Thành Rắn Cưng Của Ảnh Đế

Chương 26 RẮN CÓ MỤC TIÊU VÀ Ý TƯỞNG


3 tháng

trướctiếp

Các diễn viên khác trong đoàn biết Phó Duẫn Xuyên bị bệnh nằm miết trong phòng một tuần liền muốn đến thăm, nhưng bị Trình Viễn ngăn lại dùng lý do là Phó Duẫn Xuyên không muốn lây bệnh cho người khác nên khi nào khỏe sẽ mời mọi người ăn cơm. Đề phòng tới ngày bấm máy không ṭһѧṃ ɢıѧ được như thế sẽ không hay, nghe vậy họ mới bỏ cuộc.

Phó Duẫn Xuyên dựa vào giường, lướt máy tính bảng, nhìn tin tức giải trí gần đây: “Há há, mình biết ngay mà, người phụ nữ này sớm muộn gì cũng lật xe mà thôi. Giờ mọi người đã biết bộ mặt thật của cô ta rồi!”

Dư Ý to hơn hai vòng, cũng nghiêng người sang một bên xem, thỉnh thoảng lại đưa một miếng trái cây đến cho Phó Duẫn Xuyên ăn, khi đến giờ liền ra hiệu cho Phó Duẫn Xuyên đặt máy tính xuống nghỉ ngơi một lát.

Mặc dù thân thể Phó Duẫn Xuyên coi như khá ổn, nhưng cậu vẫn không hề lơi là đề phòng bệnh lại tái phát nên trong khoảng thời gian này cậu lúc nào cũng kè kè sát bên Phó Duẫn Xuyên.

“Nhị Tiểu, lại đây!”

Phó Duẫn Xuyên nhìn thời gian rồi đặt máy tính bảng xuống, duỗi tay ra hiệu Dư Ý bò lại.

Dư Ý nhẹ nhàng đè lên người anh, bây giờ cậu khá nặng.

Nhiệt độ trên tay Phó Duẫn Xuyên truyền qua thân cậu, đồng tử thoải mái giãn ra một chút, thật tuyệt, nhiệt độ thân thể quen thuộc này đã trở lại. Yeah!!!!

Phó Duẫn Xuyên đặt một tay lên người Dư Ý, tay kia ɕảʍ кị¢н вảи trên đầu giường, ɕảʍ trong tay một lúc lâu mới mở ra, lần trước anh còn chưa xem kết thúc, nhưng mấy ngày nữa là khai máy rồi không thể không xem.

Sự mát lạnh trên đầu ngón tay là liều thuốc tốt để ổn định ɕảʍ xúc, khi đọc hết кị¢н вảи, ꜱắɕ ɷặŧ Phó Duẫn Xuyên vẫn không tốt, nhân vật chính trong кị¢н вảи này gần như là bản sao của anh, đạo diễn Lý chọn anh đúng, đây không phải là thử thách đối với kỹ năng diễn xuất mà đây mới chính là bản sắc thật sự của anh.

Mặc dù bệnh của Phó Duẫn Xuyên chưa khỏi hắn nhưng cũng không ảnh hưởng đến thời gian bấm máy đã được ấn định ban đầu, Dư Ý ở một mình trong phòng tự hỏi không biết khi Phó Duẫn Xuyên sẽ trở lại.

Cậu nằm trên cửa sổ nhìn đám người bên ngoài, thấy Phó Duẫn Xuyên rất được hoan nghênh, những người minh tinh đó đến đều bắt tay với anh, trên mặt Phó Duẫn Xuyên mặc dù không lộ ra biểu ɕảʍ gì, nhưng nhất định trong lòng là cực kì ghét bỏ — há há, anh rồi cũng có ngày này thôi. ( truyện trên app T𝕪T )

Mãi cho đến khi người nọ lên xe, biến mất khỏi tầm mắt của cậu, Dư Ý mới ɕảʍ thấy có chút cô đơn, ngay cả Trình Viễn cũng đi theo, cậu là người duy nhất còn lại trong phòng, ngoài ăn thì cũng chỉ có thể ngủ.

Sau khi bắt đầu Qυɑყ ρɦıɷ, chắc Phó Duẫn Xuyên sẽ ngày càng bận, mỗi ngày đều là tất bật đi sớm về khuya.

Nghĩ đến đây, lưỡi lại lè ra, cậu không muốn làm thú cưng nữa, cậu cũng có công việc phải làm. Lúc đầu đơn giản chỉ là muốn sống qua ngày, nhưng gần đây ở với Phó Duẫn Xuyên không lo ăn uống khiến cậu quên mất mình là một con rắn có mục tiêu và lý tưởng!

Ở trong phòng ăn không ngồi rồi, lén chơi máy tính bảng của ai kia cho đến khi mặt trời lặn. Cậu nhìn khung cảnh bên ngoài, thị trấn dưới ánh hoàng hôn mang theo một vẻ đẹp hoài cổ, những bức tường loang lổ, rêu đóng thành từng mảng, dây leo đan xen, phong cảnh thật sự khá đẹp và yên bình.

Có vài chiếc ô tô chạy tới và dừng lại ở cửa khách sạn, ánh mắt Dư Ý sáng lên, nhưng khi nhìn thấy người đi xuống không phải Phó Duẫn Xuyên, đôi đồng tử thẳng đứng màu vàng nhạt lại mất đi ánh sáng lấp lánh. Ở bên cửa sổ một hồi lâu, mỗi lần xe đậu cậu đều tràn đầy mong đợi rồi lại ủ rũ khi không thấy người mình muốn thấy.

Cậu có chút bực mình, hôm nay khách sạn này sao tự nhiên lại làm ăn khấm khá thế. Cho mãi đến khi màn đêm bao phủ, Dư Ý mới nhìn thấy chiếc Wulling Hudong của Lý Thừa Đức về tới.

Phó Duẫn Xuyên bị một đám người, nam nữ vây quanh, đương nhiên trên mặt anh vẫn nở nụ cười ôn nhu, đuôi Dư Ý lắc lắc, tên này chưa bao giờ cười với cậu như vậy, Phó Duẫn Xuyên ở với cậu toàn trưng ra bộ mặt  như thể cậu nợ anh mấy ngàn vạn không trả, nhưng phải công nhận Phó Duẫn Xuyên cười lên rất đẹp.

Họ cùng nhau vào khách sạn rồi biến mất khỏi tầm nhìn của cậu, lè lưỡi ra ở khoảng cách như này cậu có thể dùng lưỡi ɕảʍ nhận xem Phó Duẫn Xuyên đang ở đâu, ừm….bọn họ cùng nhau lên thang máy, do họ có quá nhiều người mà chỉ có một thang máy, nên chia làm hai đợt.

Nguồn nhiệt trong não đang tăng lên, Dư Ý vội vàng bò tới nằm canh  cửa.

Trên người Phó Duẫn Xuyên có mùi rượu, chắc hẳn đã uống rất nhiều, vừa mở cửa liền chạy ngay vào nhà vệ sinh, Dư Ý nghiêng đầu nhìn một lúc rồi bò đi lấy bộ đồ ngủ sạch sẽ, đặt ở trên ghế nhỏ, còn có khăn tắm. Tắm xong không lau sạch sẽ bị ɕảʍ lạnh, Phó Duẫn Xuyên hiện tại còn chưa hết bệnh hoàn toàn đâu.

“Mẹ nó, lúc nào cũng xã ꁅiáꂦ! Mười năm như một!!!! còn trúng phải rượu giả nữa…ọe..ọe!”

Trên trán Dư Ý hiện ra vài sọc hắc tuyến, giống như nhìn thấy con người Phó Duẫn Xuyên ngày xưa, xem ra hiện tại sức khỏe ổn rồi, đối phương còn có sức la ó mà!

Lúc Phó Duẫn Xuyên trần truồng đi ra xém chút nữa là giẫm lên cậu, anh thậm chí còn không mặc đồ ngủ mà nằm vật lên giường, vẫn là Dư Ý dùng khăn lau sơ người rồi giúp anh mặc đồ ngủ, sau đó lại đắp chăn bông cho anh.

Sáu giờ ngày hôm sau, Trình Viễn gõ cửa, Dư Ý và Phó Duẫn Xuyên ở trên giường bực bội trở mình, Dư Ý đặt đuôi lên đầu, còn Phó Duẫn Xuyên kéo chăn bông lên.

Tiếng gõ cửa dừng lại một lát, sau đó trở nên dữ dội hơn: “Phó ca, dậy đi, hôm nay bắt đầu Qυɑყ ρɦıɷ.” Trình Viễn biết hôm qua Phó Duẫn Xuyên uống rất nhiều, có lẽ bây giờ đối phương vẫn còn ngủ nên la lớn hơn: “Nhị Tiểu, gọi Phó ca dậy đi, hôm nay là ngày đầ☋ ☨ίên đó.”

Tầng này đều là diễn viên trong đoàn ở, phần lớn là minh tinh tuyến 18, Phó Duẫn Xuyên là nam chính, nếu hôm nay đến trễ để mọi người chờ, bao đôi mắt nhìn chằm chằm nếu không may lọt ra ngoài, trắng cũng có thể biến thành đen.

Dư Ý vẫn đang rúc đầu che tai, nhưng Trình Viễn lại gọi tên mình, cậu không thể giả vờ ngủ được.

Cậu chưa từng Qυɑყ ρɦıɷ, nhưng cũng trong vòng tròn được một khoảng thời gian, ít nhiều cũng hiểu được ý tứ nên đành phải dùng đuôi ra sức kéo Phó Duẫn Xuyên.

Phó Duẫn Xuyên mau dậy đi, nếu không Trình Viễn sẽ không ngừng gõ cửa tra tấn cậu nữa, haizzz, buồn ngủ quá, cậu còn muốn lớn lên nữa mà!!! Giận!!!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp