Ánh Dương Rực Cháy Chói Lọi

Chương 6: Một mặt trời nhỏ (6)


3 tháng

trướctiếp

Phương Chước bước từ trên xe xuống, đứng ở đầu phố nhìn con đường bê tông đã được sửa sang bằng phẳng trước mặt, bất chợt ɕảɷ ŧɦấყ hoang mang.

Hai bên đều không có biển báo giao thông ཞõ ཞàŋɠ, kiến trúc các căn nhà cũng rất giống nhau.

Cô tiếp tục đi dọc theo phương hướng lúc mình đến, chẳng bao lâu sau, cô thấy mấy người đàn ông đang ngồi dưới gốc cây to nói chuyện phiếm.

Đối phương nhìn thấy cô từ xa, dùng quạt che nắng rồi chủ động hỏi thăm: “Cháu gái, cháu tìm ai thế?”

Người nói chuyện mặc một chiếc áo may ô rộng thùng thình màu đỏ sậm, khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi, râu trên mặt không được cạo cẩn thận, tóc cũng bù xù khiến khuôn mặt ông ta trông không hiền lành cho lắm. 

Phương Chước do dự một lúc, sau đó nói một cái tên: “Cháu tìm Diệp Vân Trình.”

“Diệp gì cơ?” Người đàn ông trung niên nói giọng địa phương đặc sệt, còn thêm cả chút phương ngữ, tốc độ nói cũng rất nhanh: “Ở nơi nào? Người lớn trong nhà tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Người đó có quan hệ gì với cháu?”

Phương Chước chỉ nghe hiểu một nửa, cô rút gói hàng chuyển phát nhanh trong túi ra, đang định đọc địa chỉ cho ông ta thì đối phương bỗng thốt lên: “Biết chữ, còn biết viết thơ nữa phải không? Chú biết rồi, là Diệp Vân Trình đây mà. Cháu có quan hệ gì với thằng bé? Chú có nghe nói thằng bé còn có người thân đâu nhỉ?”

Phương Chước bị ông chú hỏi chuyện đến mức bối rối chẳng biết làm sao. 

Đối phương thấy cô nghe không hiểu thì lặp lại một lần, cuối cùng phẩy phẩy cây quạt hương bồ trong tay, bỏ cuộc nói: “Thôi được rồi, cháu đi theo chú, chú đưa cháu đi, thằng bé ở bên trong.”

Người đàn ông dẫn đường, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn thoáng qua Phương Chước, xác nhận cô vẫn đi theo mình thì nở nụ cười chất phác với cô.

Nhưng bước chân của Phương Chước càng ngày càng chậm. Cô cúi thấp đầu, đầu óc trống rỗng. 

Hai người im lặng đi suốt một đường, đến tận khi dừng trước cửa một căn nhà gỗ cổ.

Người đàn ông đi vòng đến bên hông nhà, nơi đó có một cánh cửa gỗ tối màu, ổ khóa vẫn là kiểu cổ, chỉ là một chiếc móc sắt cụp hờ xuống, tưởng chừng chỉ cần một cú đá là có thể mở ra được ngay.

Người đàn ông gõ mạnh mấy tiếng sau đó gọi với vào trong: “Dậy đi Tiểu Diệp, trong nhà có người tới thăm này!”

Bên trong loáng thoáng vang lên tiếng đáp lại, người đàn ông mở cửa đi thẳng vào trong.

Phương Chước đứng im không nhúc nhích, nhìn xuyên qua khe hở vào bên trong.

Ánh sáng trong nhà mờ mịt, rèm cửa đóng kín nên ban ngày cũng không có nhiều ánh nắng lọt vào. Sàn nhà là nền xi măng, trong không khí có chút mùi ẩm mốc. 

Người đàn ông bước tới kéo rèm cửa ra, sau đấy lại quay lại mở toang cánh cửa, để hai người bên trong và bên ngoài có thể nhìn thấy mặt nhau.

“Nhìn xem có biết người này không Tiểu Diệp?”

Giống như chiếc hộp tối tăm được ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu đến, bụi mịn tung bay trong không khí, tỏa ra một chút ánh sáng vàng.

Chếch về phía đối diện cửa có một chiếc giường, người mà Phương Chước muốn tìm lúc này đang nằm trên giường.

Người đàn ông mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, mái tóc rậm rạp và hơi xơ xác, có vẻ tinh thần không ổn lắm nhưng ngũ quan lại rất tuấn tú, làn da trắng đến mức nhợt nhạt, cả người lộ ra vẻ ốm yếu. Ngay khi nhìn thấy Phương Chước, ông chợt ngẩn người, vô thức ưỡn thẳng lưng rồi ngồi ngay ngắn lại.

Phương Chước quan sát khuôn mặt ông một vòng rồi rơi xuống chiếc hộp sắt bên cạnh giường, cuối cùng chuyển hướng vào góc phòng.

Ở chân giường có vài cuốn sách, trong nhà gần như không có bất kỳ thứ gì đáng tiền hết.

Ánh mắt của Phương Chước đảo quanh một vòng rồi mới tập trung lên người Diệp Vân Trình một lần nữa. Mà Diệp Vân Trình cũng đang quan sát cô.

Ánh mắt hai người nhìn nhau đều mang vẻ thâm trầm và phức tạp, khiến người ta khó mà nhận ra sâu trong lòng họ đang nghĩ gì.

ཞõ ཞàŋɠ chưa từng có bất kỳ ký ức nào về nhau nhưng Phương Chước lại không có ɕảɷ ɠıáɕ quá xa lạ với người này. Có lẽ bởi vì nhìn mặt hai người cũng na ná nhau.

Trên giường vang lên tiếng sột soạt. Dường như tới bây giờ Diệp Vân Trình mới nhớ tới cơ thể mình, sửa sang lại quần áo một chút, nhưng cuối cùng vẫn nằm trong chăn.

Bàn tay ông buông thõng trên chăn, lớp vải đỏ càng tôn lên làn da trắng trẻo, thậm chí ngay cả mạch máu xanh cũng nổi bật ཞõ ཞàŋɠ, có lẽ bình thường ông không hay phơi nắng.

“Phương Chước hả?” Giọng nói của ông rất trong trẻo, có chút khàn khàn vì khát, ông hỏi: “Sao cháu lại đến đây vào lúc này?”

Phương Chước dậm chân một lát rồi bước vào nhà, rút từ trong túi ra một tờ giấy.

Cô thấp giọng nói: “Bà nội mất rồi, nhà đã bị ba cháu bán đi. Người đưa thư trong thôn gửi thứ này đến trường của cháu, tuần trước cháu mới nhận được.”

Diệp Vân Trình ngẩn ra, hơi nghiêng người về phía trước, cẩn thận quan sát quần áo trên người Phương Chước để đoán xem cuộc sống bình thường của cô thế nào. Nhưng bộ đồng phục học sinh cùng với đôi giày mới màu trắng không thể tiết lộ quá nhiều. Tính ra thì trông ông lúc này còn có vẻ túng quẫn hơn. 

Diệp Vân Trình ho khan, nhếch mép như đang cười khổ rồi nói thẳng: “Thế bây giờ cháu tới đây để làm gì? Cậu… Cậu cũng không có tiền tích cóp gì nhiều đâu.”

Phản ứng của Phương Chước bất chợt trở nên chậm chạp, đầu óc cô giống như một sợi dây xích rỉ sét, phải mất một lúc sau cô mới cất lời: “Không, không phải đâu… Cháu chỉ muốn chuyển hộ khẩu thôi.”

Ở thời đại này, chỉ cần có hộ khẩu thì sẽ có liên hệ không thể đứt đoạn. Hộ khẩu khiến cô ɕảɷ ŧɦấყ thiếu tự do trầm trọng.   

Trước khi đến đây, Phương Chước cũng chưa nghĩ ra mình muốn làm gì.

Có lẽ cô sẽ tới quét dọn mộ cho Diệp Diệu Linh, coi như tưởng nhớ đến bà một chút, cũng có lẽ sẽ gặp lại người họ hàng giấu mặt mà cô chưa từng gặp này, cảm ơn ông vì đã quan tâm đến cô trong suốt thời gian dài. Dù sao cũng nhận được thư rồi, cô cũng thấy hơi tò mò.

Mãi đến lúc đi theo ông cụ dân quê nhiệt tình kia, cô chợt nhớ ra, có lẽ mình có thể chuyển hộ khẩu sang đây. 

Cô chưa từng mong chờ điều gì đặc biệt. Có tiền lệ là Phương Dật Minh, cô ɕảɷ ŧɦấყ cái gọi là máu mủ ruột già phần lớn vẫn là người xa lạ. 

Người đàn ông vẫn luôn đứng ngoài quan sát lúc này lại đột ngột cắt ngang câu chuyện: “Cháu không chuyển hộ khẩu được đâu. Cậu ấy có hộ khẩu nông thôn, bây giờ không thể chuyển hộ khẩu về nông thôn được nữa.”

Hai người đồng loạt nhìn về phía ông ta.

Người đàn ông muộn màng nhận ra mình hơi thừa thãi, bèn cười cười rồi vẫy tay nói: “Tôi đi đây, hai người cứ từ từ mà nói chuyện.”

Trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí ngột ngạt bắt đầu lan tràn.

Phương Chước nhận ra chuyến viếng thăm của mình hơi đột ngột, bầu không khí nặng nề này khiến cô không thở nổi. Cô đang chuẩn bị tìm lý do rời đi thì lại nghe Diệp Vân Trình nghĩ nát óc mới hỏi được một câu: “Ba cháu đối xử với cháu không tốt à?”

Phương Chước không trả lời, vẻ mặt cũng không xuất hiện bất kỳ thay đổi nào, như thể cô chưa từng nghe thấy. 

Nhưng Diệp Vân Trình có thể đoán được. Mặc dù chỉ vài câu nói ngắn ngủi, số lần gặp mặt của bọn họ cũng không nhiều, nhưng dường như ông có thể nhìn ra rất nhiều điều từ cô bé lạnh lùng ít nói trước mặt này. 

Diệp Vân Trình nói: “Cháu chờ một lát, để cậu đi thu dọn. Cháu cứ tìm chỗ nào mà ngồi đi.”

Ông vén chăn lên, tìm cây gậy chống đặt ở đầu giường rồi cố gắng đứng dậy.

Chân trái của ông trống rỗng từ đầu gối trở xuống. 

Mí mắt Phương Chước khẽ động, trước khi ông nhìn sang thì cô đã vội vàng dời mắt đi, quan sát lung tung bên ngoài cửa sổ.

Diệp Vân Trình đi vào trong phòng vệ sinh, không quên quay đầu lại dặn dò: “Cháu cứ ngồi tự nhiên đi, cậu sẽ ra nhanh thôi.”

Ông bước vào phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại. Trong gương hiện ra một khuôn mặt vô cùng chật vật.

Mặt mũi tiều tụy trong gương khiến ông đột nhiên nhận ra mình đã sống trong đần độn u mê một thời gian dài thế nào.

Ông không biết lúc ở bên ngoài trông mình như thế nào, dáng vẻ lôi thôi này có phải sẽ khiến Phương Chước chán ghét hay không? Ông mở khóa vòi nước, tạt lên mặt vài cái. 

Dòng nước lạnh buốt thấm ướt khuôn mặt ông, còn có một chút nước chảy vào hốc mắt, khiến đôi mắt ông cay cay. 

Diệp Vân Trình khó khăn cúi người xuống, duỗi tay ra rồi mò mẫm trong ngăn tủ bên dưới, sau đó tìm thấy một chiếc dao cạo râu cũ mèm.

Có lẽ do nằm lâu khiến chân ông tê bì, cũng có lẽ do tinh thần không ổn định làm tay ông run rẩy, cho nên Diệp Vân Trình mới cạo được một nửa thì chợt ngã xuống, khi lồm cồm đứng dậy thì đã có thêm một vết xước đầm đìa máu ở trên cằm.

Diệp Vân Trình luống cuống, vội vàng dùng nước rửa sạch, nhưng ông làm thế nào cũng không ngăn được máu chảy ra từ vết thương.

Ông chỉ có thể buông cây gậy ra, tựa người vào bồn rửa mặt. Một tay ông che vết thương, tay kia thì kiên trì cạo nốt phần râu còn lại.

Tới khi cạo sạch sẽ phần râu dưới cằm rồi, ông mới nhanh chóng rửa tay và vết thương, sau đó đẩy cửa ra, rón rén đi vào phòng. 

Bên trong có một căn phòng nữa, chỉ là lâu lắm rồi không có người ở, tác dụng lớn nhất của nó chính là chứa đồ. Nhưng hơi thở của sự sống vẫn còn đó.  

Trên tường treo những tấm áp phích, còn trên giường thì có một chiếc chăn bông được gấp cẩn thận, sàn nhà đặt hai đôi giày bạc màu, như thể những người sống ở đây sẽ quay lại bất cứ lúc nào. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Diệp Vân Trình dựa theo ký ức, lục tìm băng dán cá nhân trong ngăn kéo gỗ.

Bởi vì động tác của ông mà khung ảnh trên bàn đổ ập xuống, Diệp Vân Trình vội vàng đỡ lấy.

Nhưng ông còn chưa tìm thấy đồ thì khung ảnh lại rơi xuống lần nữa.

Diệp Vân Trình nhặt khung ảnh lên, dùng ngón tay lau bụi trên bức ảnh. Nhưng dù có lau thế nào thì hình ảnh bên trong vẫn mơ hồ, như bị ngăn cách bởi một tầng sương mù.

Có lẽ là do mắt ông đã mờ rồi.

Mọi sự kiên nhẫn của ông đã cạn kiệt vào lúc này. Diệp Vân Trình đưa tay lên che mặt, để mặc cho nước mắt chảy ra, kìm nén tiếng khóc nức nở, để cảm xúc đang dâng trào của mình có lối thoát trút ra ngoài.

Phương Chước quay về rồi.

Bao nhiêu năm nay, trong căn nhà này chưa từng xuất hiện người thứ hai.

Con bé cần ông sao?

Diệp Vân Trình hoảng hốt mắc kẹt giữa ánh sáng và bóng tối, linh hồn khô kiệt của ông dường như muốn sống lại một lần nữa. 

Ông rất ao ước có ai đó cũng cần đến mình. 

Ông chính là người như vậy đấy.

Diệp Vân Trình ổn định lại cảm xúc, vất vả mãi mới lấy ra được một hộp băng dán cá nhân chẳng biết đã tồn tại bao lâu. Ông dán băng cá nhân lên vết thương trên cằm, che đi vết dao cắt.

Sau đó ông vội vàng sửa sang lại quần áo, chống gậy bước ra ngoài.

“Phương Chước, Phương Chước!”

Diệp Vân Trình phấn khởi gọi hai tiếng, nhưng ra tới nhà ngoài thì lại phát hiện cô đã không còn ở đây nữa, cánh cửa gỗ cũng được cô đóng lại.

Diệp Vân Trình rảo bước tới mở cửa ra, nhìn về phía xa xa cuối con đường nhỏ.

Bóng dáng Phương Chước đã biến mất.

Ông thất vọng quay người lại, lúc này mới thấy trên bàn có một xấp tiền và một tờ giấy. Trên tờ giấy viết cô phải về trường học, không nói cô có còn tới nữa hay không.

Phương Chước không biết bao lâu mới đến chuyến của xe khách. Cô đợi bên đường hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới bắt được xe.

Lúc này sắc trời đã nhuộm thành màu đen kịt.

Tuyến đường về cũng cùng tuyến đường lúc cô tới, sau khi xuống dưới cầu, cô phải đi bộ một đoạn rồi bắt xe buýt liên thành phố và nông thôn, chuẩn bị quay về trường học.

Bởi vì cô phải đổi xe nên thời gian bị kéo dài rất lâu. Lúc Phương Chước bước lên chuyến xe cuối, hành khách trên xe chỉ lưa thưa vài người.

Cô ôm cặp sách ngồi vào góc vắng nhất.

Ban đầu cô nhìn những luồng ánh sáng rực rỡ lướt qua ngoài cửa sổ, ngay sau đó sự mệt mỏi ập đến, mí mắt cô cụp xuống, tới khi cô tỉnh lại thì chiếc xe đã đỗ ở một nơi xa lạ.

Tiếng động cơ tắt máy đã đánh thức cô. Phương Chước bỗng đứng phắt dậy, đi tới hàng ghế đầu tiên.

Tài xế vừa rút chìa khóa xe ra trông thấy cô thì hơi ngạc nhiên: “Tại sao trên xe vẫn còn người thế?”

Phương Chước mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ bối rối vì vừa mới tỉnh dậy: “Đây là nơi nào ạ?”

“Trạm cuối cùng đấy cháu!” Tài xế nhìn đồng phục của cô rồi nói: “Cháu tới trường trung học A phải không? Xe đi qua điểm đó từ lâu rồi. Lúc lên xe cháu nói với chú một tiếng có phải tốt không, chú có thể nhắc nhở cháu xuống xe đúng lúc.”

Phương Chước ngây ngốc đáp lời tài xế sau đó đeo cặp sách lên lưng, bước xuống từ cửa sau đang mở.

Tài xế hơi lo lắng, hỏi với theo: “Cháu vẫn ổn chứ cô bé? Cháu gọi người nhà tới đón đi, hiện giờ không còn xe nào nữa đâu.”

Phương Chước lắc đầu, nói “cảm ơn” hoàn toàn không ăn khớp với câu hỏi của tài xế rồi đi ra đường cái nương theo ánh đèn đường lờ mờ.

Phương Chước rất ghét lạc đường, bởi vì cô biết nếu như mình đi lạc thì sẽ không có ai đến tìm cô cả. Nhưng ɕảɷ ɠıáɕ về phương hướng của cô lại không quá tốt, nếu đi vào vùng rừng núi hoặc tới những nơi xa lạ, cô phải mất thời gian tìm đường rất lâu. 

Giờ đã là tối muộn, không có nhiều người qua đường để cho cô hỏi thăm.

Cô lê bước chân tiếp tục đi, hy vọng có thể tìm được chỗ tá túc tạm thời như lần trước.

Tiếc rằng tối nay cô cực kỳ xui xẻo, đi một quãng đường rất dài mà vẫn không tìm được bệnh viện hoặc quán ăn đêm nào cả. 

Phương Chước ngồi xuống vệ đường, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát. Đang lúc đầu óc cô ngẩn ngơ thì có ánh đèn màu cam chiếu tới từ cách đó không xa. Đầu tiên ánh sáng quét qua người cô một vòng, sau đó lại thu hồi, chiếu lên mặt cô. 

“Phương Chước?”

Nghiêm Liệt tắt đèn pin, đi từ bóng tối lờ mờ tới dưới ánh đèn đường.  

Hai người một đứng một ngồi, một cao một thấp, cách nhau hai mét, đối mặt với nhau. 

Một lúc lâu sau, Phương Chước mới nhạt nhẽo nói một câu: “Khéo thật nhỉ.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp