Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu, Tôi Trở Thành Nghệ Sĩ

Chương 22: Vừa mạnh mẽ vừa đáng yêu


3 tháng

trướctiếp

Trước khi buổi công diễn đầu tiên diễn ra, giám đốc nghệ sĩ của Tam Kim đã đặc biệt mời họ về công ty.

Giám đốc cười nói: “Hôm nay tôi làm chủ.”

Những người khác trong công ty nhìn thấy, ít nhiều cũng có phần ghen ghét, đố kị. 

Vạn Duyệt cũng khó có lúc vui như vậy.

Độ hot của “Show tuyển chọn thiếu nữ” càng ngày càng cao, cô ta đã bắt đầu mơ về một màn ra mắt thành công.

Khi cả nhóm đang ngồi đợi ở nhà hàng, Vạn Duyệt quay qua nhìn xung quanh, nhìn thấy cách trang trí xa hoa ở đây,  suy nghĩ của cô ta đột nhiên trở nên phức tạp hơn.

Từ việc này có thể nhìn thấy hiện tại giám đốc rất coi trọng bọn họ… Một lúc sau, cô ta bắt đầu phàn nàn về Giang Tốc.

Giang Tốc ngồi dựa vào tường, tai vẫn đeo tai nghe, nhạc văng vẳng chuyền ra. Cô nghiêng đầu dựa vào tường để lấy lại sức lực.

Trong mắt người khác, có vẻ như cô đã rất mệt mỏi.

Giám đốc nhìn cô một cái, ɕảɷ ŧɦấყđáng tiếc.

Vạn Duyệt quay người lại, nhìn thấy bộ dạng Giang Tốc thì không nhịn được mà nói: “Giang Tốc đang nghe nhạc à? Không phải đã chọn xong ca khúc rồi sao?”

Vạn Duyệt bĩu môi nói: “… Cô ta muốn làm cùng Ô Tình Tình và Dư Tâm Nghiên, không muốn có thêm tôi, chúng tôi không làm cùng một công ty…”

Vạn Duyệt còn chưa nhỏ thuốc mắt xong, giám đốc đột nhiên ngắt lời cô ta.

Giám đốc : “Thôi, trước hết đừng nói thêm gì nữa , chờ đi…”

Nói xong, ông ta bước ra ngoài nghênh đón: “Nghiêm thiếu!”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Kia không phải Nghiêm Vũ Thành sao?

Vạn Duyệt và những người khác chưa bao giờ tiếp xúc gần với Nghiêm Vũ Thành. Nghiêm thiếu khoác trên mình một chiếc áo khoác xám, bờ vai rộng làm cho bộ quần áo trở nên hoàn hảo hơn, dáng người cao lớn lại đẹp trai, ngay từ khi còn trẻ đã toát lên sự nam tính mạnh mẽ.

Một số cô gái bất giác đỏ mặt.

Trong cuộc thảo luận trước đây ở kí túc xá, Vạn Duyệt từng nói rằng, Nghiêm thiếu không là gì và cũng chẳng có gì đáng khen… Nhưng nếu để họ ngồi cùng bàn với Nghiêm thiếu thì không nghĩ như vậy nữa à?

“Nghiêm…” Vạn Duyệt định chủ động mở lời đã thấy ánh mắt của Nghiêm Vũ Thành nhìn về phía Giang Tốc.

Cô gái yếu ớt dựa vào tường, đôi mắt thẫn thờ, không biết đang nghĩ gì.

Nghiêm Vũ Thành vô thức nhìn xuống cánh tay mình.

… Anh ta có thể bế cô lên một cách nhẹ nhàng.

Lúc này giám đốc lên tiếng: “Bữa ăn hôm nay tôi chủ trì, Nghiêm thiếu chủ!”

Nghiên Vũ Thành nhìn Giang Tốc, nheo mắt hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à?” 

Trông cô yếu ớt đến mức có thể bị một cơn gió thổi bay. Dù nhìn thấy cô mạnh mẽ đến thế nào thì anh ta vẫn không khỏi lo lắng, thậm chí còn muốn chăm sóc cô.

Giang Tốc còn chưa trả lời, Vạn Duyệt đã lên tiếng: “Cô ta đang đeo tai nghe nên không nghe thấy đâu.”

Nghiêm Vũ Thành: “Ừm.”

Trên khuôn mặt của anh ta không có một chút gì tỏ vẻ giận dữ cả.

Tim Vạn Duyệt đột nhiên đập thình thịch, không hiểu Nghiêm thiếu gia có ý gì.

Giang Tốc cuối cùng cũng nghe song một bài hát, cô tháo tai nghe xuống lạnh lùng chào hỏi.

Nghiêm Vũ Thành trực tiếp đẩy thực đơn về phía cô: “... Nơi này không kém hơn Thu Đình Nguyệt là mấy.”

Vạn Duyệt và những người khác đã từng xem cuộc phỏng vấn của Giang Tốc, khi nghe điều này, họ không khỏi giật mình.

Giang Tốc cũng không nghĩ nhiều.

Chẳng phải nó không bằng Thu Đình Nguyệt sao? Vậy thì tốt.

Cô cũng không khách khí, cầm lấy menu rồi chọn món

Vạn Duyệt: “…”

Giang thiếu gia thực không coi bản thân là người ngoài nữa.

Giang Tốc: “Xong rồi.”

Nghiêm Vũ Thành gật đầu một cái, nhận lấy xem sơ qua rồi đưa cho người phục vụ: “Lên món đi.”

Vạn Duyệt: “...?” 

Chúng tôi thì sao?

Ô Tình Tình lập tức nhận ra rằng bữa cơm này chỉ là cái cớ mà thôi.

Người mà anh ta muốn mời chỉ là Giang Tốc.

Vì thế cô ấy cũng không nói nhiều, chỉ giả vờ là khách được mời đến ăn.

Bên kia các món lần lượt được mang lên.

Nghiêm Vũ Thành không nhịn được mà hỏi: “Cô không phải có lớp A rồi sao? Tại sao vẫn phải tham gia buổi công diễn này?”

Anh ta ɕảɷ ŧɦấყcô gái trước mặt có gì đó rất bí ẩn nhưng lại rất thu hút.

Anh ta không thể nhìn thấu cô.

“Vì công ty.” Giang Tốc dừng lại một chút: “Công ty cử bốn người tới.”

Giám đốc nghe được sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười vui vẻ và tự nhủ với lòng mình “Thật là một nghệ sĩ tốt! Rất ít nghệ sĩ có tính tự giác như vậy!

Đây thực sự là một kho báu mà mà anh ta có được.

Anh ta sẽ thưởng cho Từ Đại Chí vào một dịp khác!

Vạn Duyệt nghe xong nhịn không được mà bĩu môi.

Vì công ty?

Thực sự là vì công ty sao, vậy tại sao lại nhắm vào cô ta?

Nói nhảm, chắc chắn là vì muốn nịnh nọt để lấy lòng Nghiêm thiếu gia và giám đốc.

Nhưng Vạn Duyệt cũng ɕảɷ ŧɦấყcó chút kỳ lạ vì trước giờ Giang Tốc sẽ không nói như vậy.

Cô luôn lạnh lùng lại yếu đuối, luôn u sầu đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không muốn nói chuyện với ai.

“Vậy sao?” Nghiêm Vũ Thành cười nhẹ một cái.

Anh ta không tin.

Nhưng cũng không hỏi nhiều.

Trên bàn ăn, Giang Tốc vẫn là người tập trung ăn uống nhất, cô ăn uống nho nhã như thể đã từng trải qua sự giáo dục nghiêm khắc.

Nghiêm Vũ Thành càng nhìn càng ɕảɷ ŧɦấყkhó đoán.

Anh ta nhìn mà không khỏi muốn bật cười… Nếu nói Giang Tốc có điểm gì khác với anh ta thì có lẽ là anh ta trông giống một người nghèo khó mới phát tài, trong khi đó cô lại giống như một viên ngọc trai của một gia đình giàu có.

Bởi vì thái độ của Nghiêm Vũ Thành rất không bình thường, Vạn Duyệt cố nhịn đến cuối cùng, cũng không tiện dùng những lời nói khó nghe để nói Giang Tốc.

“Ăn xong chưa?” Nghiêm Vũ Thành hỏi.

Vạn Duyệt nghe song liền ɕảɷ ŧɦấყkhó chịu, cô ta ɕảɷ ŧɦấყcâu hỏi đó không phải dành cho bọn họ.

Giang Tốc đáp: “Xong rồi.” 

Nghiêm Vũ Thành liền bấm chuông yêu cầu phục vụ lên dọn bàn.

“Mọi người ra ngoài trước đi.” Nghiêm Vũ Thành cúi đầu nói.

Giám đốc vâng lời.

Ra ngoài trước?

Vạn Duyệt và những người khác bối rối trong giây lát, sau đó đã bị giám đốc gọi ra ngoài. Chỉ còn có mình Giang Tốc vẫn ngồi đó.

Nghiêm Vũ Thành gọi cô lại.

Nghiêm Vũ Thành hỏi: “Có thật là vì công ty không?”

Giang Tốc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh ta. Đôi mắt của cô đẹp đến nỗi dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, khiến cô trông thật đáng thương. Nhưng ánh mắt ấy hiện lên sự kiên quyết.

Giang Tốc: “Vì anh.”

Tay Nghiêm Vũ Thành run lên, suýt nữa làm đổ tách trà trên tay.

Cả người anh ta trở nên căng thẳng.

Từ khi đến Bắc Kinh anh ta chưa bao giờ được nghe những lời như vậy.

Nghiêm Vũ Thành ɕảɷ ŧɦấყcó chút bối rối, anh ta lấy bao thuốc và chiếc bật lửa ra nhưng khi ánh mắt chạm phải vào khuôn mặt tái nhợt của Giang Tốc, anh ta lại nhanh chóng đút chúng vào túi.

…….

Chuyện gì vậy ?

Thấy Nghiêm Vũ Thành im lặng, Giang Tốc trong lòng ɕảɷ ŧɦấყcó chút thất vọng.

Anh ta không đáp sao…

Vậy… Để cô nói.

Giang Tốc: “Hôm trước tôi nghe người khác nói anh vừa tiếp quản giải trí Tam Kim, anh muốn nhanh chóng có thành quả tốt… Vậy nên tốt nhất là những nghệ sĩ do Tam Kim tiến cử phải nổi tiếng và có giá trị.” Vì lịch sự, cô nói thêm: “Tôi không cố ý nghe lén, chỉ là tình cờ nghe được thôi.”

Nghiêm Vũ Thành nhất thời không nói ra được suy nghĩ trong lòng.

Cô yếu đuối như vậy mà còn muốn giúp đỡ anh ta.

Ở Bắc Kinh còn có ai thích anh ta nhiều như vậy không?

Nghiêm Vũ Thành không thể không nhìn Giang Tốc một cách kĩ càng. Không nghi ngờ gì nữa, cô rất xinh đẹp, thông minh và mạnh mẽ… Dường như nhịp tim của Nghiêm Vũ Thành đập rất nhanh.

Nghiêm Vũ Thành muốn nói bọn họ thì biết gì.

Tam Kim đối với anh ta chỉ là một món đồ chơi thôi.

Chỉ là thế giới ngoài kia khiến anh ta mệt mỏi.

Giang Tốc đợi nửa ngày cũng không thấy Nghiêm Vũ Thành nói gì, chỉ đành thở dài trong lòng rồi nói: “Vậy nên, tôi muốn giúp anh.”

Một cô gái yếu đuối như vậy lại thể hiện sự chân thành với anh ta. Nghiêm Vũ Thành nắm chặt chiếc bật lửa trong tay, trầm giọng nói: “… Cảm ơn cô, tôi rất cảm động.”

Trong lòng Giang Tốc nghĩ “quá tốt rồi!”

Cô chộp lấy cây bút và cuốn sổ menu: “Vậy chúng ta thỏa thuận lại cách chia lợi nhuận nhé? Nếu tôi giúp anh kiếm được nhiều tiền hơn thì tôi có nhận được 60% không?”

Những tưởng tượng của Nghiêm Vũ Thành đều vỡ tan sau một tiếng thở dài. 

Sự nóng bừng của anh ta khi nãy đột nhiên trở lại bình thường. 

Anh ta đập mạnh vào bàn, không tức giận cũng không cười.

Nói cả nửa ngày, cô có phải là một kẻ tham tiền không?

Giang Tốc: “...?”

Vừa rồi không phải anh ta rất cảm động sao, sao vừa nhắc đến tiền anh ta lại trở nên như vậy ?

Cô mím chặt môi, học theo anh ta mà đập tay vào bàn.

Sau đó trên bàn xuất hiện một vết nứt.

Nghiêm Vũ Thành: “…”

Anh ta gục đầu xuống bàn và mỉm cười. Cô gái này là kiểu người gì vậy, vừa dễ thương vừa dữ dằn quá đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp