Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu, Tôi Trở Thành Nghệ Sĩ

Chương 26


3 tháng

trướctiếp

Bởi vì màn biểu diễn này mà những người khác lên sau sẽ dễ bị lãng quên.

Phải biết rằng sau trận đầu công diễn sẽ là phân đoạn phủ đầu.

Bên này, người thứ hai bắt đầu biểu diễn.

Mà bên kia, Giang Tốc đã lại lên hot search.

#Giang Tốc#

#Tứ đại mỹ nhân#

Hai mục hot gần nhất rất nhanh không thấy. Mà trong bốn người các cô, Giang Tốc là cái tên chói mắt nhất, vang dội nhất.

Có một số người không xem tiết mục, nhịn không được nghi ngờ:

[Tên này như thế nào lại lên hot search?]

[Tiết mục cần mua hot search đến vậy à? Cách vách cũng chưa thấy gấp như vậy]

[Ôi, thực xin lỗi, tôi xem xong đã trở lại, hot search không phải mua, tôi muốn xem tiết mục]

Một số ít đã có hiểu biết đơn giản về Giang Tốc, cũng bắt đầu bình luận:

[Tốc Tốc, cô còn có bao nhiêu bất ngờ mà trẫm không biết?]

[Lê Mạt Nhi lên sân khấu, toàn trường đều kinh ngạc đi. Giang Tốc sao có thể mượn sức của cô ấy vậy?]

[Tôi là Vạn Duyệt, tôi đã phát khóc ở WC, buồn cười]

[Eo của em gái Giang Tốc mềm quá, muốn sờ.]

[Giang Tốc sao mà làm hay vậy, vừa có thể thổi kèn sona một cách bi thương, hùng tráng, lại có thể đàn tỳ bà, còn có thể hạ eo thẳng chân múa khúc Nghê Thường Vũ… Nhân duyên thật tốt! Mỗi người đều muốn làm bạn cùng với cô!]

[Tôi phải cho cô ấy đứng đầu!]Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

……

Bên này nhiệt độ càng ngày càng cao.

Bên kia Vạn Duyệt này một tổ còn đang đợi lên sân khấu, chờ thời gian càng lâu, Vạn Duyệt càng nói không nên lời, càng hoảng loạn.

Chờ đến lúc họ lên sân khấu, Vạn Duyệt bắt đầu ɕảɷ giác váng đầu hoa mắt.

Đinh Toàn thầm kêu không tốt, nhưng lúc này hối hận cũng không còn kịp rồi.

Đinh Toàn cố ý để Vạn Duyệt ở cuối cùng, chính là sợ cô ta làm loạn tiết tấu của mọi người.

Nhưng vẫn không thể thoát được hậu quả.

Vạn Duyệt chỉ cần cất giọng, phía sau đã rối loạn.

Đinh Toàn tức giận đến nghẹn họng, lại sợ bản thân nhận bình luận không tất, điểm của cô so với Lâm Tư Phong thì thiếu quá nhiều.

Kết quả là, Đinh Toàn tiết tấu cũng trở nên loạn.

Những người khác càng chịu đựng không nổi, một tí lại rối loạn, so với lần đầu họ lên sân khấu còn bất ổn hơn.

Mà lần này, không có Giang Tốc tới cứu.

“Đinh Toàn, C.”

“Vạn Duyệt, F.”

Vạn Duyệt hốt hoảng mà ngẩng đầu, hoàn toàn luống cuống.

Cô ta bị F!

Bị đẩy xuống quá dễ!

Chờ họ xuống đài, vì có cameras, trong phút chốc dù từng người ai cũng có nỗi lòng nhưng ai cũng không có mở miệng, trầm mặc đến gần như hít thở không thông.

[Đinh Toàn quá thảm.]

[Cô ta có chỗ nào thảm? Biết rõ Vạn Duyệt là người như nào mà vẫn còn nhận vào tổ, nói cô ta không có ý định khác thì có tin nổi không?]

[Chắc cũng không cần như thế, khả năng Đinh Toàn thật sự đáng thương.]

[Giang Tốc cũng chưa đáng thương mà sao tới lượt cô ta đáng thương rồi? Vạn Duyệt muốn thì lấy lòng Giang Tốc không phải xong rồi sao?]

[Đột nhiên ɕảɷ giác… Cái tuyển tú này, Giang Tốc mới là hoàng đế, những người khác đều là mỹ nhân cho cô ấy chọn.]

[Chị em có ý nghĩ tốt quá]

……

Trận công diễn rất mau kết thúc.

Lần này bắt được A bình xét cấp bậc người càng ít, so với lúc trước ít hơn bốn người, người còn lại thì là tổ của Giang Tốc.

Nguyên nhân vì bọn họ mà các giáo sự đối với các thực tập sinh phía sau rất nghiêm khắc, mặt khác có người mới vừa cầm A không mấy ngày đã bị rớt, không biết nhiều hay ít nhưng cơ bản ai cũng bật khóc…

Cuối cùng rớt đến F mất, lại vượt qua danh luyện tập sinh, chỉ có thể ăn không ngồi chờ, chờ lần sau có cơ hội PK.

Đám người Giang Tốc chậm rãi xuống sân khấu.

“Giang Tốc.” Vạn Duyệt đứng ở nơi đó, thấp giọng kêu.

Giang Tốc quay đầu lại nhìn cô ta một cái.

Vạn Duyệt đứng ở nơi đó, chật vật như là một con chim cút trong làn gió lốc.

Giang Tốc thu hồi ánh mắt, cùng nhóm người Dư Tâm Nghiên đi xa.

Vạn Duyệt phút chốc thê lương đứng đó.

Đinh Toàn cũng xấu hổ chật vật đến muốn bệnh, muốn xả giận lại không được. Rốt cuộc người là cô ả chủ động mời, chỉ có thể vội vàng đi trước.

Có Vạn Duyệt làm tương phản, Ô Tình Tình mới càng ɕảɷ ŧɦấყbản thân đạt được đồ vật thật sự quý.

Cô ấy có nghĩ muốn lấy lòng Giang Tốc, nhưng lại không biết nên làm như thế nào, vì thế do dự mà mở miệng hỏi: “… Giang Tốc, chị mời em đi ăn cơm?”

Đáy mắt Giang Tốc hơi lóe, cô nói: “Được!”

Ô Tình Tình dở khóc dở cười, cô gái này nhìn qua hình như là bộ dáng vui vẻ? Ở trong đám thực tập sinh thì như là đại ma vương, vậy mà dễ dỗ dành như vậy sao?

Đổng Giai Ngọc đi ra hồi lâu.

Chị Vương vội vàng đón cô ta, thấp giọng hỏi: “Thế nào? Lần này xem nghiêm túc chưa?”

Đổng Giai Ngọc khóe miệng kéo kéo: “Xem nghiêm túc rồi…”

Cô ta xem rất nghiêm túc.

Đổng Giai Ngọc hít sâu một hơi: “… Chị nói đúng, em không thể dùng ánh mắt ở quá khứ mà nhìn cô ta. Giang Tốc…” Cô ta cố nén nội tâm không ổn, nói: “Cô ta rất lợi hại.”

Chị Vương trầm mặt nói: “Không sai. Em xem…”

Chị Vương đưa điện thoại cho cô ta, để cô ta nhìn hot search.

Não Đổng Giai Ngọc như quay cuồng, cơ hồ nhìn không nổi.

Chị Vương nhìn cô ta một cái, thấp giọng nói: “Em đừng đi vội, gọi điện cho Triệu Bác Ngang trước, bảo anh ta tới đây, gọi Triệu Thu Doanh cùng nhau ăn cơm.”

Đổng Giai Ngọc: “… Ừm.”

Đổng Giai Ngọc ngồi vào xe bảo mẫu, bắt đầu gọi điện thoại.

Không ai nghe máy.

Lúc này, trong phòng hội nghị, mấy nhân vật khiến người ta kinh sợ trong thương giới ngồi tụ lại với nhau.

Người đàn ông ngồi chính giữa, tây trang giày da, khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm, một tay nghịch bút máy, không có ra tiếng.

Nhưng mỗi người đều có chút sợ hắn.

Đứng bên tay trái là một người khác có khuôn mặt anh tuấn, tây trang màu lam không chút cẩu thả, mang mắt kính gọng mạ vàng. Người đàn ông lớn tuổi, trợ lý bên cạnh khẽ gọi: “Triệu tổng.”

Đối diện Triệu tổng là người mặc áo sơ mi, áo sơ mi vén lên tới khuỷu tay, lộ ra cơ bắp.

Đây là Nghiêm Vũ Thành.

“Nghiêm tổng, nói một câu đi…” Một người đàn ông trung niên thúc giục.

Nghiêm Vũ Thành nghịch di động, không thèm để ý, đầu cũng không nâng: “Tôi chỉ tới góp đủ số.”

“Triệu tổng…”

Triệu Bác Ngang quay đầu, nhìn về phía người đàn ông vẫn không mở miệng nói: “Mời Trình tổng nói trước đi, cái khác chúng ta có thể bàn lại…”

Trình Việt đem bút máy đặt trên bàn nhấn một cái, ngòi bút cong vẹo.

Trình Việt ngước mắt.

Không đợi anh mở miệng, Nghiêm Vũ Thành nói một tiếng: “Sớm biết như vậy tôi còn tới chỗ này làm gì? Xem tiết mục còn tốt hơn!”

Nghiêm Vũ Thành hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm màn hình.

Anh ta nhìn đoạn cut của Giang Tốc, cơ hồ không dời ánh mắt. Sớm biết là như thế này còn không bằng tới tiết mục ở trường quay xem. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Video phát sóng.

Trình Việt nhíu mi.

Lại ảo giác? Âm thanh của Giang Tốc, thật đúng là âm hồn không tan!

“Nghiêm tổng nói chính là tiết mục của Vi Quang hả? Tôi nhớ rõ Nghiêm tổng có cái giải trí Tam Kim, hình như có nghệ sĩ của cậu tham gia?” Người đàn ông trung niên vội vàng nói tiếp nói.

Người này thầm nghĩ có lời để nói thì tốt, dù sao cũng có thể giải tỏa bớt không khí xấu hổ nơi đây.

Triệu Bác Ngang sửng sốt, nói: “Đổng Giai Ngọc hình như là khách quý.” 

Anh ta nói: “Hôm nào có thể cùng Nghiêm thiếu tới trường quay xem chút…”

Nghiêm Vũ Thành căn bản không nghĩ việc cùng đi, anh ta cười cười nói: “Vậy đi, chọn ngày chi bằng gặp ngày, hôm nay đi luôn…”

Anh ta cũng đã sớm nghe qua tên tuổi của Trình Việt, nói người này bệnh tâm thần rất nặng.

Dù sao chuyện cũng không phải anh ta làm, Nghiêm gia lại muốn anh ta tới làm giảm sự tức giận của Trình Việt. Nằm mơ!

Trong lòng Trình Việt cười lạnh một tiếng, đứng lên: “Giữ cửa khóa, mẹ nó, tất cả ngồi đầy ba giờ rồi cút.”

Anh ở chỗ này ngồi cũng mới ba phút, nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

Bọn họ xứng đi xem?

Trình Việt thầm nói một câu, ngồi vào trong xe: “Đi Vi Quang xem một chút.”

Ông đây mới xứng!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp