Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu, Tôi Trở Thành Nghệ Sĩ

Chương 33


3 tháng

trướctiếp

Cuối cùng, Lâm Tư Phong chọn Thuần Duyệt, Lê Mạt Nhi thì chọn Thiên Thiên.

Lâm Tư Phong chú trọng nhất là quay chụp quảng cáo mỹ lệ, muốn phô diễn làn da hoàn hảo và vẻ đẹp của cô ta trước fan và người qua đường, mau chóng tăng độ nhận diện và giành được thêm chút phiếu bầu. Đây cũng là cách dễ nhất để thu hút fan nhan sắc.

Triệu Thu Doanh thu hồi lại bản kế hoạch, đánh dấu tên từng người vào bản kế hoạch tương ứng với vẻ mặt phức tạp.

“Buổi chiều, tổ chương trình sẽ mời người phụ trách nhãn hàng tới. Bây giờ mọi người có thể gọi điện thông báo trước cho người đại diện để khi đó có thể suôn sẻ ký kết hợp đồng.”

Ba người đều đồng ý.

Nghe vậy, những người khác cũng được một phen âm thầm cảm thán. Nền tảng Vi Quang quả thật là tài đại khí thô! Cứ theo đà này, có phải càng vào các vòng trong thì phần thưởng sẽ càng thêm phong phú chấn động?

Liền đó, Triệu Thu Doanh lập tức hỏi Giang Tốc: “Cô chọn huấn luyện viên nào?”

Đây là quyền lợi chỉ dành riêng cho hạng nhất và hạng nhì.

Giang Tốc trả lời không chút do dự: “Thầy Tuyên Văn.”

Triệu Thu Doanh liền ɕảɷ ŧɦấყ chút ê ẩm trong lòng: “…Ồ.”

Tuyên Văn nghe xong lại hiếm khi mỉm cười: “Chọn tôi làm huấn luyện viên là có chút khó khăn đấy, sẽ phải tập luyện trước nửa tháng, hơn nữa tôi cũng sẽ rất nghiêm khắc.”

Giang Tốc: “Không thành vấn đề.”

Nụ cười của Tuyên Văn lại càng sâu hơn. Được người ưu tú lựa chọn, cũng không khác gì sự xuất sắc của mình được công nhận cả.

Đinh Toàn vẫn giữ yên lặng ở phía sau, khẽ liếc mắt một cái rồi lại cúi thấp đầu.

Sau đó, Lâm Tư Phong chọn Triệu Thu Doanh.

Trong lòng Triệu Thu Doanh lại càng rối rắm hơn.

“Cuối cùng thì, vẫn là một chương trình truyền hình thực tế…” Triệu Thu Doanh có chút ngập ngừng đầy miễn cưỡng, nhưng vẫn đưa ra trước mắt Giang Tốc mấy bản kế hoạch cho cô chọn.

Đây là đãi ngộ chỉ hạng nhất mới được hưởng mà thôi.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Giang Tốc lật xem nhanh như gió: “…Chọn cái này đi.”

Chính là một cái chương trình thực tế kiểu trốn thoát.

Mọi người đều không thể kìm nổi mà đồng loạt lộ ra biểu cảm ngơ ngác chết lặng bối rối vạn dấu chấm hỏi.

Chúng ta không phải muốn làm thần tượng hay sao?

Chúng ta không phải những tiểu cô nương xinh đẹp mềm mại dịu dàng sao?

Vì cái gì lại muốn tham gia cái trò này chứ?! Bên cạnh có nào là chương trình thực tế an yên sống chậm, rồi chương trình hài kịch vui vẻ kia nữa, có cái nào là không thơm hơn hẳn kèo chương trình thực tế trốn thoát chứ?

Khương Thăng nghe xong cũng nhịn không nổi mà hỏi: “Xác định là chọn cái này ư? Không thay đổi sao? Cái chương trình này hình như cũng chỉ mới có một nữ khách mời…”

Triệu Thu Doanh nghĩ chắc hẳn tới quá nửa là sẽ không thay đổi đâu.

Cậu vẫn còn nhớ như in bộ dáng cô gái này lao lên khỏi mặt nước đây.

Mà cô trông cũng có vẻ xinh đẹp mềm mại dịu dàng lắm…

Quả nhiên.

Giang Tốc gật đầu khẳng định đầy chắc chắn: “Vâng, không thay đổi.”

Tuyên Văn lúc này mới hoàn hồn mà nhanh chóng viết tên Giang Tốc vào bản kế hoạch được chọn rồi giao cho nhân viên công tác.

Không bao lâu sau, người của bên nhãn hàng tới, mà Từ Đại Chí cũng đến nơi.

Bước vào nơi này, anh ta suýt chút nữa không đè nén nổi sự kích động trong lòng.

Hóa ra tình tiết ngỡ như chỉ có trong tiểu thuyết mạng, một cô nàng tùy tiện nhặt được ở ven đường lắc mình một cái liền trở thành siêu sao lớn, thành bảo bối quý giá bàn tay vàng, thành vợ thương mến… là hoàn toàn có thể xảy ra!

Lúc Từ Đại Chí đẩy cửa đi vào, Giang Tốc đã ngồi yên vị bên trong.

Càng nhìn càng thấy đẹp.

Cô chỉ ngồi nơi đó, chẳng làm gì, cũng đã đủ kinh động lòng người.

Từ Đại Chí bất giác hạ thấp giọng: “Giang Tốc.”

“Ừ.” Giang Tốc đáp lại.

Từ Đại Chí lại có chút hổ thẹn khi cô nhìn mình. Thật là, trước đó anh ta còn dám nghĩ để cô làm bình hoa, tận dụng chút tin tức bát nháo về cô và Triệu Thu Doanh để gợi lên tiếng tăm, một đường bị mắng mà đi lên. Không ngờ đâu, hiện tại đúng là tận mắt thấy mới tin đây là người có thực lực, đi lên mà đâu cần mấy thủ đoạn dơ bẩn kia…

“Mời ngồi.” Lúc này, một người đàn ông trung niên mở lời.

Từ Đại Chí kéo ghế ngồi xuống, mới phát hiện bên cạnh mình đã có hai người ngồi. Một người anh ta biết, là vị giám đốc điều hành cấp cao của Vi Quang; người còn lại chính là người đàn ông vừa mời Từ Đại Chí ngồi, là một gương mặt anh ta không quen.

Hai bên chào hỏi qua lại, người đàn ông lạ mặt cũng tự giới thiệu.

“Tôi là người phụ trách của Vô Đương Phi. Tôi họ Chung.”

Chung tiên sinh khoảng tầm 40 tuổi, mang mắt kính gọng đen kiểu cổ điển, cả người toát lên khí chất nho nhã thanh lịch, có chút phong thái văn nhân thời kỳ Dân Quốc.

Dường như hơi lạc quẻ so với thời đại.

Trong lúc Từ Đại Chí âm thầm đánh giá ông, Chung tiên sinh lại ngầm quan sát Giang Tốc.

Trước khi bọn họ tới đây, dĩ nhiên đã tìm hiểu về chương trình này, cũng biết người hiện tại có độ nổi tiếng và ảnh hưởng công chúng lớn nhất trong số các thí sinh chính là vị Giang tiểu thư đang ngồi trước mặt đây.

Vậy nên ông không tránh khỏi ngạc nhiên, không biết vì cái gì mà Giang tiểu thư này lại lựa chọn bọn họ…

Mang tâm lý như vậy làm tiền đề, Chung tiên sinh vô cùng hào phóng đàm phán hợp đồng.

Hai bên đều rất vui vẻ.

Chung tiên sinh cầm chiếc bút máy, cười cười nói: “Giang tiểu thư có lẽ chưa biết nhiều về lịch sử nhãn hàng chúng tôi. Liệu có thể để tôi giải thích cho Giang tiểu thư ཞõ ཞàŋɠ trước một chút? ”

Giang Tốc: “Vâng.”

“Giang tiểu thư biết Vô Đương Phi nghĩa là gì không?”

“Là Vô Đương Phi quân.”

Một thoáng kinh ngạc lóe lên nơi đáy mắt Chung tiên sinh, rồi ông mỉm cười: “Thời buổi này chẳng mấy ai biết… Đúng vậy. Chính là Vô Đương Phi quân. Công ty chúng tôi kỳ thực được thành lập từ cuối thời kỳ Dân Quốc, sở dĩ lấy cái tên này cũng không phải để tưởng nhớ Vô Đương Phi quân. Rốt cuộc thì vẫn là khoảng cách của mấy ngàn năm lịch sử.”

Ông vừa nói vừa cười: “Là bởi vì vào thời điểm đó, trong vô số dân chúng tham gia kháng chiến chống Nhật, ngoại trừ người Hán, còn có người tộc Miêu, tộc Đồng, tộc Di, tộc Khương,…”

Giang Tốc nghiêng đầu nhìn ông: “Vô Đương Phi quân cũng được hợp thành từ nhiều người dân tộc thiểu số.”

“Không sai!” Chung tiên sinh vỗ tay nói: “Đó là lý do chúng tôi lấy tên này, là để tưởng nhớ ông cha tổ tiên của chúng ta… Ngoại hình những chiếc xe chúng tôi sản xuất có những chi tiết kế thừa từ quân đội, nên thường mang ɕảɷ giác quá lạnh lẽo quá sắc bén. Mấy năm gần đây độ phổ biến sản phẩm ngày một giảm, mà quảng cáo cũng làm chưa tốt lắm…”

Từ Đại Chí trước kia chưa từng biết tới thương hiệu này, nên gần như bị sốc khi nghe Chung tiên sinh diễn giải.

Nghe rồi mới biết.

Vậy chẳng phải công ty này chính là xí nghiệp nhà nước căn chính miêu hồng gốc rễ cực sâu!

Từ Đại Chí càng nghĩ trong lòng lại càng thêm kinh hãi.

Một công ty như vậy, bên ngoài nhìn có vẻ mờ nhạt kém nổi bật nhưng thực tế lại nắm quyền lực cực lớn! Núi cao cỡ này, ཞõ ཞàŋɠ là không phải ai cũng có thể tùy tiện trèo lên! Người ta có thể bày tỏ thiện chí hợp tác với Vi Quang, chắc chắn quá nửa là nể mặt Trình thị đứng sau Vi Quang.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp