cho dù đối phương thật sự yêu mình thì cậu ta cũng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với người đó.

Tùng Kỳ đang tức giận còn không quên cho cậu ta một bậc thang, chứng tỏ cô ấy nói đều là những lời thật lòng.

Cô ấy thực sự không xem thường điều kiện bên ngoài, chỉ đơn thuần là không thích cậu ta thôi.

Nếu ……

Cô ngại tính cách cậu ta không phù hợp thì cậu ta có thể sửa; Ngại cậu ta không đẹp trai, làn da không tốt, cậu ta có thể học cách chăm sóc bản thân; Ngại cậu ta không có tiền, cậu ta cũng có thể nỗ lực kiếm; Tất cả những điều đó còn có chút cơ hội. Nhưng, ý tứ Tùng Kỳ rõ ràng cho dù có hay không thì cậu ta đều không phải người đặc biệt.

Cậu ta không có chỗ nào đặc biệt với Tùng Kỳ, giống như Dương Hiểu Hồng, Khương Bình, Tề Lỗi, đều là bạn bè của cô ấy.

Bởi vì chỉ là bạn bè cho nên dù cậu ta nói lời nói khó nghe, Tùng Kỳ châm chọc lại vẫn để lại cho cậu ta một bậc thang.

Sự chu đáo đáng chết này quả thực làm người ta vừa yêu vừa hận.

Dưới loại tình huống này, cậu ta lấy cái gì để tranh giành tình cảm của cô ấy?

Viên Hợp thở dài một hơi!

Cậu ta xoa xoa chiếc lắc tay đã dính nhiệt độ của cơ thể, do dự vài giây rồi dùng hết sức ném vào ném nó xuống hào.

Nhưng Tùng Kỳ, người đã hấp tấp lên xe đạp lao về cổng lớn tiểu khu hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của Viên Hợp, cũng không lo lắng về sau còn có thể vui vẻ chơi đùa với nhau hay không.

Lúc này mặt cô đỏ bừng, những ngón tay mảnh khảnh đặt trên tay nắm xe siết thật chặt.

Giọng nói của người qua đường Giáp quay vòng 360 độ trong tâm trí cô.

“Xin lỗi, không nhịn được.”

“Xin lỗi, không nhịn được.”

“Xin lỗi, không nhịn được.”

===

TN Team: Cmt nhiều nhiều để team lấy động lực nha cả nhà ưiiiii!

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp