Ánh Dương Rực Cháy Chói Lọi

Chương 10: Một mặt trời nhỏ (10)


3 tháng

trướctiếp

Gần tới ngày nghỉ, tuy chỉ được nghỉ ba ngày rưỡi nhưng trạng thái của đám học sinh vẫn rất nôn nóng.

Các môn đều đã phát đề, tính theo số lượng bài tập thì gần như chẳng chừa cho học sinh bao nhiêu thời gian rảnh. Phương Chước tranh thủ thời gian làm vài tờ, sợ lúc đến nhà Diệp Vân Trình sẽ không có thời gian làm.

Thứ sáu càng ngày càng gần, Phương Chước cũng ngày càng hồi hộp. Quan trọng là cô không quen thân với Diệp Vân Trình chút nào. Lần trước cô tới bất ngờ quá, còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại, giờ không biết nên dùng thái độ gì để đối diện.

Một mặt cô ɕảɷ ŧɦấყ mình không nên phí quá nhiều tâm sức cho chuyện như vậy, sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông rồi. Có khi Diệp Vân Trình cũng giống Phương Dật Minh, chỉ dành cho cô vài phần quan tâm có lệ thôi. Nếu tính kỹ ra thì… hai người chưa từng sống gần nhau bao giờ, sao mà có tình nghĩa sâu nặng được? Huống chi ngay cả tính đến máu thịt thì bọn họ vẫn không phải thân cận nhất.

Nhưng một mặt khác, cô lại không nhịn được mà âm thầm bồn chồn, ảo tưởng rằng Diệp Vân Trình là người tốt, cực kỳ tốt. Những người cô đơn luôn không nhịn được mà muốn gần gũi người khác, giống như con thiêu thân dưới ánh đèn vậy, coi thứ ánh sáng lạnh lẽo kia là ánh nắng mặt trời.

Phương Chước cầm chai nước khoáng thủng lỗ tưới nước cho mấy chậu hoa cạnh bệ cửa sổ, lẳng lặng nhìn bọt nước lấp lánh rơi lên phiến lá, hóa thành hạt sương tròn vo trượt xuống dưới, bao ngổn ngang trong lòng không biết trôi dạt xa đến mấy trăm nghìn dặm.

Nghiêm Liệt sán lại gần, đứng sừng sững bên cạnh như tảng đá một lúc rồi mới nói: “Hóa ra là cậu tưới mấy chậu hoa này.”

Phương Chước không chú ý, bất ngờ bị cậu dọa giật bắn mình. Cô đứng thẳng dậy, hỏi lại: “Không thì ai chứ?”

Nghiêm Liệt dùng tay gảy lá cây: “Không để ý lắm. Chỉ biết là chậu cây trong lớp cứ nhiều dần lên, còn tưởng ai mang đến nữa cơ.”

Đa số mấy chậu hoa đều là cây mọng nước, dùng chai nhựa vứt đi đục lỗ làm chậu. Ban đầu chỉ có một cây, sau đó từ từ tăng thành hơn mười cây như bây giờ, được thợ trồng hoa vô danh đặt trong góc lặng lẽ hứng nắng, trở nên khỏe mạnh rắn rỏi.

Phương Chước nói: “Tôi nhặt về đấy.”

“Hoa cũng nhặt được à?” Nghiêm Liệt chế nhạo: “Nó đang ngoan ngoãn cắm rễ trong đất, cậu còn có lòng tốt làm việc tốt nhặt nó về cơ á?”

Phương Chước bực mình: “Tôi nhặt thật mà!”

Nghiêm Liệt không biết ngắt hoa dại ven đường và nhặt hoa dại ven đường khác nhau chỗ nào. Thấy cô bận tâm, cậu vươn tay xoa nhẹ đầu cô, sau đấy tranh thủ rút tay về trước khi cô phản kháng, cười nói: “Biết rồi, cậu nhặt được chưa.”

Phương Chước lắc lư đầu.

Cái tên này ngứa đòn phải không.

“Trung thu này cậu đi đâu?” Nghiêm Liệt xoay người dựa lưng vào bệ cửa sổ, hơi nghiêng mắt liếc cô: “Nhà tôi không có ai, tôi đang suy nghĩ xem có nên ở lại trường không.”

Phương Chước nói: “Tôi về nhà.”

Nghiêm Liệt nhấp môi: “Nhà cậu của cậu à?”

Phương Chước: “Ừ.”

Nghiêm Liệt kéo dài giọng: “À...”

Tiếng này khiến Phương Chước không nhịn được mà đánh mắt nhìn cậu, không biết hôm nay cái tên này dở chứng gì.

“Cậu có chuyện gì à?”

“Không.”

Tuy Nghiêm Liệt nói như vậy, nhưng cậu lại đút hai tay vào túi quần, mặt mày khó chịu đi ra ngoài.

Tới thứ sáu, sau buổi học sáng là mọi người có thể về nhà. Phương Chước không có gì cần mang theo, chỉ có bài tập và đề thi.

Khi cô đeo balo đen của mình lên, Nghiêm Liệt đã chờ ở cửa, nói muốn đưa cô tới đó.

Phương Chước nghĩ ngợi thật lâu, sau đó quyết định nói với cậu: “Cảm ơn cậu, nhưng hôm nay tôi còn phải đi chỗ khác mua ít đồ trước đã.”

Nghiêm Liệt hỏi: “Đi đâu?”

Phương Chước: “Chợ bán đồ ăn.”

Nghiêm Liệt còn tưởng mình nghe lầm: “Hả?”

... Cậu đi học nhiều năm như vậy rồi, chưa từng gặp phải bạn học nào nghỉ lễ về nhà lại mang đồ ăn theo.

Trong đầu cậu bỗng dưng bật ra một giai điệu nghe nhiều thành thuộc.

“Tay trái một con gà, tay phải một con vịt?”

“Ừ.” Phương Chước nghiêm trang gật đầu: “Tôi định làm vậy. Tôi mượn GPS của cậu tra một chút được không?”

Nghiêm Liệt tưởng cô đùa, nhưng khi cô thật sự dừng lại ở chợ bán đồ ăn thì cậu mới biết rằng mình quá trẻ tuổi nông nổi.

Trước sạp nhỏ bán gà con, từng chú gà con vàng chanh bông xù chen chúc trong cái giỏ to tướng kêu chiêm chiếp, vừa tràn đầy sức sống lại vừa đáng yêu.

Phương Chước hỏi giá cả ཞõ ཞàŋɠ, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu chọn.

“Cậu đang làm việc giúp người nhà à?” Lần đầu tiên Nghiêm Liệt thấy tình cảnh này, hứng thú hỏi: “Gà nhỏ thế này, có nuôi sống được không đấy?”

Phương Chước nắm một con trong lòng bàn tay quan sát, trả lời cậu: “Được.”

“Cậu đang tìm cái gì thế? Nuôi gà cũng phải xem mặt nữa à?” Ánh mắt Nghiêm Liệt đảo qua một đám bông xù chen chúc, chợt phát hiện một con tình kê trong mộng*, bắt nó lên đưa tới trước mặt Phương Chước: “Tôi ɕảɷ ŧɦấყ con này được này. Cậu nhìn đi, lông trên đầu nó rất ít, còn nhỏ đã trọc, đặc sắc biết bao!”

(*: Tác giả nói lái từ câu “tình nhân trong mộng”, )

Phương Chước: “...”

Cô ngẩng đầu hờ hững liếc cậu bạn cùng bàn của mình, cực kỳ muốn giả bộ không biết người này. Chú bán gà buồn cười nói: “Nó bị vị khách ban nãy nhổ trọc đấy. Yên tâm, gà này không bệnh đâu.”

Phương Chước nhận lấy quan sát, thật sự không thể nào sinh ra “sóng tình” với con gà con xấu xí này, bèn trả lại rồi nói: “Cháu tìm gà mái.”

Chú bán gà tiếc nuối: “Hết mất rồi. Chỉ còn ba bốn con gà mái thôi.”

Nghiêm Liệt hỏi: “Gà trống không được à?”

Phương Chước: “Gà mái có thể đẻ trứng.”

Nghiêm Liệt nói: “Gà trống còn có thể gáy sáng cơ mà.”

“Nói cứ như thời buổi này có ai không có đồng hồ báo thức không bằng.” Phương Chước bực mình: “Ôi, ông anh đừng quậy nữa!”

Nghiêm Liệt bị cô làm cho hơi giật mình, bèn phải ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh không nói nữa.

Cậu dùng bụng ngón tay vuốt ve đầu gà con, nhìn nó cố gắng vỗ cánh muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình nhưng cả tiếng kêu và sức lực đều nhỏ yếu vô cùng. Chỉ có đôi mắt đậu đen của nó là sáng long lanh, tựa như cố gắng hết sức chứng minh bản thân không chịu khuất phục.

Nghiêm Liệt huých Phương Chước, dịu giọng thương lượng: “Để anh đây trả tiền cho, chúng ta nuôi nó được không?”

Phương Chước thấy cậu bướng bỉnh như vậy bèn bất đắc dĩ nói cho cậu sự thật tàn khốc: “Đây là gà thịt, nuôi lớn để ăn thịt.”

Nghiêm Liệt sợ đến rùng mình.

Ông chú bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Người khác mua đi cũng để làm thịt.”

Nghiêm Liệt hỏi: “Không thể để làm gà may mắn được à?”

Phương Chước: “?”

Phương Chước ɕảɷ ŧɦấყ đầu mình rối bòng bong như cuộn len bị mèo bới ra vậy, mà con mèo kia ཞõ ཞàŋɠ biết bản thân làm vậy là cố tình gây sự, lại còn ngoan ngoãn giấu móng vuốt đi, nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, trong trẻo, cầu xin.

Phương Chước xoắn xuýt một hồi, cuối cùng đưa hộp giấy nhỏ của mình tới, để Nghiêm Liệt bỏ con gà trọc kia vào.

Cậu trai cười vui vẻ: “Cảm ơn Chước Chước nha.”

Cuối cùng Phương Chước chọn tám con gà, định lần sau đến mua cỏ cho gà thì sẽ chọn thêm một ít. Sau khi chọn gà, cô đến cửa hàng sát vách mua một túi gạo loại rẻ tiền nhất, mang về để cho gà ăn.

Hai người khuân đồ ra khỏi chợ. Nghiêm Liệt buộc gạo vào sau xe đạp, đi bộ đến trạm xe buýt.

Đến nơi đợi xe, cậu khóa xe đạp ở lan can gần đấy, giúp Phương Chước khuân gạo lên xe bus.

Chờ cửa xe đóng lại, Nghiêm Liệt vẫn đang đứng đối diện Phương Chước, bên chân là túi gạo mười kilogram.

Phương Chước trợn tròn hai mắt, hai người hai mặt nhìn nhau.

Nghiêm Liệt nói như lẽ đương nhiên: “Cậu là con gái, ôm bao gạo nặng thế này đi bộ sao được? Đằng nào tôi cũng rảnh rỗi mà, tiễn Phật tiễn đến Tây thiên luôn. Tôi vác cho cậu đến dưới cầu lớn đổi xe.”

Cậu đã đến tận đây rồi, Phương Chước cũng không tiện nói cái gì. Mà cô cũng chắc chắn một điều, nếu giờ cô nói “không cần” là anh chàng này có thể chỉ trích cô ‘qua cầu rút ván’ hoặc là lý do lên án kỳ quái khác.

Cô nắm chặt tay vịn trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”

Chờ đến khi Phương Chước dẫn cậu bốc vác miễn phí của mình đến dưới cầu lớn thì trời đã chạng vạng rồi.

Ráng chiều hôm nay không rực rỡ chút nào, nơi mặt trời khuất hẳn chỉ để lại một lớp sương màu trắng mờ mịt. Mây đen lững thững trên rặng núi xa thăm thẳm như mực, tựa một vị họa sĩ say đến mơ màng, quẹt xuống bức tranh một nét bút ẩu.

“Lúc cậu về đến nhà chắc cũng tối mịt luôn rồi. Cậu cầm đèn pin đi.” Nghiêm Liệt quay người lục túi của mình: “Cậu cầm theo nhiều đồ như vậy, vẫn nên gọi điện thoại cho cậu của cậu tới đón thì hơn.”

Phương Chước lắc đầu, vội nói: “Tôi tự đi được, đừng làm phiền ông ấy.”

Nghiêm Liệt khẽ cau mày, nhưng cũng không ép buộc, chỉ nhét đèn pin vào ngăn vuông nhỏ ngoài balo của cô: “Tôi đặt ở đây nhé, cậu chú ý an toàn. Cậu...”

Cậu muốn nói cô về đến nhà thì gọi cho cậu, nhưng thứ nhất là Phương Chước không có điện thoại di động, thứ hai là quan hệ giữa hai người còn chưa thân thiết đến thế. Trọng tâm câu chuyện cứ thế ngưng bặt. Nghiêm Liệt ngước mắt lên, thấy Phương Chước còn đang bày ra gương mặt chăm chú lắng nghe thì định nói nốt nửa câu sau, nhưng lại đúng lúc xe đón khách loại nhỏ ở phía trước đang từ từ đến gần, cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Nghiêm Liệt vội vàng vươn tay vẫy xe, nhắc nhở Phương Chước: “Xe đến rồi kìa.”

Phương Chước lên xe, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, đối diện với người dưới vệ đường cách lớp cửa thủy tinh bụi mờ.

Thanh niên đứng giữa bóng tối mờ mịt bên ngoài, thấy cô đang nhìn mình thì nâng tay vẫy vẫy với cô.

Xe khởi động, gương mặt tuấn tú tươi cười kia xa dần. Phương Chước dán sát vào cửa sổ xe, cố gắng nhìn ra bên ngoài. Câu ‘về nhà sớm nhé’ đắn đo trong miệng cô cả nửa buổi trời, chờ đến khi bóng người biến kia mất hẳn cũng không có dịp nói ra.

Trong lúc xe cộ xóc nảy, tia sáng cuối cùng của mặt trời cũng bị bóng đêm nuốt chửng sạch sẽ.

Từng ngọn đèn lẻ tẻ xẹt qua bên ngoài cửa sổ, ồn ào náo nhiệt chốn thành phố đều bị sự an tĩnh khi về quê lặng lẽ rửa sạch.

Tài xế hét gọi, chiếc xe dừng ngay ở cửa thôn.

Phương Chước một tay ôm hộp nhỏ đựng gà, tay còn lại xách túi gạo theo, vụng về lỉnh kỉnh xuống xe.

Cô mới chỉ ghé tới thôn này một lần, nhưng đường đi rất dễ nhớ. Đi thẳng, đến cuối một mảnh ruộng nước thì rẽ phải, sau đấy đi thẳng một đoạn nữa là tới nơi.

ཞõ ཞàŋɠ là lộ trình đơn giản đến vậy, nhưng đi giữa đêm lại như thành thế giới khác hẳn so với ban ngày.

Dọc con đường nhìn không rõ ranh giới, Phương Chước càng đi càng ɕảɷ ŧɦấყ xa lạ, cuối cùng chỉ có thể thừa nhận mình lạc đường mất rồi.

Bóng đêm tối tăm bao trùm như trải ra một miếng vải đen khổng lồ, che khuất tầm nhìn của cô. ɕảɷ ɠıáɕ hít thở không thông quen thuộc kia lại quanh quẩn nơi lồng ngực, dù cô gắng sức để hít thở cũng không cách nào dằn xuống được, khiến cô muốn quay đầu trở lại.

Cô không sợ tối, nhưng cô cực kỳ sợ lạc đường trong đêm. Buổi tối sẽ khiến những con đường hóa thành mê cung. Cô ghét nhất những con đường nhỏ lệch lạc không ngừng lặp lại, gợi cho cô nhớ đến ɕảɷ ɠıáɕ khi còn bé lạc trong núi không tìm được đường ra, cứ như bị cả thế giới này vứt bỏ, mãi đến sáng sớm mới có thể men theo ánh sáng để về nhà.

Cô vòng vo hai vòng, cố gắng xác nhận phương hướng. Hộp đựng mấy con gà bị cô ôm trước ngực nghiêng ngả theo bước chân, đám gà ngước cổ kêu chiêm chiếm, âm thanh non nớt đâm rách không gian tĩnh mịch, trở thành tiếng động của sự sống lớn nhất trong bóng đêm, cũng khiến đầu óc căng trướng của Phương Chước tỉnh táo trở lại.

Cô ngồi thụp xuống, bỏ hộp xuống đất, lấy đèn pin trong balo ra, chiếu sáng phía trước mặt và hai bên đường.

Vẫn chưa thấy ruộng nước, chứng tỏ cô không đi nhầm.

Tia sáng chiếu rọi, giữa một mảnh tiếng ve kêu loáng thoáng chợt có tiếng bánh xe nghiến qua mặt đất sỏi, xa xa có người tiếng gọi to: “Phương Chước!”

Phương Chước thở chậm lại, chờ một lát, cuối cùng thấy đằng trước có người bước thấp bước cao đi về phía mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp