Buông Xuống

CHƯƠNG 9.2


3 tháng

trướctiếp

Trong tiếng mưa rơi lộp bộp buồn tẻ, thiếu niên nắm chặt cái kìm trên tay, cảm nhận cơn đau nhói trong đầu bất ngờ dịu đi, do dự một lúc rồi vẫn bước vào phòng khám tối tăm này.

Không hiểu sao, chỉ cần đứng bên cạnh gã bác sĩ kỳ quặc này, cậu ta cứ có cảm giác khoan khoái hiếm có.

Trong nháy mắt nhìn rõ bố cục bên trong phòng khám, cậu ta đột nhiên mở to mắt.

Trùng hợp bác sĩ bên cạnh cũng cúi xuống: "À, tối quá. Để tôi bật đèn nha..."

Giây tiếp theo, thiếu niên chợt cảm nhận được một luồng gió mạnh bên người.

Cậu ta mở to mắt, vừa định với tay chụp lấy thì chỉ thấy trước mặt lóe lên. Tiếp đó, cái kìm nặng trịch trên tay bỗng chốc bị giật đi, cửa kính vang lên tiếng khóa lạch cạch ཞõ ཞàŋɠ.

Tông Lan cầm lấy chiến lợi phẩm trên tay, nhìn qua một cách thích thú: "Quào, đúng là kìm cắt xương sườn được cải tiến này. Món này có thể dùng để cắt xương bò được cũng nên, hay đấy, sắc lắm, tôi thích."

Bộ phim [Hoa hồng có gai] trên tivi không biết đang phát đến phân cảnh nào, ấy mà câu thoại “Em lẳng lơ thật đấy” vang lên hợp với tình cảnh hiện giờ vô cùng.

Sau khi phản ứng lại, thiếu niên tức giận trợn mắt nhìn: "Anh...!"

Đây là lần đầu cậu ta bước chân vào giang hồ, kiến thức còn khá nông, lần đầu gặp phải kẻ lưu manh không giữ chữ tín như Tông Lan.

"Tôi cái gì mà tôi?" Tông Lan vô tội nhìn sang: "Phòng khám của chúng tôi cấm mang vũ khí vào trong."

Câu lắc lắc chiếc kìm phẫu thuật trên tay: "Tịch thu."

Mất đi vũ khí, gương mặt thiếu niên đầy bất mãn, cậu ta còn định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy phía sau Tông Lan thì im bặt.

Tông Lan cũng tò mò quay đầu lại nhìn.

Sàn nhà sau lưng cậu vương vãi đầy máu sau khi đánh nhau với ác đọa đêm qua, giờ đây đã khô cạn, nhìn dưới ánh đèn huỳnh quang lắp đặt mới kinh khủng làm sao.

Lượng máu đủ để khiến một người hấp hối tới chết.

"..."

Phòng khám rơi vào một sự im lặng khó xử.

Tông Lan bỗng cảm thấy như hai người đổi thân phận cho nhau: "Không phải như cậu nghĩ đâu, nghe tôi giải thích..."

“Ừm.”

Lần này thiếu niên không nói gì mà chỉ trầm giọng nói: "Nếu có thể, làm ơn đưa thuốc cho tôi nhanh lên."

"Cách đây một tuần, đầu tôi bắt đầu đau."

Cậu ta đứng ở giữa phòng khám, đưa tay lên chỉ vào đầu mình.

Mặc dù khi bước vào đây cơn đau đầu đã giảm thiểu đáng kể như một phép màu, tuy nhiên trong lòng cậu ta vẫn rất lo lắng.

"Em trai tôi vẫn còn đang ngủ say. Nếu nó thức dậy, có thể sẽ xảy ra một số chuyện không hay."

Nếu là em trai, chắc chắn sẽ không vô dụng như người anh trai này, bị cướp mất vũ khí, không dám động vào bất kỳ sinh vật nào, vừa thấy máu đã sợ, nhắc đến giết người là toàn thân run rẩy.

Thậm chí không cần vũ khí, em trai cũng có thể dễ dàng bẻ gãy cổ ai đó.

“ŧâɷ ŧɦần phân liệt?”

Tông Lan sửng sốt.

Không ngờ bệnh nhân đầu tiên kể từ khi mở phòng khám mà cậu gặp phải lại có mức độ khó như vậy.

Đây là chế độ địa ngục rồi.

Điện thoại trong túi áo Tông Lan bắt đầu phát ra tiếng ồn làm phiền.

[Nếu muốn tìm thấy sự kích thích, hãy kiên trì đến cùng.]

L gửi một biểu tượng cười hả hê.

...

Trong phòng khám chật hẹp, bác sĩ cầm bình pha nước nóng, đưa cho thiếu niên một cốc giấy đựng nước nóng.

"Cảm ơn."

Thiếu niên nhận cốc nước rồi lịch sự khẽ nói cảm ơn.

Cậu ta không biết rằng, chính vì lúc nãy cậu ta lịch sự gõ cửa nên Tông Lan mới chọn cách thử giao tiếp, thay vì rút con dao phẫu thuật đang được giấu dưới tay áo blouse trắng ra.

Chưa bàn tới cái khác, cái trò giết ngược lại thì Tông Lan khá rành.

"Tôi là nhân cách chính. Cậu có thể gọi tôi là Jack, còn Ripper là biệt danh của em trai tôi. Thỉnh thoảng đôi khi chúng tôi mất kiểm soát, cần dùng thuốc để ổn định, nên mới đến đây."

Tông Lan hỏi: "Như vậy có nghĩa là, tên sát nhân hàng loạt đang bị truy nã trên tivi thực chất là Ripper?”

"Đúng vậy."

Jack gật đầu, rồi lại mỉm cười cay đắng: "Tuy nhiên, vấn đề này thực ra không quan trọng lắm, mặc dù thằng bé là em trai tôi, tôi là anh trai của nó thì chúng tôi vẫn luôn là một. Nếu bị bắt thì tôi cũng sẽ bị giam giữ."

"Không, nó rất quan trọng. Điều này quyết định liệu bây giờ tôi có nên gọi điện báo cảnh sát, bắt cậu để lấy tiền đổi thưởng hay không."

"Hả?" Jack há hốc mồm.

"Yên tâm, bây giờ tôi không có ý định làm thế."

Tông Lan cúi đầu viết một dòng chữ lên phiếu chẩn đoán, trong lòng cảm thấy vui mừng.

Bệnh nhân tội phạm, chuột thí nghiệm sẵn có, tuyệt vời!

"Bây giờ cậu là bệnh nhân, tôi là bác sĩ ŧâɷ ŧɦần, không phải cảnh sát."

Dưới ánh đèn, khuôn mặt bác sĩ rất lạnh nhạt: "Hơn nữa, tôi cũng không có thói quen hay xen vào chuyện người khác, tự rước họa vào thân."

Im lặng một lúc, Jack cầm cốc nước nóng rồi nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn, nhớ trả tiền là được."

Tông Lan xé tờ giấy chẩn đoán: "Đi thôi, xuống lầu lấy thuốc với tôi."

Trong lòng Jack nhẹ nhõm vô cùng, cuối cùng không còn lúng túng nữa.

Những năm qua, cậu ta đã học được cách ngụy trang vẻ ngoài, đây là lần đầu bị vạch trần trực diện.

Trước đây, em trai luôn giúp cậu ta chuẩn bị sẵn những thuốc này, chỉ có điều lọ thuốc luôn dính máu.

Kể từ khi ງiá໐ phái giao Nɦịệლ ҩụ, phần lớn thời gian Jack đều ở trong đầu, nép mình vào trong góc ký ức và chỉ giao tiếp với em trai.

Sau khi hoàn thành Nɦịệლ ҩụ cách đây vài ngày, không hiểu em trai gặp chuyện gì mà mấy ngày liền cứ im lặng. Đi kèm theo đó là cơn đau đầu dữ dội hơn trong đầu cậu ta.

Vì em trai có dặn không được tiết lộ chuyện rối loạn nhân cách với mọi người trong ງiá໐ phái nên Jack vẫn im lặng, hôm nay cuối cùng mới tìm được cách ra ngoài để lén mua một ít thuốc hướng thần dự phòng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cậu ta hiếm khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên chỉ có thể vụng về bắt chước cách đi cướp đoạt của em trai.

Vì không thể nói quá nhiều nên Jack rất biết ơn vì vị bác sĩ này chỉ hỏi triệu chứng khi bệnh phát và các khó chịu trên cơ thể, không đào sâu hỏi han như các bác sĩ ŧâɷ ŧɦần khác.

Jack cũng không phải chưa từng gặp tình huống bị hỏi tới ngọn nguồn vấn đề, cuối cùng, không có ngoại lệ, tất cả bác sĩ tự cho mình là thông minh trong tổ chức đều chết dưới lưỡi kìm của em trai mình.

Bởi vì em trai nói, đây là bí mật riêng của hai người họ.

Kẻ nào biết họ chia làm hai nhân cách sẽ phải chết.

Jack đi theo sau lưng bác sĩ, rẽ trái rẽ phải, xuống tầng dưới là khu bệnh nhân.

Ở đây chưa kịp thay bóng đèn, vẫn là loại đèn vàng cũ kỹ, chiếu rọi hành lang tối om và các phòng bệnh bẩn thỉu hai bên đầy rùng rợn.

Hơn nữa, bên ngoài các phòng bệnh còn có chắn song sắt, nhìn vào trong, vẫn có thể thấy những chiếc giường bệnh trói buộc dây.

Trên đó phủ một lớp bụi, không biết là đồ từ thời đại nào.

Bên tai chỉ có tiếng bước chân .

Jack sợ hãi.

Cậu ta vốn là một kẻ nhút nhát, gặp chuyện gì cũng sợ, cọ vào bông gòn cũng bị thương.

Ngay lúc đó, Jack bỗng nghe thấy giọng nói của em trai trong đầu.

Giọng đó trầm hơn cậu ta một chút, tràn đầy vỗ về.

"Để em làm nhé, anh."

Nghe vậy, Jack vâng lời nhường quyền kiểm soát cơ thể.

Giây tiếp theo, ý thức bị kéo xuống đáy biển sâu, quay về nơi an toàn nhất não bộ.

Trong đầu mỗi bệnh nhân rối loạn nhân cách đều có một ngôi nhà nhỏ.

Khi không kiểm soát cơ thể, Jack và em trai sống trong đó.

Hai người cùng chia sẻ một căn phòng, một bên treo đầy dụng cụ tra tấn, bên kia là những con gấu bông và thỏ.

Khi ngẩng đầu lên, cậu thiếu niên có phần yếu ớt kia đã biến mất.

Thay vào đó là một thiếu niên lạnh lùng, sắc sảo, khắp người toát lên mùi máu tanh.

Tông Lan đang quỳ trước tủ đông, vừa lục lọi đồ bên trong, vừa lẩm bẩm một mình.

"Lạ thật, thuốc cất trong đây đi đâu rồi?"

Ripper nhìn chằm chằm vào áo blouse trắng đang quay lưng về phía mình, đôi mắt đầy tàn nhẫn.

Hành lang dài vắng, phòng khám nhỏ không người lui tới, khu bệnh phận dưới hầm tối tăm.

Dù có thêm một cái xác thì cũng không ai để ý. Huống hồ phòng khám còn có cái tủ đông lớn thế này, nơi cất giấu xác tuyệt vời.

Ai sẽ chú ý đến sự biến mất của một người bình thường chứ?

Mặc dù gã không giết người vô tội ngoài mục tiêu ງiá໐ phái giao, nhưng bí mật này tuyệt đối không thể có người thứ hai biết.

Bởi vì quán tính nên trước khi ra tay, Ripper vô thức quét mắt vào trong tủ đông.

"..."

Gã dừng lại một chút rồi im lặng rút tay về.

Chỉ trong chớp mắt do dự ấy, Tông Lan đã tìm thấy thuốc mình cần.

Bác sĩ trẻ vất vả đóng cửa tủ đông lại, quay người nhìn gã: "Đây nhé, uống theo liều lượng trên đơn thuốc. Nếu xuất hiện các triệu chứng nhỏ như đánh trống ngực, buồn ngủ, tay chân lạnh hay tụt huyết áp thì có thể giảm liều lượng theo ghi chú trên đơn."

Thấy đối phương nhận thuốc mà không cảm ơn, Tông Lan nhướn mày: "Cậu chính là Ripper mà Jack nhắc đến?"

Ripper mất kiên nhẫn gật đầu.

"Được rồi." Tông Lan giơ tay ra với gã: "Tiền khám bệnh và kê đơn, tổng cộng là một nghìn ba trăm tệ, cậu trả tiền mặt hay chuyển khoản?"

"Anh ăn cướp đấy à?"

Giọng nói của Ripper trầm hơn Jack rất nhiều, trên mặt hiện lên vẻ tức giận đầy nham hiểm.

Trong lòng Tông Lan thầm "Ố ồ".

Chỉ là chuyển đổi nhân cách, khí chất của một người có thể thay đổi đến mức này.

Nhân cách kép thật kỳ diệu!

"Đúng là cướp tiền."

Cậu thành thật thừa nhận: "Thực ra chỉ cần dưới ba trăm là đủ, một nghìn còn lại là tiền bịt miệng."

Lúc nãy đối mặt với Jack tay không vấy máu, Tông Lan còn hơi áy náy.

Nhưng sau khi đổi nhân cách thành tên sát nhân hàng loạt giết không biết bao nhiêu người biến dị, cậu lập tức không còn day dứt nữa.

"Tôi sẽ tố cáo anh lên Bộ Công thương." Ripper nghiến răng.

"Hả? Cậu cũng am hiểu pháp luật cơ à." Tông Lan tỏ ra rất ngạc nhiên: "Tôi nghe không lầm chứ, tên sát nhân hàng loạt trốn truy nã lại định đến Bộ Công thương tố cáo tôi. Để tôi tiết lộ cho cậu một bí mật, phòng khám của tôi vốn là phòng khám chui, không có giấy phép kinh doanh đâu, tố cáo cũng vô ích thôi."

Ripper: "..."

Gã cố chịu đựng hết lần này đến lần khác, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi nên không lên cơn giết người, cầm lấy thuốc rồi rời đi.

Nói thật, Ripper chưa từng gặp bác sĩ nào kỳ quái đến thế, đã kiêu ngạo còn lạnh lùng, biết bệnh nhân là tên sát nhân hàng loạt kinh hoàng mà vẫn dám tống tiền như thế.

Mẹ kiếp. Quả thực còn giống kẻ phản xã hội hơn là sát nhân hàng loạt như gã.

...

Mười lăm phút sau, Tông Lan hài lòng cầm mấy tờ một trăm tệ mới kiếm được, vẫy tay về phía cửa, gương mặt hiện nụ cười rất chân thành: "Cảm ơn quý khách đã ủng hộ, cảm ơn quý khách đã ủng hộ."

"Đúng rồi, tình trạng của cậu bây giờ thật sự không tốt, nhớ qua lấy thuốc mỗi tuần nhé."

Thiếu niên trong mưa lạnh lùng cười khẩy, đi thẳng mà không quay đầu lại.

"Sao rồi. Em trai?" Trong đầu, Jack thắc mắc: "Bác sĩ đưa thuốc cho em chưa? Anh cảm thấy anh ấy khác với mọi người trong ງiá໐ phái, là người tốt."

"Không có gì."

Ripper nhanh chóng trả lời: "Sau này không được đến đây nữa. Bác sĩ kia..."

Gã nhớ lại dưới ánh đèn vàng mờ ảo, phản chiếu trong tủ đông là vài cái đầu lâu đã đóng băng.

Và cả lúc gã đưa bàn tay mình ra để sử dụng năng lực đặc biệt, ཞõ ཞàŋɠ chỉ cần giây tiếp theo là có thể xuyên thủng gáy bác sĩ, nhưng năng lực quen thuộc bỗng chìm xuống vực sâu, không có chút phản ứng.

"Anh ta có vấn đề. "

Ripper nói khẽ, đôi mắt ẩn chứa sự kiêng dè sâu sắc: "Rất có thể là đồng nghiệp."

...

Mặt khác, sau khi thấy thiếu niên đi xa, Tông Lan lập tức gọi điện tố giác.

Vừa rồi sức mạnh địch ta chênh nhau quá, tất nhiên phải bắt chước khí phách kỳ quái của nhân vật chính trong [Bác si quái y] dọa cho đối phương khiếp vía trước, mới đảm bảo an toàn bản thân.

Chữa bệnh kiếm tiền là bổn phận của bác sĩ, bán đứng tố giác là trách nhiệm của công dân nhiệt tình. Hai tay cùng nắm, hai vai cùng vác, có thể đen ăn đen luôn.

"Xin chào, Trung tâm tiếp nhận phải không? À phải rồi, tôi muốn hỏi chút là cung cấp manh mối về hành tung của tội phạm biến dị bị truy nã quốc tế có được thưởng tiền mặt không? À, vậy à, có thì tốt. Vậy tôi muốn tố cáo.”

“Mười phút trước, trên thị trấn hoang vu bên ngoài Phòng khám ŧâɷ ŧɦần Tông thị của thành phố Giang Châu, tôi phát hiện ra hành tung của tên sát nhân hàng loạt Ripper. Chắc chắn là không nhầm.”

Hai bệnh nhân, một người mang lại công việc, một người mang lại tiền bạc.

Sau khi cúp máy, Tông Lan cảm thấy rất khoái chí.

Vậy bệnh nhân tiếp theo bao giờ mới đến? Nhanh lên chứ!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp