Chim Hoang

Chương 2


3 tháng

trướctiếp

 

Thích Dã phải mất gần một tiếng đồng hồ mới đạp được chiếc xe ba gác chở chở một thùng kim loại chứa đầy khoai lang nướng về đến nhà.

Nhà cậu thực ra cách ngã tư không xa lắm, đi đường tắt 15 phút là tới rồi.

Tuy nhiên, trong cái tiết trời lạnh giá đến mức nước đóng thành băng như thế này, con hẻm nhỏ phủ đầy tuyết mỏng và băng trơn trượt khiến người đi bộ cũng loạng choạng suýt ngã, chứ đừng nói đến đứa trẻ với chiếc xe ba gác.

Trên đường về, giỏi thổi càng siết, tuyết rơi càng dày hơn.

Thích Dã đạp ngược gió, những hạt băng nhỏ li ti xiết qua mặt đau nhói. Cậu nín thở, vừa đạp xe vừa cố gắng co rút vai lại để giữ ấm.

Sau khi ném chiếc áo khoác bông cho Hứa Nguyện, trên người cậu chỉ còn lại mỗi cái áo phông mỏng manh.

Chịu đựng gió lạnh và tuyết suốt một chặng đường, khi Thích Dã đạp xe vào khu nhà, cửa sổ phòng bảo vệ hé mở một khe nhỏ: "Về rồi à?"

Cậu gật đầu: "Ừ."

Ngã tư chia khu này tông tah 4 pông ta, khu vực này thuộc phía Bắc của thành phố.

Phía Bắc vẫn còn là khu tập thể cũ kỹ chưa được cải tạo hoàn toàn: những dãy nhà thấp lè tè, ngõ hẻm chật hẹp quanh co. Vài sợi dây điện trần trụi lộ ra phần vỏ bị bong tróc treo cao ngang cổng khu, tất cả đều toát lên không khí cũ kỹ, tàn tạ theo năm tháng.

Dù vậy, vào đêm 30 Tết, gần như mọi nhà đều thắp lên ánh đèn ấm cúng.

Cửa sổ mở toang, tiếng thức ăn sôi sùng sục trong nồi cùng tiếng cười nói của khán giả xem chương trình Giao thừa thoát ra: "Sao mặc ít thế? Vào đây ăn chút gì đi? Hôm nay chú nấu lẩu đấy, thịt ngon lắm!"

Thích Dã lắc đầu: "Không cần đâu ạ."

Cậu từ chối lòng tốt của anh bảo vệ, tiếp tục đạp xe loạng choạng, vòng qua vài dãy nhà, đến tòa nhà của mình.

Thích Dã dừng xe ở cổng, do dự vài giây rồi một mình bước vào tòa nhà mà không mang theo chiếc thùng sắt đựng khoai lang nướng.

Nhà Thích Dã ở tầng cao nhất, tầng 6, khi về phải đi ngang qua 10 hộ gia đình.

Căn hộ kiểu cũ không có khả năng cách âm tốt, qua lớp cửa mỏng manh, có thể nghe thấy giọng trẻ con ngây thơ: "Con không muốn ăn thịt! Con muốn ăn kẹo!"

"Con không được ăn nữa, hôm nay con đã ăn 5 cây rồi."

"Thôi được rồi, cho nó ăn đi, dù sao cũng ngày Tết, mai không cho nữa."

Giọng của đôi vợ chồng trẻ tuổi vừa bực bội vừa chiều chuộng, Thích Dã giơ tay lên, cởi chiếc mũ len hồng đã ngấm đẫm tuyết xuống, trong lòng bất giác cũng tràn đầy hy vọng.

Hôm nay dù sao cũng là đêm giao thừa.

Khi về nhà, sẽ có gì đang chờ đợi cậu?

Với chút hy vọng hiếm hoi, Thích Dã từ từ leo lên cầu thang.

Hôm nay đứng ngoài trời cả ngày, khớp xương của cậu đã cứng đờ, leo cầu thang rất chậm.

Từ tầng 1 lên tầng 5, mùi thức ăn năm mới từ 10 hộ gia đình ào ào chui vào bao tử, còn hành hạ cậu hơn cả gió tuyết ngoài đường, khiến thái dương cậu nhức nhối.

Cuối cùng cũng lê đến tầng 6.

Thích Dã đứng trước cửa, nhớ lại mùi thức ăn nồng nàn vừa ngửi thấy dọc đường, run run lấy chìa khóa đóng băng trong túi quần.

"Bịch!!!"

Cửa mở, một chai bia bay thẳng tới, kèm theo mùi rượu nồng nặc khó chịu.

Tất cả khớp xương cứng đờ trên người Thích Dã chợt trở nên vô cùng linh hoạt, cậu không cần suy nghĩ, theo phản xạ né tránh.

Chai bia đập mạnh vào cửa nhà đối diện, những mảnh thủy tinh màu xanh lá cây bay khắp nơi, may mắn là cửa đối diện không có người ở, chứ không lúc này chắc chắn đã lao ra chửi rủa.

Tuy nhiên, dù nhà đối diện không ai mắng, không có nghĩa là im ắng ngay. Thích Dã vừa tránh được chai bia, chai thứ hai lại bay tới ngay sau đó: "Mày đi đâu về đấy hả! Mày muốn để tao chết đói à!"

Thích Dã lại lùi về sau thêm một bước.

Hai chai bia vỡ tan hoàn toàn phá vỡ mọi ảo tưởng viển vông trước đó, cậu đứng bên cửa, căng cơ đề phòng, cảnh giác nhìn chằm chằm Thích Tòng Phong đang nằm bẹp trên sofa, xung quanh là một vòng chai bia rỗng.

Rõ ràng ông ta đã uống cả ngày, sau khi vứt hai chai bia đi, chửi vài câu, liền ngủ say sưa, ngáy khò khò.

Thích Dã vẫn đứng yên tại chỗ, chờ cho đến khi chắc công ta Thích Tòng Phong sẽ không bất thình lình bật dậy từ sofa, cậu mới thở nhẹ hõm lặng lẽ, rón rén lách vào nhà.

Không có bữa cơm đoàn viên ấm áp, không có cha mẹ tươi cười, tiền máy sưởi không trả nổi nên căn nhà thậm chí còn không có hơi ấm.

Khí lạnh âm u luồn vào từng kẽ xương.

Bước trên nền gỗ rẻ tiền mục nát, Thích Dã không gây ra chút tiếng động nào, vội vàng mặc thêm một cái áo dài tay không vừa size. Mới kịp mặc xong, Thích Tòng Phong đã tỉnh lại thoáng chốc: "Cút ra nấu cơm! Nhanh chân lên! Đừng để tao đánh chết mày!"

Ông ta vừa định giơ cao nắm đấm.

Thích Dã nhắm mắt lại, hai mí mắt run lên bất khả kháng, cậu dùng tay ấn chặt mắt, im lặng bước vào bếp.

Rau củ cậu mua từ nửa tông tag trước đã hết từ lâu, Tết đang đến gần, giá rau hai ngày nay đắt đỏ nên Thích Dã không muốn mua.

Cậu lục tìm trong tủ đồ ăn trống trơn, cuối cùng chỉ tìm thấy nửa gói mì gói đã hết hạn sử dụng, và hai quả trứng gà không còn tươi.

Thích Dã đun sôi nước, cho mì vào.

Đập trứng ra bát, kiểm tra không hỏng mới đổ vào nồi.

Trong lúc chờ mì chín, không biết nhà ai mới làm xong món xương sụn chua ngọt, mùi thơm nồng quyện chua cay bay lên, Thích Dã không kìm được nuốt nước bọt.

Cậu tắt bếp, vớt mì ra, đặt lòng đỏ trứng lên, đặt tô của Thích Tòng Phong lên bàn trà, rồi bưng phần của mình về phòng.

Không muốn ăn hết khoai nướng, càng không dám tiêu tiền mua cơm ngoài, Thích Dã bán khoai suốt cả ngày, cũng nhịn đói cả ngày.

Nghe mùi xương sụn chua ngọt, cậu vội vàng ngấu nghiến sợi mì vào bụng.

Chưa kịp nhặt lòng đỏ trứng để ăn, cửa phòng bị đá tung: "Bịch!"

Thích Dã nhìn quả trứng, do dự một chút, đánh mất thời cơ tránh né tốt nhất.

Không kịp phản ứng, nắm đấm của Thích Tòng Phong đã đập mạnh xuống lưng cậu, phát ra tiếng độp khủng khiếp: "Mày nấu cái quái gì thế này! Ba mươi Tết rồi mà mày cho tao ăn thức ăn heo à!"

Dù Thích Tòng Phong chỉ là một người say rượu với những bước đi không vững nhưng sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành lại đáng sợ đến mức Thích Dã cảm thấy xương bả vai như muốn nứt ra.

Nhưng cậu không kêu lên, cũng không rên rỉ, một tay cầm tô, một tay khéo léo bảo vệ đầu và cổ.

Theo kinh nghiệm trước đây, Thích Tòng Phong đánh mệt sẽ thôi.

"Không phải mày ra ngoài kiếm tiền sao? Tiền đâu rồi?!" Nhưng có lẽ vì ngày Tết, hôm nay Thích Tòng Phong hăng hái bất thường, tát bay cái tô trên tay Thích Dã, rồi nhặt cây đòn gánh bên cạnh: "Đem tiền đi tiêu hết rồi phải không? Đồ nhãi ranh!"

Cây đòn gánh đã bị Thích Tòng Phong đập nát từ lâu, ông ta lại rút một thanh gỗ, ném thẳng vào bắp chân Thích Dã.

Thích Dã rên lên khẽ, ngã xuống đất, hai tay ôm đầu, co người lại, mắt nhìn chằm chằm vào quả trứng luộc cũng đang lăn lóc trên nền nhà.

Lý trí bảo Thích Dã phải chạy trốn ngay lập tức, nhưng bên ngoài quá lạnh.

Mặc dù không có sưởi, nhưng căn nhà cũ kỹ nồng nặc mùi rượu rẻ tiền này vẫn có thể cung cấp cho cậu vài bức tường chắn gió, một ấm nước nóng, và một chỗ ngủ tạm ổn.

Nếu ra ngoài, đêm nay cậu còn không biết có sống sót không nữa.

"Ai bảo mày ăn cắp tiền! Ai bảo mày lừa đảo tao!" Nhưng sức đánh ngày càng mạnh, càng đánh Thích Tòng Phong càng hăng hái hơn, ông ta ném cây gỗ xuống, lại đi tìm thắt lưng: "Cái thắt lưng của tao đâu? Hôm nay tao phải đánh chết mày!"

Thích Dã ban đầu nằm im không nhúc nhích, nghe Thích Tòng Phong lải nhải trong cơn say, đột nhiên bật dậy, dùng sức đẩy ông ta ra.

Những cú đấm, những cú đá, những cú đánh, cậu đều có thể chịu được nhưng chiếc thắt lưng da đầu đồng thì không thể chịu nổi, mỗi roi đánh xuống là một lần để lại vết phồng rộp đỏ sưng tấy nóng rát. Kinh khủng nhất là nếu đầu roi đánh trúng mặt, với sức mạnh của Thích Tòng Phong, chắc chắn sẽ đánh nứt da đầu cậu.

Cậu vẫn phải đi học.

Không còn tiền đi khám bệnh nữa.

Bất ngờ, Thích Tòng Phong bị đẩy ngã nhào trên sàn.

Ông ta chửi rủa, ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy Thích Dã nhanh như cắt nhặt trứng trên sàn, nhét vào miệng, rồi bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại.

*

Hứa Nguyện kéo chặt chiếc áo khoác hồng, bất lực đứng trong sân tòa nhà.

Sau khi ném áo cho cô, cậu bé không nói gì, tự đạp xe đi mất.

Đường trơn trượt, cậu đạp xe ba gác rất chậm, nhưng cô đi chân đất nên cũng không đuổi kịp. Khi vất vả chạy vào được khu nhà, chỉ thấy chiếc xe ba gác quen thuộc dưới sân, hoàn toàn không biết cậu ở đâu.

Hứa Nguyện đang do dự có nên gõ cửa từng nhà một không thì từ trên lầu truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Cậu bé gần như lăn xuống cầu thang, hoàn toàn không chú ý đến cô, lao vào cơn gió lạnh và tuyết buốt giá.

Theo sau đó là một người đàn ông sặc mùi rượu, tay cầm dây da, đuổi theo sau.

Hứa Nguyện chưa từng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ nên đứng sững tại chỗ một lúc.

Một lúc sau, cô mới hồi phục tinh thần, do dự hai giây rồi vẫn quyết định đuổi theo.

Tuyết rơi dày, mặt đất phủ một lớp trắng mỏng.

Lúc này, mọi người đều ở trong nhà, nên Hứa Nguyện dễ dàng nhận ra hai dấu chân lớn nhỏ lộn xộn.

Cô gấp gáp đuổi theo, không lâu sau đã thấy đích đến của những dấu chân.

Tại sân đỗ xe trống, Thích Tòng Phong cầm dây da quát: "Thích Dã! Mày chui ra đây cho tao! Đừng trốn! Nhanh lên!"

Tên say rượu trợn mắt đỏ ngầu, hét lớn giữa đêm khuya.

Hứa Nguyện sợ hãi không dám lên tiếng, bụm chặt miệng lại, ngồi xổm xuống, nấp sau một chiếc xe.

Thích Tòng Phong la hét một lúc, không nghe thấy động tĩnh gì, chỉ biết chửi thêm vài câu rồi đi mất.

Hứa Nguyện vẫn nấp sau xe, chờ đến khi chỉ còn nghe thấy tiếng gió tuyết, cô mới run rẩy chui ra.

Cô đứng cuối dấu chân, thử gọi khẽ: "Thất Gia…"

Thích Tòng Phong say bí tỉ, nói lắp bắp.

Đêm nay gió lớn, Hứa Nguyện nghe tưởng đó là biệt danh hay biệt hiệu của cậu bé nên gọi thử, chứ cô hoàn toàn không biết tên thật.

Cô gọi đi gọi lại mấy lần, vẫn không có tiếng đáp lại.

Nghĩ có lẽ cậu đã đi rồi, Hứa Nguyện lang thang tìm kiếm xung quanh, nhưng chân rét cóng quá đành phải ngồi xuống chỗ khuất gió của căn lều gác ở bãi đỗ xe.

Cô chưa từng đến nơi này.

Nhà Hứa Nguyện ở phía Nam ngã tư, thuộc khu mới chính quyền gần đây tập trung đầu tư xây dựng, mọi thứ ở khu cũ đều rất xa lạ với cô.

Không biết nên đi đâu, Hứa Nguyện kéo chặt áo, rụt rè bất lực nhìn những tòa nhà xa lạ xung quanh.

Chúng phần lớn đã ố vàng, tường bong tróc từng mảng lớn, rõ ràng đã nhiều năm không tu sửa, trông hoang tàn, suy sụp dưới tiếng gió rít.

Ánh mắt lướt qua một nơi, Hứa Nguyện đột nhiên dừng lại.

Trong gió và tuyết giá dày đặc, trên nóc tòa nhà cũ đối diện chỗ cô đang ngồi, một bóng người gầy gò đứng im lìm.

Lúc này Hứa Nguyện mới nhận ra cậu bé còn gầy gò hơn cô tưởng rất nhiều.

Không có lớp áo khoác hồng cô đang khoác trên người, cậu mất luôn cả độ dày mỏng manh đó, gần như chỉ còn là một đường thẳng băng và mỏng manh không chút độ cong vẹo.

Dưới bầu trời xám xịt, cậu bé mặc áo phông tay dài đứng trên nóc nhà, gió bắc thổi bay lên vạt áo quá khổ, khiến cậu cũng lắc lư theo. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Giống như một con chim cô độc, lay lắt trên ngọn cây khô giữa mùa đông giá rét.

Thích Dã trốn trên nóc nhà, co ro người, nín thở nghe Thích Tòng Phong điên cuồng quát tháo ở tầng dưới.

Dù tiếng người đàn ông chửi bới đã đi xa rồi, cậu vẫn không vội xuống, mà từ từ đứng dậy, cẩn thận quan sát phương hướng đối phương rời đi.

Những tên nghiện rượu lâu năm đôi khi có thể rất thâm độc.

Hắn ta cố tình giả vờ đi rồi, rồi đột ngột xông ra tóm lấy Thích Dã, đánh đập tàn nhẫn và mạnh mẽ hơn. Mỗi đòn giáng xuống đều hết sức hung hãn, như muốn đập chết cậu.

Thích Dã không dám chủ quan, cứ nhìn chằm chằm Thích Tòng Phong.

Cho đến khi tên say đã đi khuất tầm mắt xa nhất có thể, cậu mới cử động các khớp xương đông cứng, cố leo xuống từ mép nóc nhà.

Nhưng chưa kịp làm gì, tay cậu bỗng bị ai đó nắm lấy.

Bàn tay nắm lấy Thích Dã rất lạnh, nhiệt độ gần như không khác cơ thể cậu là mấy, lạnh buốt.

Nhưng đồng thời cũng rất mềm, mềm hơn cả mềm hơn cả chiếc bánh kem hết hạn mà cậu mới ăn một lần, lại có mùi thơm ngọt ngào tương tự.

Thích Dã thoáng bối rối trong giây lát.

Không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu bị bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia nắm lấy, theo đà kéo của đối phương, một cách mơ hồ tuột khỏi nóc.

Ngay khi cậu chuẩn bị xem đối phương là ai thì "Bốp!"

Chưa kịp ngẩng đầu lên, má cậu đã bị tát một cái thật mạnh.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp