Chim Hoang

Chương 1


3 tháng

trướctiếp

 

Kỳ thi cuối học kì một năm lớp 8, Hứa Nguyện thi được hạng 43 toàn lớp, hạng 512 toàn khối.

Vì vậy, vào buổi chiều ngày 30 Tết, chỉ còn hai tiếng nữa là đến chương trình Gala chào năm mới, cô đứng giữa phòng khách, cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo đồ ngủ gấu bông.

"Bây giờ chúng ta hãy quay camera về phía hậu trường của Gala Lễ hội mùa xuân nhé."

Tivi đang bật, người dẫn chương trình quàng khăn đỏ, nở nụ cười tươi tắn đang thông báo về việc chuẩn bị cho Gala Lễ hội mùa xuân.

Trong không khí vui vẻ rộn rã của cuộc phỏng vấn, giọng nói của Đào Thục Quân, mẹ của Hứa Nguyện vang lên cao vút, sắc lạnh: "Mày ăn cơm của tao, mặc quần áo tao mua, tiêu tiền của tao! Cả ngày mày không phải làm gì, chỉ yêu cầu mày mỗi việc học hành đàng hoàng thôi! Cuối cùng ngay cả việc này mày cũng không làm được, kết quả thế này đây. Đúng là không được tích sự gì cả!"

"Đây là lần đầu tiên em tham gia Gala Lễ hội mùa xuân, em có điều gì muốn chia sẻ với mọi người không?"

"Mày thi tệ thế này lần thứ mấy rồi? Mày có biết mày làm tao xấu mặt đến nhường nào không? Trong khu này có bao nhiêu trẻ con nhà khác đi thi không nhì thì cũng nhất! Thế mà mày thi được hạng 43! Sao mày không đứng chót luôn đi cho rồi!"

"Thấy ánh mắt em có giọt lệ, đây là xúc động hay là nhớ nhà vậy?"

"Khóc khóc khóc! Mày còn mặt mũi mà khóc à? Tao sinh ra đứa vô dụng như mày mà tao còn không khóc! Mày có mặt mũi gì mà khóc chứ? Điểm số thế này mà còn dám tỏ ra oan ức nữa à?"

Giọng nói của Đào Thục Quân càng lúc càng to, hoàn toàn át đi tiếng trống khua của hậu trường chương trình Gala đang phát trên tivi.

Hứa Nguyện vẫn cúi đầu, không dám giơ tay lên lau nước mắt, nói nhỏ: "Con không có ạ."

Cô không oan ức gì cả, chỉ sợ thôi.

Sau khi điểm thi cuối kỳ được công bố, từ lúc nghỉ Tết đến giờ, Đào Thục Quân chưa bao giờ tỏ ra thân thiện với Hứa Nguyện. Cho đến khi bố cô, ông Hứa Kiến Đạt, làm việc xa nhà cả năm về nhà nghỉ Tết, Hứa Nguyện vẫn cứ thấp thỏm bất an.

Cô biết Đào Thục Quân chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng không ngờ bà lại chọn thời điểm này.

"Cái gì không? Học hành kém cỏi bây giờ còn học cãi lại nữa à!" Nhưng câu phản bác yếu ớt đó của Hứa Nguyện lại bị Đào Thục Quân coi như thách thức, bà vụt đứng dậy từ ghế salon: "Học dốt lại còn hư hỏng! Tao nghĩ tao nên gọi điện cho cô Hà, bảo cô ấy xem mày ở nhà ra dáng vẻ gì!"

Hứa Nguyện lập tức hoảng hốt, ngẩng đầu lên: "Đừng, đừng gọi điện cho cô Hà! Mẹ ơi, đừng gọi điện cho cô Hà!"

Thế giới của đứa trẻ 13 tuổi rất nhỏ bé, người quen cũng rất ít, ngoài bố mẹ chỉ là thầy cô và bạn học.

Hứa Nguyện rất thích cô Hà, không muốn mất mặt trước mặt cô ấy, càng không muốn cô biết mình là đứa trẻ hư hỏng.

"Này, nhìn kìa." Hứa Nguyện mặt đầy nước mắt nhìn Đào Thục Quân khua cái điện thoại trên tay về phía ông Hứa Kiến Đạt đang ngồi bên kia ghế sofa, vẻ mặt đắc ý: "Con bé còn biết xấu hổ với điểm số ít ỏi của nó, hóa ra còn có lương tâm!"

Ông Hứa Kiến Đạt không can thiệp vào trận mắng nhiếc một chiều này, suốt cứ mắt dán vào tivi, thậm chí khi Đào Thục Quân hướng cuộc trò chuyện về phía mình, ông chỉ nhíu mày bực bội: "Đến giờ làm cơm rồi."

Đêm 30 Tết, đêm giao thừa.

Đây là ngày hiếm hoi trong năm để đại gia đình cùng quây quần bên nhau, ăn bữa cơm tất niên thật ngon miệng, trong không khí chan hòa, đầm ấm, hạnh phúc. 

"Đừng đứng đó mà khóc nữa! Nhìn là chướng mắt!" Hứa Kiến Đạt lên tiếng, Đào Thục Quân không còn mắng Hứa Nguyện nữa, cằm ngẩng cao đầu kiêu ngạo: "Đi ra ngoài đi! Đứng ở ngoài kia!"

Hứa Nguyện còn đang chìm trong nỗi sợ hãi sau trận mắng chửi vừa nãy nên đứng ngây người tại chỗ, không kịp phản ứng ngay.

Đào Thục Quân bèn tiến lên hai bước, nắm vai cô, thô bạo đẩy cô ra ngoài cửa: "Để mọi người đều nhìn thấy mày! Nhìn xem mày là cái thứ đã thi được bao nhiêu điểm!"

"Rầm!" một tiếng, cánh cửa chống trộm nặng nề đóng sầm lại.

Đèn cảm ứng bật sáng, Hứa Nguyện vẫn giữ tư thế hai tay nắm chặt vạt áo, đứng ngây người trước cửa.

Đào Thục Quân đẩy mạnh quá, một chiếc dép lê của Hứa Nguyện bị tuột.

Mùa đông ở miền bắc, trong nhà được bật máy sưởi ấm áp, vậy nên Hứa Nguyện chỉ đeo dép lê hay đi vào những ngày hè. Bây giờ bị nhốt ngoài cửa, hành lang không có máy sưởi nên cô chỉ có thể đứng trần, một chân dẫm lên tấm thảm trải sàn.

Hai chữ ''Bình an'' trên tấm thảm đã bị sún lại, cứng ngắc cứa vào lòng bàn chân, vừa lạnh vừa đau.

Hứa Nguyện không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.

Một lúc sau, đèn cảm ứng tắt phụt, hành lang chìm trong bóng tối đen như mực. Trong không gian mờ mịt không ánh sáng, cô giơ tay lên, dụi mạnh vào mặt.

Đã quá lâu rồi, nước mắt đã khô gần hết nên phải dụi thật mạnh mới lau đi được.

Đây không phải lần đầu Đào Thục Quân nhốt Hứa Nguyện ngoài cửa, cô không dám gõ cửa, càng không dám khóc lóc cầu xin. Không cầu xin còn đỡ, nếu cầu xin, Đào Thục Quân chắc chắn sẽ đứng sau cửa, giật giọng la lên, báo cho cả tòa nhà biết Hứa Nguyện là đứa chỉ thi được hạng 43 trong lớp.

Đào Thục Quân từng làm chuyện tương tự.

Lúc đó Hứa Nguyện xấu hổ đến nỗi muốn chết.

Nhưng bên ngoài thật sự quá lạnh.

Mấy ngày trước trời vừa mới đổ tuyết, bây giờ chính là lúc tuyết tan, nhiệt độ xuống thấp nhất. Huống hồ Hứa Nguyện chỉ có một chiếc dép nhựa, bộ đồ ngủ gấu bông mặc trên người cũng không đủ dày, chẳng mấy chốc cô bé đã không chịu đựng được, run lẩy bẩy từng hồi vì lạnh.

Cô lấy hết dũng khí, run rẩy gõ cửa: "Mẹ ơi..."

Không biết là do tiếng gõ cửa của Hứa Nguyện quá nhỏ hay là tiếng tivi của Hứa Kiến Đạt quá to mà cho đến tận khi khớp ngón tay cô bắt đầu tê buốt và nhức nhối, cũng không có ai ra mở cửa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngược lại, bác hàng xóm tầng trên bỗng mở cửa nhà: "Giờ này còn cửa hàng nào mở nữa? Tôi bảo bà đừng nghĩ mua bánh trôi gì, đây cũng đâu phải Tết Nguyên tiêu!"

Dì hàng xóm cười híp mắt: "Con nít thèm ăn mà, lâu lâu nó mới về nhà một lần, tôi ra ngoài đi một vòng, nếu thật sự không có thì thôi."

Tiếng bước công ta từ tầng trên vọng xuống, Hứa Nguyện đột nhiên căng thẳng, lại gõ thêm hai cái cửa.

Tiếng bước chân ngày càng gần, chỉ cần rẽ xuống cầu thang sẽ lập tức nhìn thấy Hứa Nguyện đang bị phạt đứng ngoài cửa.

Nhưng trước mặt cô, cánh cửa vẫn đóng kín, lạnh lẽo, giống hệt gương mặt căng thẳng của bố mẹ.

Hứa Nguyện gần như không do dự, trước khi bác hàng xóm nhìn thấy mình, cô vội vàng chạy ra khỏi tòa nhà, chỉ đi một chiếc dép nhựa duy nhất trên chân, mà không hề quay đầu nhìn lại.

Cô không muốn bị ai khác nhìn thấy.

Càng không muốn ai biết cô là đứa vô dụng.

Hứa Nguyện chạy ra khỏi cổng tòa nhà, chạy ra khỏi khu nhà, sợ bác hàng xóm phát hiện ra mình nên cô cứ dốc hết sức mà chạy. Mãi cho đến khi cả chiếc dép còn lại trên công ta cũng rơi đâu mất, cô mới thở hồng hộc dừng lại.

Trời tối dần, đường phố ngày Tết trống trơn ít người qua lại. Hai bên đường, các hàng quán đã đóng cửa hết, không còn chỗ nào để Hứa Nguyện vào trú ẩn và sưởi ấm.

Cô chỉ có thể run rẩy, một mình bước đi trên đường cái rộng lớn. Hai hàm răng va đập vào nhau nghe được cả tiếng lập cập. Cô bé run rẩy bước đi, một bên bước một bên run.

Tuyết chưa tan hẳn dính đầy lòng bàn chân nhỏ bé, gió lạnh thổi ùa vào cổ áo khiến toàn thân cô lạnh buốt.

Thỉnh thoảng có người đi đường nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng họ đang nóng lòng trở về nhà đón Tết, vậy nên ánh mắt chỉ nhẹ rơi trên người cô bé mặc đồ ngủ gấu bông, đi chân trần giữa trời đông lạnh giá này rồi lập tức thu lại. Tết rồi mà, đâu ai rảnh nghĩ quá nhiều đến người đời trong cái náo nức lòng, mong chóng được sớm về nhà để sum vầy, đoàn tụ chứ. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Hứa Nguyện không dám về nhà, nhưng cũng không nơi nào để đi, cô đơn độc đi bộ một mình trên đường vắng, bầu trời bây giờ đã tối hẳn.

Đường phố không còn bóng người, xe cộ.

Gió lạnh ù ù thổi, cắt da cắt thịt, Hứa Nguyện cảm thấy mình có lẽ sẽ bị chết cóng.

Nhưng dù có bị chết cóng cũng tốt hơn bị Đào Thục Quân gọi điện cho cô Hà, bác hàng xóm phát hiện cô bị phạt đứng ngoài cửa đêm giao thừa, cả tòa nhà đều biết cô là đứa chỉ thi được hạng 43 trong lớp.

Với tâm trạng đó, Hứa Nguyện lang thang một cách vô định, không mục đích và tê dại. Cô cũng không biết bản thân muốn đi đâu, đi đến bao giờ, chỉ muốn xa nhà, xa Đào Thục Quân cay nghiệt và ông Hứa Kiến Đạt vô cảm.

Gió càng lúc càng lớn, những bông tuyết rơi từ trên trời xuống, thời tiết càng lúc càng lạnh giá.

Hứa Nguyện không kiểm soát được mà va răng vào nhau lộp cộp, tầm mắt cô đột nhiên xuất hiện một người.

Nói chính xác hơn, là một người và một chiếc xe ba gác.

Giống như ảo giác trước khi chết của cô bé bán diêm, ở một ngã tư cách đó không xa, dưới ánh đèn đường sáng rực, chiếc thùng sắt trên thân xe ba bánh đang dần bốc khói. Chỉ cần nhìn vào nó, các cơ quan nội tạng đang đông cứng dường như đã được thư giãn.

Hứa Nguyện không kiềm được mà hít một hơi thật sâu, giữa luồng gió lạnh buốt, cô ngửi thấy một mùi thơm ngọt dẻo thoang thoảng.

Là khoai lang nướng.

Từ giờ ăn trưa, Đào Thục Quân bắt đầu mắng nhiếc, cho đến bây giờ Hứa Nguyện đã 5, 6 tiếng không được ăn gì.

Cảm giác lạnh lẽo và cơn đói cồn cào cùng kéo đến, cô bé lập tức đi nhanh hơn, đi được vài mét lại do dự bước chậm lại.

Toàn thân chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, Hứa Nguyện không mang theo điện thoại, càng không có tiền lẻ.

Nhưng cô lạnh quá, những giọt nước mắt chưa kịp lau đã đông cứng trên khuôn mặt. Nếu không ăn thứ gì nóng, có lẽ thật sự sẽ chết cóng mất.

Hứa Nguyện lảo đảo tiến về phía ngã tư, càng đến gần, cô khó khăn lắm mới rời mắt khỏi chiếc thùng sắt đang bốc khói, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh xe ba gác.

Trời lạnh cóng, người đàn ông kia cũng không cao lắm, chỉ cao hơn Hứa Nguyện nửa cái đầu.

Cậu ta quấn chặt người, mặc một chiếc áo khoác cotton màu hồng đào đã được giặt đến phai thành màu trắng, rách rưới, kèm theo đôi giày cao su cồng kềnh nhưng bền chắc, và một chiếc mũ len hồng to quá khổ. Dù khoác trên mình bộ trang phục cồng kềnh như thế nhưng trông cậu bé vẫn rất gầy, mỏng manh như một lớp giấy.

Gần như không có độ dày.

Có lẽ do đã bán khoai lang nướng ở ngã tư này lâu rồi, nhưng không có khách ghé mua, nên cậu bé mặc áo khoác hồng dựa vào thành xe, cúi đầu ngủ gật, đầu cứ lắc lư. Cho đến khi Hứa Nguyện đi tới trước mặt, cậu vẫn không ngẩng đầu lên.

Hứa Nguyện đứng trước xe ba gác, mùi thơm ngọt của khoai lang nướng bay ra khiến bao tử cô co rút lại đau đớn, mắt cay xè dần.

"Anh ơi."

Cô nhìn chiếc áo khoác hồng của đối phương, rụt rè lên tiếng: "Em có thể..."

Ban đầu Hứa Nguyện định nói, có thể cho em mượn trước một củ khoai lang nướng không, rồi khi về nhà lấy điện thoại, em sẽ chuyển tiền trả anh.

Nhưng vừa mở miệng, cậu bé lập tức ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn vang lên dưới chiếc mũ len hồng quá khổ: "Cái gì?"

Cậu bé mặc áo hồng mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Hứa Nguyện.

Trong đêm đông lạnh lẽo, dưới gió thổi và tuyết rơi khắc nghiệt, đôi mắt cậu tối đen như mục, dù đứng ngay dưới ánh đèn đường cũng công tag hề phản chiếu chút ánh sáng nào.

Dáng vẻ trẻ con chưa lớn, nét mặt còn mang vẻ non nớt xanh xao của tuổi dậy thì, có lẽ cùng lứa với Hứa Nguyện.

Hứa Nguyện lúng túng không biết phải làm sao.

Nhưng bao tử vẫn tiếp tục co rút đau đớn, cô nhỏ giọng: "Xin lỗi, tôi không mang theo tiền, có thể cho tôi mượn trước một củ khoai lang nướng được không, sau này tôi sẽ trả tiền cho cậu."

Độ tuổi mười hai, mười ba, chính là lúc lòng tự ái của trẻ con mạnh nhất.

Nói xong vài câu đó, Hứa Nguyện xấu hổ đến nỗi không ngẩng đầu lên nổi.

Rõ ràng cậu bé cũng không ngờ cô sẽ nói thế, mí mắt mỏng nhếch lên, vẻ mặt vô cảm nhìn Hứa Nguyện một lúc, có vẻ đang cân nhắc lời cô nói thật hay giả.

Cuối cùng, cậu không nói gì, im lặng mở nắp nhỏ của thùng sắt, đưa cho cô một củ khoai lang nướng lớn.

Thùng sắt đang nóng như lửa đốt, khoai lang nướng còn nóng hôi hổi, vậy mà cậu bé không hề sợ, cầm trực tiếp bằng tay.

Khi Hứa Nguyện vừa nhận lấy, bị bỏng nhẹ, kêu lên "Xì" một tiếng.

Không kịp bóc vỏ, cũng không để ý đến chỗ bị bỏng, cô vội vàng ngấu nghiến vài miếng lớn, cảm thấy cơ thể đông cứng của mình cuối cùng cũng dần ấm lên. Hứa Nguyện mới giơ tay lên lau nước mắt: "Cám ơn."

Cậu bé vẫn không nói gì, hạ mắt xuống.

Ánh mắt lướt qua đôi chân tê cứng đến đỏ bừng vì rét của Hứa Nguyện, dừng lại vài giây rồi lại nhanh chóng rời đi.

Hứa Nguyện chú ý đến động tác của cậu, xấu hổ nhúc nhích đôi chân trần, sợ cậu hỏi tại sao cô lại chạy trần chân ngoài đường lớn giữa thời tiết này, đành cúi đầu ăn từng miếng khoai lang nhỏ.

Tuy nhiên, cậu bé rõ ràng không có ý định hỏi han gì, đẩy nắp nhỏ một tiếng cạch vào thùng khoai nóng, sau đó tiếp tục tư thế cúi đầu ngủ gục như lúc đầu.

Chiếc mũ len hồng rộng thùng thình che gần hết khuôn mặt, trên chiếc áo khoác cotton màu hồng còn đóng một lớp tuyết mỏng.

Gió bắc thổi ù ù, đêm 30 Tết sum vầy, mọi người đều quây quần trong nhà xem chương trình Giao thừa náo nhiệt. Không ai ra ngoài đường, càng không ai tới mua khoai nướng của cậu nhóc đạp xe ba gác này.

Cho đến khi Hứa Nguyện ăn xong cả củ khoai lang, quầy hàng nhỏ này vẫn không đón thêm khách nào.

Dưới ánh đèn giao thông ở ngã tư, chỉ có hai cô cậu bé luôn im lặng.

"Ngày mai... ngày mai cậu có ra đây bán nữa không?"

Ăn xong, Hứa Nguyện rửa tay trong tuyết bên đường, chà xát đến khi đầu ngón tay đỏ ửng, "Hoặc cậu có bút... để lại cho tôi số điện thoại?"

Cậu bé vẫn yên lặng dựa người vào xe ba bánh, mí mắt rũ xuống, không để ý đến cô.

Hứa Nguyện tưởng cậu không nghe thấy nên hỏi lại lần nữa, có vẻ như cậu cậu mất kiên nhẫn vì bị làm phiền, ngẩng đầu lên, không nói một lời bắt đầu dọn dẹp quầy hàng.

Tất cả những gì cậu có là một chiếc xe ba bánh và một chiếc xô sắt để nướng khoai lang, sau khi kiểm tra dây xích ba bánh, cậu bé nhảy lên xe ba bánh với một đôi giày cao su nặng cũng không vừa chân, đạp mạnh bánh xe định rời đi.

Nhưng trời lạnh, mặt đường trơn trượt vì băng tuyết, cậu bé đạp loạng choạng. Hứa Nguyện nhìn mà hồi hộp: "Cẩn thận chút! Cảm ơn cậu! Tôi nhất định sẽ trả tiền!"

Cậu bé vẫn im lặng, không nhìn cô, cố sức đạp xe đi xa dần.

Hứa Nguyện lại cô độc một mình.

Đêm càng khuya, gió càng lớn, cô ngồi xuống, ôm chặt lấy thân mình, tận dụng hơi ấm còn sót lại từ củ khoai vừa ăn.

Hứa Nguyện hiểu rõ tính khí của Đào Thục Quân, bây giờ chắc chắn vẫn chưa nguôi giận, nếu phát hiện cô không đứng chịu phạt mà còn bỏ đi chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.

Không biết nên đi đâu, Hứa Nguyện đành ngồi một mình ở đó, cúi đầu thẫn thờ.

Một lúc sau, phía sau vang lên tiếng kẹt kẹt của xích xe quay.

Sau đó, chiếc áo khoác hồng từ trên cao rơi xuống đầu cô.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp