Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu, Tôi Trở Thành Nghệ Sĩ

Chương 24


3 tháng

trướctiếp

Ô Tình Tình hiểu rất ཞõ ཞàŋɠ, thiếu nữ nhỏ yếu trước mắt này trong tâm lại rất sắc sảo.

Giang Tốc đứng lên, sửa sửa tóc, suy nghĩ một chút, nói: “Ừm, chỉ là… Nếu là Lê Mạt Nhi thì Vạn Duyệt sẽ càng hối hận.”

Dư Tâm Nghiên lẩm bẩm nói: “Cô ta nhất định sẽ khóc lóc trở về cầu xin em…”

Ô Tình Tình một từ cũng không nói.

Cô ấy ɕảɷ ŧɦấყcô gái nhẹ nhàng trước mắt dù chỉ bâng quơ dăm ba câu đã có thể dạy Vạn Duyệt tới mức như đang dạy cún.

Vạn Duyệt đối với cô mà nói chỉ như đứa trẻ không nghe lời mà thôi. Các cô căn bản không giống nhau.

Người con gái trước mắt vì cái gì luôn là có thể tỏ ra bộ dáng vô hại, nhưng lại lộ ra vài phần lạnh nhạt tàn nhẫn?

Cô thật là vì công ty sao?

Ô Tình Tình nhịn không được mà lòng hỏi dạ.

Tay cô ấy lạnh lên từng đợt, nhưng trên mặt lại có loại kích động nói không nên lời.

Đinh Toàn vẫn còn nói chuyện cùng Vạn Duyệt: “Đúng rồi, cô biết Giang Tốc chọn tiết mục gì không?”

“Một bài chưa từng nghe qua, cũng không luyện nhảy gì cả…” Vạn Duyệt lắc đầu: “Không hiểu được đang làm gì?”

Đinh Toàn khẽ cười một tiếng: “Không sao cả, cô ấy vẫn sẽ lấy được A thôi.”

Đáy lòng Vạn Duyệt lóe lên vài ý: “Cô cũng khẳng định thực lực của cô ấy như vậy sao?”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

“Không phải thực lực.” Đinh Toàn quay đầu, cười hỏi: “Sao vậy, cô không biết sao?”

“Cái, cái gì?”

“Cô ấy và thầy giáo Triệu có quan hệ không bình thường.”

“Hả, cô nói như này… Không phải giống hệt tin tức trên mạng sao?”

“Không chỉ vậy.” Đinh Toàn đè thấp giọng: “Ngày đó, tôi thấy, giáo sư Triệu cùng cô ấy nói chuyện riêng sau lưng mọi người…”

Vạn Duyệt nheo mắt: “Thật, thật vậy chăng?”

Đinh Toàn nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Giang Tốc không để lộ gì trước mặt các cô sao?”

Vạn Duyệt nhấp môi dưới, đáy lòng hụt hẫng mà nói nhỏ: “… Nói thật về phương diện này cô ta rất lợi hại. Hai ngày trước, chủ tịch công ty của chúng ta còn mời riêng cô ta ăn cơm, đối với cô ta cũng rất đặc biệt.”

Đinh Toàn nghe thấy, đáy lòng hơi hơi trầm xuống.

Cô ả cũng là nghe nói qua một chút, hiện nay chủ của giải trí Tam Kim đã đổi thành thiếu gia của Nghiêm gia.

Đó chính là Nghiêm gia đấy!

Lúc này bên ngoài các giáo viên đã ngồi vào vị trí, tiết mục bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Đinh Toàn lập tức im lặng, cái gì cũng không hề nói.

Công diễn vẫn dựa vào lượt rút thăm mà xét cấp bậc, xem ai lên trước ai lên sau.

[Nói như vậy thì người thứ nhất lên đài chính là có hại nhất.]

[Đúng vậy, lên thứ hai thứ ba là dễ phát huy tốt nhất. Càng về sau cùng càng không tốt lắm. Người xem lúc này xem tới mức mờ mịt, cơ bản cũng không nhớ được ai với ai]

[Oa, hôm nay là từ nhóm A rút thăm trước sao? Kích thích vậy ư?]

[Tôi tò mò quá, vì sao không có hình ảnh luyện tập của mọi người.]

[Vì để đảm bảo ɕảɷ giác thần bí đấy, chờ một chút đi.]

Sau khi chờ đợi, Triệu Thu Doanh mò một lúc, mở ra đã thấy trên giấy viết một cái tên. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ánh mắt Triệu Thu Doanh hơi hơi động: “Giang Tốc.”

Cô vậy mà lại diễn đầu.

Cô có bị lo lắng không?

Đổng Giai Ngọc vừa nghe thấy tên này cũng ngồi ngay ngắn lại.

Cô ta cũng có quan điểm giống cư dân mạng, người đầu tiên đi lên sẽ dễ dàng mắc lỗi.

Người lên sau có thể tiếp thu kinh nghiệm, cải thiện bản thân.

Đổng Giai Ngọc hơi hơi mỉm cười: “Tôi thực sự rất chờ mong. Đây là người từng đạt hai lần A phải không?”

Triệu Thu Doanh: “Đúng vậy.” 

Đổng Giai Ngọc cười càng sau: “Nhất định rất lợi hại?”

Triệu Thu Doanh: “… Đúng.”

Anh ta lo lắng cho Giang Tốc, nhưng càng bằng lòng ngồi ở màn ảnh trước mặt, tin tưởng cô gái này sẽ có rất nhiều năng lực!

Cô vốn rất lợi hại!

Tuyên Văn lên tiếng: “Mời người đầu tiên bắt đầu biểu diễn.”

Nhân viên công tác dọn một bộ trống Jazz đi lên.

[Đây là làm cái gì? Muốn rock and roll?]

[Tới tới, tốt quá, quả thật đúng là có Ô Tình Tình, Dư Tâm Nghiên. Cô ấy thật sự muốn làm theo tổ đội!]

[Đó là ai? Sao cô ấy lại lên sân? Tôi hoa mắt sao?]

Kinh ngạc đến ngây người, mặt khác các thí sinh cũng choáng váng một giây, ngay cả các giáo viên cũng giật mình.

[Lê Mạt Nhi vì sao lại lập đội với họ vậy!]

[Một tổ… Ba con A. Tôi phục rồi…]

[Tôi kích động quá, đột nhiên cảm xúc tuôn trào, các cô ấy có phải muốn làm cái gì đó thật hoành tráng không?]

Vạn Duyệt trong nháy mắt thất lễ, buột miệng thốt ra: “Sao có thể?”

Cô ta và Đinh Toàn lập đội, vốn cho rằng Giang Tốc biết sẽ thương tiếc, sẽ hối hận. Kết quả không như mong đợi, Giang Tốc hối hận chưa thấy mà cô ta đã tiếc đứt ruột.

Lê Mạt Nhi, một người đạt A, vậy mà lại cam tâm cùng Giang Tốc lập đội! Người này điên rồi sao?… Lại nói, Giang Tốc lần này lại có trò gì mới khiến Lê Mạt Nhi phải động lòng?

Vạn Duyệt hô hấp cứng lại, càng nghĩ càng ɕảɷ ŧɦấყhối hận, lần này cô ta đã bỏ lỡ là cái gì?

Đinh Toàn vội quay đầu lại nhìn Vạn Duyệt, vừa thấy biểu tình của đối phương thì biết không ổn rồi.

Vạn Duyệt trong chốc lát sẽ không làm loạn lên chứ?

Đinh Toàn đành phải cười cười nói: “Trước tiên xem thế nào đã…” Cô ta đang ám chỉ Vạn Duyệt, hết thảy còn chưa có tận mắt nhìn thấy đâu, còn sớm như vậy lo cái gì?

Bên này, Giang Tốc là người cuối cùng lên sân.

Triệu Thu Doanh nheo mắt, hô hấp cũng cứng lại.

Một đầu cô tóc dài rối tung, giữa đỉnh đầu có treo vật gì đó, mặt trang sức đỏ tươi, càng làm rõ vẻ môi hồng răng trắng xinh đẹp của cô.

Cô mặc váy dài lạ mắt, xẻ tà chạy đến bắp đùi, cánh tay trần trụi, bên hông bọc lụa mỏng, mơ hồ có thể thoáng nhìn thấy trên rốn dán một viên đá quý màu hồng.

Cả người đều nở ཞõ ཞàŋɠ rỡ sáng rọi.

[A a a Giang Tốc mỹ nhân đến rồi, tôi hít thở không thông]

[Ô Tình Tình hôm nay cũng thực tuyệt, Cô ấy tết đuôi sam, váy dài màu đen, vừa cổ điển, vừa hiện đại, còn có dáng người, quá tuyệt rồi.]

[Dư Tâm Nghiên cũng thật xinh đẹp, như vậy nhìn rất có phong thái của đại mỹ nhân]

[Lê Mạt Nhi thật ngọt ngào]

[Từ từ… Các cô sao đều mang theo cái bao lên sân? Chỉ có Ô Tình Tình không mang] 

[Sao thế, hôm nay tập thể thổi kèn xô na sao.]

[Này… Sao còn có cả trống jazz? Trang điểm thật xinh đẹp, nhưng là thế nào, sao mà không ăn khớp tí nào.]

Mọi người có mặt tại trường đấu cũng rất tò mò.

Ô Tình Tình chậm rãi tiến lên, đứng C vị, mắt phượng vừa nhấc, mở miệng: “Tôi tên thật là Thi Di Quang, nhà ở phía tây thôn Trữ La…”

*Lời bài hát

[Rap? Trời má! Còn có thể nói rap sao?]

[A a a, Ô Tình Tình có đôi mắt cũng quá xinh đẹp, rất có ɕảɷ giác cổ phong]

Giang Tốc cong lưng, mở cái bao bên người ra. Mọi người hô hấp dồn dập nhìn cô lấy ra một… Một cái đàn tỳ bà?

Cô đã sớm điều chỉnh âm, đeo móng tay giả, bắt đầu gảy giai điệu.

[Đàn tỳ bà?]

[Sao cô ấy cái gì cũng biết vậy?] 

[Lần này không phải kèn xô na mà là tỳ bà! Ai nói cô ấy chỉ biết thổi kèn sona, mau đứng ra!]

“Gió bắc này lạnh, tiếng trống này đánh, thê thê lương lương, lòng người khó chịu…” Ô Tình Tình vừa chuyển âm, thanh âm càng thêm dày cùng khí thế.

*Lời bài hát

Lúc này Lê Mạt Nhi cũng khom lưng, mở bao, lấy đàn tranh, căng dây, mang đi, đeo móng giả, cùng tiến vào nhạc.

[A a a! Hóa ra Lê Mạt Nhi chơi thứ này! Tôi còn cho rằng cô ấy chỉ biết đàn dương cầm!]

[Tuyệt, hôm nay là hội thưởng nhạc từ nhạc cụ dân tộc sao?]

[Bối cảnh là Dư Tâm Nghiên xướng? Cô ấy học hát tuồng? Luyện giả thanh? Ôi dễ nghe quá.]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp