Ánh Mắt Nam Nhân Trong Nhiệm Vụ Nhìn Tôi Có Chút Khác Lạ

Chương 3


4 tháng

trướctiếp

Rời khỏi quán cà phê, Triệu Hiểu Văn cũng không về nhà luôn mà rẽ vào một con hẻm.

Triệu Hiểu Văn đứng nhìn người đàn ông mặt mũi bầm dập bị hai người đàn ông to lớn ghì xuống, ánh mắt khi nhìn thấy cậu liền không khỏi căm hận. Triệu Hiểu Văn thấy thế thì liền bật cười, nhưng giọng nói lại khiến người khác run sợ.

“Còn nhìn nữa tao sẽ kêu người móc mắt mày!”

Như một ám chỉ tên đàn ông đang ghì Lương Hoằng liền móc ra con dao đương định nhằm mắt gã mà ra tay, nhưng con dao kia lại cố tình sượt một nhát qua mắt gã để lại một vệt máu dài, thấy thế Lương Hoằng liền sợ hãi mà cầu xin. Triệu Hiểu Văn cười nhạt. Cũng chỉ có vậy.

“Nếu như để tao biết mày giở trò với người của tao thì tao không chắc tay chân mày còn lành lặn. Đừng lôi những trò bẩn thỉu của mày để đối phó với người của tao, sẽ không có tác dụng.”
Cậu ra hiệu cho hai người đàn ông rồi quay người lái xe rời đi.

Kể từ khi xuyên đến đây, Tô Văn thực sự rất nhàn. Không biết có phải do là thế giới đầu tiên hay không mà cậu cảm thấy đây giống như là đang nghỉ phép vậy.

Mấy tháng này trải qua đúng là yên bình, cậu không phải chạy theo tuyến cốt truyện nữa muốn thả lỏng một chút để làm quen với thế giới này. Cũng nhờ Tống Tiêu có chút chuyện nên nghỉ phép mà không kèm cậu học nữa.

Khác với dáng vẻ áy náy mới bắt đầu nhận lời giúp cậu học mà đã xin nghỉ, Triệu Hiểu Văn lại tỏ ra khá thoải mái với việc này. Bởi nhờ có mấy tháng này mà tình cảm với người anh trai hờ ở nhà cũng không còn gay gắt như trước nữa. Trái lại là một bộ khá hài hòa giống phương thức ở chung của anh em trong nhà. Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ của một mình Tô Văn mà thôi.
Nhìn không khí náo nhiệt ở trong bar, cậu ngược lại cảm thấy có chút nhàm chán. Tô Văn lắc ly rượu trong tay, không biết có phải do ánh đèn mờ ảo trong quán khiến cậu hơi choáng hay không, đôi mắt Tô Văn mơ màng mà nhìn mọi thứ. Đương có chút choáng, định bỏ về thế nhưng lại nghe được tiếng nói trầm thấp gợi cảm của bartender.

“Cậu có muốn thử một chút rượu hoa quả không?”

Tô Văn quay lại một gương mặt nam tính gợi cảm đập vào mắt. Người đàn ông có mái tóc xoăn nhẹ hơi dài, tóc của hắn được buộc gọn lại ra đằng sau, những sợi tóc chưa được buộc lên hết rơi tán loạn trước trán và hai bên thái dương trông có vẻ tùy ý ngược lại khiến gương mặt đẹp trai kia trở nên yêu dã. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn Tô Văn khiến bản thân cậu không tự chủ được mà trầm luân trong đó. Cậu như bị thôi miên mà cười nhẹ một cái nói:
“Được!”

Không thể không nói trò chuyện với người đàn ông này vui đến nỗi cậu suýt quên đường về nhà. Nếu không phải chạy cốt truyện có khi cậu sẽ ở lại thêm một chút. Cậu nói lời tạm biệt với người đàn ông cũng không ngại cười nói hẹn gặp lại.

Người đàn ông lẳng lặng nhìn Tô Văn bước ra khỏi quán, miệng nhấp một chút rượu mà Tô Văn vừa uống, hắn chăm chú nhìn màu rượu đỏ ở trong ly, không biết nghĩ đến cái gì mà cười đến là vui vẻ: “Rất ngọt!”

Đương vác thân thể hơi men của mình vào nhà liền thấy trợ lí của Triệu Hiểu Hào đang loay hoay không biết làm như nào với kẻ say rượu đang ngã ngồi trước thềm cửa. Triệu Hiểu Văn lạnh lùng đi qua ý thể hiện rõ, đây đều không phải là chuyện của cậu nhưng lại nghe thấy tiếng Dương Diễn gọi với lại.

“Nhị thiếu! Lần này lại nhờ cậu nữa vậy!”

Lần này lại?

Triệu Hiểu Văn bắt được vài từ quan trọng, đồng thời trong đầu liền phát ra âm thanh thông báo của hệ thống.

“Chúc mừng kí chủ nhận được phần quà cốt truyện phụ của thế giới này! Kí chú mau click để xác nhận.”

Vừa ấn vào nút nhận, một luồng kí ức nhỏ chui vào trong não khiến cậu hơi choáng, vài phút sau mới định thần lại, sau đó ánh mắt có chút sâu nhìn xuống Triệu Hiểu Hào. Cậu cũng không đáp lại Dương Diễn, mà đi qua đó giúp một tay. Sau khi nhận được lời cảm ơn của Dương Diễn, cậu hỏi Dương Diễn.

“Trợ lí Dương! Lại phiền ngài, vẫn là loại trà mà tôi nhờ anh đặt ấy, hằng ngày giúp tôi pha cho anh ấy một cốc. Hình như bệnh mất ngủ của anh ấy lại tái phát rồi. Vẫn là quy tắc cũ nhé.”

“A! Đương nhiên! Đương nhiên rồi! Lại là phiền nhị thiếu nhọc lòng! Tôi sẽ không nói với ai!”

Triệu Hiểu Văn cười cười, nụ cười đến là dịu dàng, ngoan ngoãn khiến Dương Diễn không khỏi cảm thán đến rốt cuộc là chỉ vì nhị thiếu gia là đứa con ngoài giá thú mà đối xử với tệ cậu thì boss mình cũng hơi quá đáng đi.

Ở công ty không nói chuyện ngoài lề, nhất là chuyện tình cảm, nhiều lần Dương Diễn muốn nói giúp cho tiểu thiếu gia vài câu nhưng luôn là bị boss lườm cho đến nỗi không bao giờ dám nhắc đến chuyện đó nữa. Tuy hay nhờ hắn chăm sóc boss nhưng cố tình hôm sau tiểu thiếu gia lại chứng nào tật nấy, gây phiền phức ở khắp nơi, trêu mèo chọc chó khiến y phải đi dọn tàn cục cũng mệt không kém. Đúng là mạch não hai anh em nhà này thực sự không thể dùng tư duy bình thường của con người để phán đoán.

Triệu Hiểu Văn bước vào nhà nhìn Triệu Hiểu Hào một thân mùi rượu liền chán ghét, y đá đá người hắn vài cái. Sau đó dùng tấm thân nhỏ bé lôi hắn lên phòng. Sau khi xử lí xong xuôi, cậu mệt lả, ngồi thừ một lúc nhìn ngắm gương mặt điển trai đang nằm trên giường kia. Một con người mét 7 như cậu phải khiêng một người đàn ông trưởng thành cũng gọi là quá sức trâu bò đi.

Cũng may lại phát hiện ra điều khá thú vị, thì ra nguyên thân cũng không hẳn là thích gây sự với Triệu Hiểu Hào, chỉ là Triệu Hiểu Văn từ bé không có cha, lại không được mẹ chăm sóc, yêu thương tử tế, sau đó bỗng dưng từ đâu xuất hiện một người đàn ông lớn tuổi đến nói là cha cậu, còn rất mực quan tâm đến mình khiến cậu lưu luyến chút hơi ấm ấy.

Cậu bị ông ta làm cho cảm động, sau đó được đưa đến một căn nhà rất lớn, ở đó cậu còn có cả một người anh trai nữa, Triệu Hiểu Văn lúc đó cảm thấy rất vui. Cậu nghĩ anh trai cũng sẽ quan tâm mình như người đàn ông xưng là cha kia. Thế nhưng khi vừa đến, cậu bị một người phụ nữ khác mắng là cẩu tạp chủng. Thật thất vọng, khi còn ở nhà cũ có kẻ gọi cậu mắng cậu là con hoang, đến khi có cha Triệu Hiểu Văn nghĩ mình chính là người có một gia đình hoàn hảo, không ngờ cậu nhận ra mình chỉ là đứa con rơi mà thôi.

Sau đó gia đình mới kết thúc trong không vui, lúc đó Triệu Hiểu Văn cũng không biết mẹ mình đi đâu, cậu ở đây trải qua những cái nhìn lạnh nhạt của người giúp việc, của cả người anh trai mà cậu nghĩ sau này nếu có cậu sẽ nói với đám đã từng bắt nạt mình với anh trai, để anh trai dạy dỗ chúng một bài học.

Có một đoạn thời gian, Triệu Hiểu Văn cũng tìm cách để lấy lòng anh trai, cậu chỉ muốn nhận được một chút quan tâm. Cuối cùng cậu nhận ra, mấy hành động đó đều thực ngu ngốc, đều chả có nghĩa gì cả. Cảm thấy bản thân cũng giống như mẹ nói là một tên sao chổi, không ai cần cũng không ai muốn. Triệu Hiểu Văn biết tuy mình không được người khác tôn trọng, nhưng cũng không ai dám làm gì cậu vì e dè cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Triệu.

Cũng từ đó, cậu làm bậy làm bạ không kiêng dè, muốn chọc tức Triệu Hiểu Hào chỉ vì muốn hắn mắng mình vài câu. Sau đó lại âm thầm chăm sóc Triệu Hiểu Hòa từng chút nhỏ nhặt, tuy không đáng nhưng lại khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy thật thương tâm.

Thật là một đứa trẻ đáng thương. Tô Văn có chút buồn bã mà nghĩ. Cậu ngồi bên giường, không biết nghĩ gì đến lúc ngủ gục ở đầu giường đến sáng không hay.

Sáng hôm sau, khi Triệu Hiểu Hào tỉnh lại, liền thấy đầu đau như búa bổ, hắn định đưa tay xoa huyệt thái dương thì lại không nhấc lên được, hắn cúi xuống nhìn thì thấy Triệu Hiểu Văn đang nằm đè lên tay mình. Hắn sửng sốt một chút nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, liền không nương tay mà rút ra. Hành động này của hắn quả nhiên làm tỉnh người đang nằm kia. Tô Văn vì bị đánh thức một cách bất ngờ, hôm qua đi uống rượu đầu có hơi đau, cậu có chút buồn bực, giọng nói ngái ngủ ngược lại khiến câu nói thể hiện địch ý biến thành làm nũng.

“5 phút nữa thôi! Thật đấy, đúng 5 phút nữa”

Nói xong liền lôi lôi kéo kéo cái chăn trùm kín đầu mình, lầu bầu gì đó sau đó lại ngủ tiếp.

“Triệu Hiểu Văn! Cậu lập tức đứng dậy, bước ra khỏi phòng ngay cho tôi!”

Tô Văn như bừng tỉnh rồi ngỏm dậy, nhìn gương mặt đầy sát khí kia sợ hãi mà lắp bắp:

“Xin lỗi em ra ngay đây!”

Sau đó nhanh như sóc chạy ra ngoài. Chẳng qua Tô Văn không biết lúc Triệu Hiểu Hào nhìn thấy gương mặt ngốc lăng sợ hãi kia nhìn mình, hắn có chút đem cậu ra so sánh với thỏ con khi nhìn thấy sói. Còn cả tiếng xin lỗi kia nữa...

Hắn lắc đầu bỏ đi suy nghĩ kì quái trong đầu, đứa em trai này của hắn nhìn thế nào cũng không giống một đứa nhỏ ngây thơ. Nhưng mà... hình như gần đây.... có chút khác.

Ánh mắt thâm trầm nhìn căn phòng một chút, lại thấy một cốc nước gừng còn sót lại một chút ở trên mặt tủ, ánh mắt thâm trầm nhìn cốc nước kia. Triệu Hiểu Hào như hơi hiểu ra điều gì đó lại liên tưởng đến gương mặt hoảng sợ của Triệu Hiểu văn sáng nay. Lúc hắn nghĩ mình nên đi tắm một chút, phát hiện thân thể mình trái lại rất sạch sẽ, quần áo bẩn không biết ở đâu thay vào đó là bộ quần áo ngủ thoải mái.

Từ lúc ba mẹ hắn không còn trong nhà, Triệu Hiểu Hào cũng chỉ để lại một số ít hạ nhân trong nhà. Chỉ có một quản gia và vài người giúp việc định kì. Nay đầu bếp trong nhà lại xin nghỉ, hắn vẫn không quen ăn ở ngoài, liền định bụng đói đi làm, lại không ngờ ngửi được mùi thơm ở dưới bếp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp