Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Chương 49: Người bị hại thứ hai (5)


3 tháng

trướctiếp

 

Căn phòng lạnh băng không có chút nhiệt độ nào, cùng với ánh sáng trắng gần giống như đúc với bộ xương, rất nhiều hình ảnh kéo tới trong đầu cô.

Người chết là một thiếu niên cao gầy, trên mặt có vẻ ngây thơ, đại khái tầm mười tám, mười chín tuổi.

Lúc hai tên hung thủ che miệng bạn gái người chết rồi kéo lôi cô bé xuống bãi cỏ bên sườn núi, người chết giãy dụa kịch liệt muốn nhào tới, nhưng anh ta bị ba người khác đè lại, cho dù phản kháng thể nào cũng không thể tránh thoát được.

Trong quá trình người chết giãy giụa, ba tên trông có vẻ lớn tuổi hơn người chết không ngừng dùng đồ vật trong tay đập lên người cậu ta, tảng đá bị đập bể thì bọn họ dùng chân đá, tay đấm, đánh tới nỗi trán người chết bị thương, bọn họ lại tiếp tục nhặt tảng đá quanh đó đánh tiếp.

Một thanh niên đầu đinh, dáng người cao lớn nhất trong số đó vừa đánh vừa gào thét: “Nhận lỗi đi rồi tao tha cho mày. Đưa bạn gái mày cho bọn tao dùng, thế nào? Anh em như thể tay chân, biết không hả? Có biết không?”

Hắn hỏi một câu, tảng đá trong tay lại giơ cao lên, dùng sức nện xuống người anh ta một cái.

Thế nhưng người chết vẫn cắn răng, không cầu tình cũng không nhận sai.

Đôi mắt anh ta đỏ lên, có cơ hội thì lập tức chạy xuống sườn núi, bị đuổi kịp thì liều mạng đánh trả.

Vừa đánh vào gò má của thanh niên đầu đinh, vừa dùng sức cắn lấy mắt cá chân của thanh niên mặc áo khoác xanh.

Nắm đấm không có mắt, trong quá trình giãy giụa, không biết anh ta đã ăn bao nhiêu cú đấm, cú đá của ba tên kia, cho dù không đánh chết người, anh ta cũng không từ bỏ. Giống như thú nhỏ bị chó hoang vây đánh giữa rừng, mắt anh ta đỏ như máu, trong lòng biết rõ không đánh lại được nhưng vẫn liều chết vật lộn.

Giữa trận xung đột, người chết dùng sức lăn từ trên sườn núi xuống tới chỗ cách bạn gái khoảng mười mét, anh ta gần như muốn bổ nhào về hướng tên thanh niên đang bạo hành bạn gái mình, vào lúc này, rốt cuộc tên đầu đinh cũng bị kích phát ác ý và cơn phẫn nộ tột cùng.

Hắn giơ một tảng đá lớn hơn lên, thằng Mã giữ lấy người chết, hắn dùng sức đập tảng đá lên bả vai người chết.

Lần này, chắc hẳn bả vai người chết đã bị đập nát, đau đớn như thế tuyệt đối đủ để một người khóc ròng, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thậm chí là ngã xuống đất, không thể đứng dậy nổi.

Khi người chết đau đớn tới sắp chết, Adrenaline (*) trong người người chết tăng vọt, anh ta giống như không biết đau đớn là gì, trong mắt chỉ còn gương mặt đầy máu và nước mắt của bạn gái, không còn vẻ thanh tú sạch sẽ như ngày thường.

(*) Là một loại hormone được giải phóng ra khỏi tuyến thượng thận và phóng thích trực tiếp vào máu. Có chức năng phục vụ các chất trung gian đồng thời truyền tải lượng xung thần kinh đến các cơ quan khác nhau.

Anh ta cắn răng, từ đầu tới cuối cũng không rên một tiếng, một bên bả vai mềm oặt, buông thõng xuống, nhưng anh ta vẫn muốn xoay người lại, nhào tới cắn tên thanh niên đang bắt nạt bạn gái mình.

Thanh niên đầu đinh giơ tảng đá lớn lên, cơn tức giận xâm chiếm cảm xúc của hắn, hắn nổi giận, gầm lên một tiếng: “Vậy thì mày đi chết đi!” Hắn dùng sức đập tảng đá xuống đầu người chết.

Tứ chi người chết run rẩy, thanh niên có sức lực như chín trâu hai hổ rốt cuộc cũng mềm oặt, co quắp nằm trên mặt đất, không còn giãy dụa kịch liệt, cũng không còn ra sức đánh trả.

Hàm răng anh ta vẫn cắn chặt vào nhau, trong mắt tràn đầy sự thù hận.

Không biết là cảm xúc của người chết nam quá mãnh liệt hay là vì hai người bọn họ thật sự chết quả thảm thiết.

Mãi tới khi Dịch Gia Di đi theo sir Phương ra khỏi phòng giải phẫu một đoạn xa, cô vẫn cảm thấy cả người ớn lạnh, tay trái nắm chặt thành nắm đất, nắm chặt nỗi các ngón tay trắng bệch, nhưng cô cũng không nhận ra.

“Tuần tới cô nhớ lấy báo cáo từ chỗ pháp y Hứa và bộ phận pháp y, có nhớ kỹ chưa?” Phương Trấn Nhạc nhận thấy sự im lặng và thất thần của cô, anh không biết có phải cô bị chuyện thi thể dọa sợ hay không, nên hỏi sang công việc khác.

Dịch Gia Di giơ tài liệu trong tay lên, gật đầu, miễn cưỡng cười nói “Đều nhớ hết rồi.”

“Ừ.” Phương Trấn Nhạc gật gật đầu: “Đã xong việc rồi, cô về nhà đi.”

“Được.” Cảm xúc của Dịch Gia Di không tốt, yếu ớt đáp.

Phương Trấn Nhạc vỗ vỗ bả vai cô, anh chăm chú nhìn cô đi lấy ly nước nóng, lúc cô đã sửa sang lại đồ đạc xong, chuẩn bị về nhà thì anh lại kéo cô đi về phía văn phòng của tổ B.

Cô cảnh sát trẻ nghi ngờ nhìn anh, giống như đang hỏi: Lúc nãy còn nói tôi kết thúc công việc mà sao giờ lại không cho tôi về rồi?

“Cô ngoan ngoãn ngồi ở đó mà bình tĩnh lại, khi nào trạng thái tốt rồi hãy lái xe, mất hồn mất vía lái xe không an toàn.” Nói xong, Phương Trấn Nhạc đi tới cái bảng trắng lớn, viết xuống chữ:

[Giày.]

“Có ý gì thế?” Tam Phúc nhìn chằm chằm chữ đó, nghi ngờ nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, anh ấy không tài nào nhớ ra giày của người chết có chỗ nào không đúng cả?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp