Ánh Dương Rực Cháy Chói Lọi

Chương 9: Một mặt trời nhỏ (9)


3 tháng

trướctiếp

Phương Chước không để ý đến sự kỳ lạ của Nghiêm Liệt, lúc nào cậu cũng kỳ quặc hài hước như vậy hết. Cô tự mình mở hộp cơm xem bên trong có những gì.

Cô đã ăn trưa rồi, vừa nãy còn uống một cốc nước to nên không thấy đói, cũng may mà Diệp Vân Trình không đóng cả cơm trắng cho cô.

Tầng hộp thứ nhất là món cá cơm chiên giòn, mấy miếng sườn kho, khoai tây thái sợi xào và còn có hai cuộn nem cuốn nhỏ. Lượng thức ăn vừa đủ cho cô ăn hết. 

Triệu Giai Du cầm theo tờ đơn đăng ký đi tới rồi đập vào bàn Nghiêm Liệt, hỏi: “Phần thi tiếp sức vẫn chưa sắp xếp xong. Nghiêm Liệt, cậu chạy vòng thứ mấy?”

Nghiêm Liệt thu tầm mắt đang nhìn hộp cơm đáp: “Thế nào cũng được.”

Triệu Giai Du cúi đầu ghi chép: “Thế tôi chạy vòng một còn cậu chạy vòng bốn nhé?”

Phương Chước đang tách đũa, nghe vậy bèn nói theo: “Tôi cũng đăng ký được không?”

“Hả?” Triệu Giai Du ngạc nhiên vô cùng, ɕảɷ ŧɦấყ tinh thần lần đầu tiên chủ động tham gia hoạt động tập thể của Phương Chước rất đáng khích lệ, thế là bèn đáp: “Được chứ. Cậu muốn đăng ký môn gì? Môn thi vẫn chưa đăng ký hết đâu.”

Câu trả lời của Phương Chước khiến mọi người há hốc miệng: “Cậu đăng ký cho tôi chạy 3000 mét đi.”

Cả lớp học lặng đi. Thẩm Mộ quay người lại, mặt cứ như vừa gặp ma, cậu ấy lo lắng nhìn cô, sợ cô gặp phải kích thích gì mới dại dột như thế.

Triệu Giai Du nắm chặt bút, lắp bắp nói: “… Hạng mục thi của các bạn nữ trường mình không có chạy ba nghìn mét, chỉ có 1500 mét thôi.”

Phương Chước tiếc nuối trả lời: “Vậy thì 1500 mét.”

Triệu Giai Du không nói gì thêm, chỉ liếc mắt nhìn phản ứng của Nghiêm Liệt, lẳng lặng mà dò hỏi cậu.

Phương Chước chợt nói: “Cậu nhìn cậu ấy làm gì? Người đăng ký là tôi mà.”

Ngay cả Nghiêm Liệt cũng không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Cậu… có chắc không? 1500 mét là gần bốn vòng sân vận động trường mình đấy.”

Cô nàng nhỏ con này, chắc sẽ không chạy được nửa đường rồi lăn đùng ra đấy chứ?

Phương Chước không hiểu tại sao mấy người này lại nghi ngờ cô, bèn lặp lại một lần nữa: “Tôi chạy được, cậu đăng ký đi.”

Cũng bởi vì chẳng có bao nhiêu bạn nữ đăng ký chạy 1500 mét nên Triệu Giai Du thấy cô kiên trì như thế cũng đăng ký cho cô. Dù sao thì lớp bọn họ trước giờ cũng không tranh danh hiệu về thể thao nên cứ đăng ký trước, đến lúc đó không tham gia cũng không sao.

Triệu Giai Du thống kê xong vội vã chạy đi nộp danh sách cho cô chủ nhiệm. Phương Chước tiếp tục mở hộp cơm thứ hai thì thấy bên trong có bánh gato.

Chiếc bánh phủ lớp kem rất dày, ɕảɷ ɠıáɕ nặng tay khi múc bánh chứng tỏ bên trong có rất nhiều hoa quả.

Thời tiết này mà để bánh tới tối thì chắc bị thiu mất. Phương Chước đang ɕảɷ ŧɦấყ khó xử thì người cùng bàn đẩy khuỷu tay cô.

Từ lúc nào mà cậu bạn cùng bàn lại có thể gọi cô kiểu nhẹ nhàng biết ý thế?

Phương Chước khó hiểu nhìn cậu.

Nghiêm Liệt chống tay lên mặt, khéo léo hỏi: “Hôm nay tâm trạng cậu có tốt không?”

Phương Chước: “Vừa rồi cậu còn nói mặt tôi nở hoa còn gì.”

Nghiêm Liệt cười hì hì đáp: “Thế tôi hỏi cậu câu này được chứ?”

Phương Chước tự dưng rùng mình: “… Cậu nói đi.”

“Cậu có thích ăn bánh gato không?”

Thực ra Phương Chước không thích ăn bánh ngọt lắm, bèn lắc đầu.

Nghiêm Liệt tỏ vẻ ngây thơ hỏi: “Đấy cậu xem, sao thần tài lại biết tôi thích ăn bánh gato thế nhỉ?”

Phương Chước: “…”

Hóa ra là vậy.

Cô hiểu rồi. 

Triển thôi.

Cô tự giác bày bánh ra trước mặt Nghiêm Liệt mời cậu ăn. Cậu lập tức vứt phăng vẻ lười biếng kia đi, cười tươi rói: “Cảm ơn thần tài nhé!”

Thẩm Mộ Tư quay phắt lại, còn chưa kịp nói gì đã bị Nghiêm Liệt đẩy về kèm theo câu: “Không có phần của cậu đâu, mau làm bài tập đi!”

Thẩm Mộ Tư bất đắc dĩ thở dài.

Trên kem bánh có viết số, còn vẽ mấy cây nến nghiêng nghiêng ngả ngả nên vừa nhìn đã biết đây là bánh sinh nhật.

Nghiêm Liệt vừa xúc một góc bánh ăn vừa kéo tay áo Phương Chước khen: “Bánh ngon lắm đấy.”

Phương Chước: “Ừ.”

“Thế tôi cắt số nhé?”

“Cậu ăn đi.”

“...”

Dường như Nghiêm Liệt đưa ra quyết định nào cũng phải để Phương Chước tham gia cùng. Phương Chước thực sự không hiểu nổi, nhưng cũng không tiện nói gì nên chỉ đối đáp qua loa vài câu. 

Nhưng ngặt nỗi Nghiêm Liệt lại tự dưng trở nên lèo nhèo vô cùng, tới khi cậu ăn xong chiếc bánh, dù Phương Chước không ăn cũng biết được mùi vị bánh thế nào.

Nghiêm Liệt đóng nắp hộp cơm lại, lúc Phương Chước với tay nhận lấy thì chẳng biết cậu lôi đâu ra chiếc bật lửa rồi đưa tới chỗ Phương Chước. Cách ánh sáng lửa, cậu mỉm cười: “Sinh nhật vui vẻ.”

Phương Chước thổi phù tắt ngọn lửa kia đi, đang định giải thích thì sau lưng đã vang lên tiếng gầm rú như giông bão sắp ập tới của cô chủ nhiệm: “Nghiêm Liệt!”

Nghiêm Liệt giấu vội bật lửa nhưng đã muộn mất rồi, cô giáo chủ nhiệm nhấc cao tay áo cậu lên, chất vấn: “Em hút thuốc đấy à?”

Nghiêm Liệt thật thà đáp: “Em có hút đâu cô!”

“Không hút thì em mang theo bật lửa làm gì?”

Cô giáo chủ nhiệm kéo cậu xuống cuối lớp, gọi Thẩm Mộ Tư lục soát người Nghiêm Liệt.

Thẩm Mộ Tư lộn túi áo trên người Nghiêm Liệt, cuối cùng chỉ tìm được mấy tờ tiền và đồng xu lẻ.

“Cô ơi, ngoài tiền ra cậu ấy không có gì nữa đâu ạ. Cậu ấy giấu quá kỹ.” Thẩm Mộ Tư đau khổ nói.

Nghiêm Liệt cười mắng: “Cậu thôi đi!”

Cô giáo chủ nhiệm không tìm được bằng chứng nên chỉ đành thả cậu, tiện thể tịch thu bật lửa, giữ vững khí thế đi một vòng quanh lớp rồi mới quay về văn phòng.

Chưa được bao lâu cô giáo lại trở về lớp học, đặt cuốn sách trước bàn Phương Chước rồi vội vã rời đi.

Cuốn sách này ཞõ ཞàŋɠ là sách phụ đạo cũ đã dùng rồi.

Phương Chước khó hiểu mở ra đọc, phát hiện bên trong ghi chép rất nhiều ghi chú quan trọng, còn có những đề bài thường gặp và từng bước giải hoàn chỉnh.

Năm lớp mười một Phương Chước mới chuyển đến trường mới. Chất lượng đào tạo ở trường cũ mà cô theo học không thể bằng được với trường trung học A nên các kỹ năng giải đề và kiến thức cơ bản cách biệt khá lớn.

Phần giảng bài ở trường trung học A nhanh, bài tập lại nhiều nên thầy cô không thể làm chậm tiến độ giảng bài chỉ vì Phương Chước. Phương Chước cũng không có thời gian bổ sung kiến thức cơ bản.

Ví dụ như môn khoa học tự nhiên, bình thường cô hay dùng các phép tính cồng kềnh để bù cho phần kỹ năng bị thiếu sót. May mà cô tính toán nhanh, nên dù cô không thể dùng cách hiệu quả nhất để giải đề thì vẫn không bị giải đề chậm hơn các bạn.

Quyển sách phụ đạo này ghi chép đầy đủ và ཞõ ཞàŋɠ chi tiết trọng điểm kiểm tra, thậm chí còn liệt kê ra cả những nội dung trọng điểm kiểm tra cấp cơ sở.

Nghiêm Liệt nhìn rõ tên trên bìa, giải thích: “Quyển sách này của học sinh khóa trước, nổi tiếng là dũng mã tốc hành. Năm lớp mười hai nhảy vọt từ top 400 lên top 50. Gọi là gì ấy nhỉ? Lãng tử quay đầu?”

Sau khi nói xong cậu còn bổ sung thêm một câu: “Nhưng thành tích của anh ấy chưa chắc đã tốt bằng tôi đâu. Cậu không hiểu chỗ nào có thể hỏi tôi.”

Phương Chước cảm động vô cùng, tuy thành tích môn khoa học tự nhiên của cô cũng khá, nhưng vẫn luôn không thể nâng cao được.

Không biết cô giáo tìm được quyển sách này ở đâu, dù nó không có ý nghĩa gì lớn với các học sinh khác, nhưng chẳng khác gì ngọn đèn sáng soi đêm đen cho cô.

“Chỗ nào không biết tôi sẽ hỏi cậu. Cảm ơn nhé.” Phương Chước trả lời Nghiêm Liệt.

Phương Chước rửa sạch hộp cơm, phơi nơi thoáng gió cho khô.

Tuy hộp cơm màu hồng phấn không hợp với sở thích, nhưng Phương Chước vẫn rất thích hai hộp cơm này. Hôm sau lúc đi lấy cơm cô cũng mang theo chúng đi.

Bình thường cô đi ăn khá muộn, lúc ăn lại chỉ lấy một loại thức ăn nên các cô chú trong nhà ăn quen mặt.

Vừa thấy cô đến, bác gái lấy cơm ở nhà ăn quen tay lấy khay cơm rồi múc một thìa cơm thật to đổ vào.

“Cô ơi đổ vào đây ạ. Hôm nay cháu lấy mang về.” Phương Chước đưa hộp cơm ra trước, nói.

Bác gái múc cơm hỏi vui: “Cháu mới mua hộp cơm à?”

Phương Chước mỉm cười: “Vâng.”

Dù là chuyện nhỏ bé xíu vậy thôi cũng khiến người ta vui vẻ.

Bác gái lấy cơm cố ý múc thêm thức ăn đổ vào hộp cho Phương Chước, rồi hỏi thêm: “Hôm nay nhà ăn có canh gà đấy, bác lấy cho cháu một ít nhé?”

Phương Chước gật đầu: “Cháu cảm ơn bác.”

Nhà ăn trống chỗ hơn nửa, các cô chú nhà ăn đang dọn bàn.

Phương Chước chọn nơi sạch sẽ, vừa ngồi vào chỗ thì có bóng người ngồi trước mặt cô.

Phương Chước cứ tưởng cái tên Bạch Lộ Phi âm hồn bất tán kia, nhưng lúc nhìn lại thì thấy là Nghiêm Liệt, lúc này đôi mày nhíu lại mới giãn ra, khó hiểu hỏi: “Cậu làm gì đấy?”

Nghiêm Liệt quét mắt nhìn hộp cơm của Phương Chước, trên cơm trắng chỉ có món cải thảo xào chay.

Cậu đặt bát xuống, hiên ngang nói: “Có qua có lại chứ còn gì nữa. Hôm qua cậu chia sẻ bánh cho tôi, hôm nay tôi chia sẻ cơm trưa với cậu.”

Phương Chước muốn từ chối, nhưng Nghiêm Liệt quá nhanh tay, lập tức lấy quá nửa cơm trong hộp của cô rồi lại trả về nửa suất mì xào của mình.

Vì hai người đi ăn muộn nên thức ăn cũng đã nguội, vậy mà mỳ của Nghiêm Liệt mới xào còn bốc khói nghi ngút, cậu còn thêm thịt và trứng nên nhìn món ăn rất hấp dẫn.

Phương Chước định mở lời thì Nghiêm Liệt đã chớp thời cơ, nói: “Ăn thịt mới lớn được, cậu gầy như gió thổi cũng bay thế mà đòi chạy 1500 mét à? Hay cậu định làm diều bay?”

Cậu lấy đũa bới mỳ rồi cúi đầu và hai miếng cơm. Cơm nguội nên mới ăn không nếm ra vị gì, cho đến khi nếm ra vị, Nghiêm Liệt sững người ngạc nhiên nói: “Cơm của cậu ngon ra phết đấy chứ!”

Phương Chước: “…”

Đó là cơm chan canh gà của cô.

Hai người ăn xong, thu dọn khay cơm rồi cùng về phòng học.

Nghiêm Liệt nhanh chân đi bên cạnh Phương Chước, mãi mới tìm được chủ để bắt chuyện: “Sao tuần trước cậu không ở lại nhà cậu của cậu?”

Phương Chước cũng không biết nên trả lời thế nào để mình đỡ ngu ngốc nhất, nên chỉ đành giả như không nghe thấy, lặng yên cho qua.

Nghiêm Liệt đặt một tay lên vai cô, phì cười rồi nói: “Cậu giả ngốc như thế không sáng suốt đâu.”

Hai người một trước một sau bước vào phòng học.

Nghiêm Liệt kéo ghế chuẩn bị ngồi xuống mới thấy hộp bánh sinh nhật được bọc rất đẹp để góc bàn, dưới cuốn sách còn che đi tờ ghi chú chỉ lộ ra một góc.

Phương Chước liếc mắt nhìn thấy, nhưng còn chưa nhìn rõ trên giấy viết gì đã bị Nghiêm Liệt xé rách. Cô hờ hững thu mắt về, cầm nước rửa bát tới sân giếng để rửa hộp cơm.

Đến lúc cô quay về, trên bàn Nghiêm Liệt đã trống không. Cậu đứng bên cạnh cửa sổ nói chuyện với người khác, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Tiết học đầu tiên là môn toán, thầy giáo tuổi trung niên với mái đầu hói bóng như sân bay.

Vừa hết giờ nghỉ trưa, thầy giáo dạy toán đã kẹp đề thi thử vội vàng vào lớp phát cho học sinh ngồi đầu bàn, bảo bạn ấy chia cho mọi người, còn thầy thì cầm chuột chỉnh tệp bài giảng.

Mấy phút sau, cuối cùng thầy cũng để ý đến món quà nhỏ trên bục giảng, bèn cười tươi cầm hộp bánh, hỏi: “Ai tặng quà cho thầy thế này? Sao tự dưng lại tặng bánh cho thầy? Hay các em làm gì sai nên mới tặng bánh trước? Các em đừng làm vậy nhé, thầy hoang mang lắm!”

Đám học sinh trong lớp ngẩng đầu nhìn, mặt đứa nào đứa nấy ngơ ngơ ngác ngác chưa tỉnh hết cơn buồn ngủ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thầy dạy toán xách hộp bánh nhìn một vòng mới thấy tờ giấy nhớ hình trái tim dán sau hộp. Thầy vừa cười vừa đọc lời nhắn: “Toàn thể học sinh lớp 12A1 kính tặng người thấy đáng kính… Ôi nét chữ này có phải của Liệt Liệt không? Lời đề còn không có, có đúng là tặng cho thầy không thế?”

Nghiêm Liệt vỗ tay đáp: “Thầy đã vất vả rồi ạ!”

Học sinh nam trong lớp cũng hùa theo vỗ tay hô hào.

“Các em tặng cho thầy thật à? Không làm gì lại được hưởng công thế này. Các em thế này…” Thầy dạy toán ɕảɷ ŧɦấყ có gì không phải, bèn nghi ngờ hỏi lại.

Nghiêm Liệt thưa thầy: “Bởi vì thầy xứng đáng ạ!”

Cả lớp cười ấm lên, làm thầy dạy toán cũng phải phì cười.

Cân nhắc hồi lâu, thầy giáo vẫn để tâm hỏi: “Chỉ một mình thầy có bánh hay các thầy cô khác cũng có quà?”

Nghiêm Liệt trả lời: “Em chỉ có một hộp để tặng mình thầy thôi ạ.”

“Được rồi.” Thầy giáo nâng niu cất bánh sang một bên, xoa tay nói: “Nếu các em đã đối xử tốt với thầy như thế thì thầy cũng phải đáp lễ mới phải đúng không? Thầy sẽ giao ít bài tập lễ Trung thu cho các em.” 

“Vâng!”

Đám học trò vui ngất trời, ai nấy tròn xoe mắt long lanh hô vang.

Thầy giáo nói tiếp: “Các em mở đề thi thử mà thầy vừa phát ra. Câu hỏi điền vào chỗ trống cuối cùng không cần làm nữa. Câu hỏi nhỏ ý số ba của bài toán lớn cuối cùng cũng không cần làm nữa.”

Cả lớp nhìn kỹ mới phát hiện ra đề thi tỉnh khác này có trọng tâm kiểm tra không giống với nội dung trọng điểm của mình, hai câu hỏi thầy vừa nói cũng không nằm trong phạm vi ôn tập. 

Lúc này cả lớp biết mình bị thầy trêu, bèn rào rào lên tiếng.

Thầy giáo đứng trên bục giảng nghiêm mặt, khịt mũi khinh thường: “Vào lớp rồi! Tới giờ vào lớp rồi! Các em là năm cuối cấp mà còn muốn lười biếng, lại còn định hối lộ thầy nữa. Mặt mũi xinh đẹp mà đầu óc nghĩ cũng đẹp gớm nhỉ!”

“Ôi!”

Cả lớp ôm đầu đồng thanh than thở, trong tiếng than thở lẫn cảm xúc vô cùng phức tạp, vừa uất ức nghe lời lại vừa thấy chột dạ. Ban nãy còn om sòm phản đối thì giờ đều đã hiểu chuyện nghe theo.

Ngụy Hy dơ tay phát biểu: “Thôi thầy đừng nói nữa, chúng em làm! Thầy chỉ cần hứa với chúng em là về sau thầy lướt Tiktok ít thôi được không ạ?”

Phương Chước mở đề thi, viết họ tên mình rồi phát hiện bên cạnh có ánh mắt như có như không đang nhìn mình. Tới khi viết xong nét cuối cùng, cô đã không thể chịu nổi nữa, quay qua nhíu mày hỏi cậu: “Cậu cứ nhìn trộm tôi làm gì thế?”

Cô cứ tưởng mình hỏi như thế sẽ khiến cậu ít nhiều ɕảɷ ŧɦấყ ngại, nhưng nào ngờ Nghiêm Liệt chỉ buông hai tay khoanh trước ngực, mang theo biểu cảm dửng dưng khiến người ta không ghét nổi, rất thẳng thắn và chân thành cười nói: “Lúc cậu cười lên trông xinh lắm.”

Phương Chước nghĩ mất mấy giây cũng không nghĩ ra phải đáp lại lời này thế nào. Người đối diện cô kia dường như luôn luôn có thể khiến hệ thống ngôn ngữ của cô hỗn loạn. Nghĩ mãi không ra cách đối đáp, Phương Chước chỉ đành lườm cậu một cái rồi tập trung lại vào vở bài tập.

Ánh mắt ấy khiến vẻ bất kham của Nghiêm Liệt thu lại, trong lòng cậu như vừa được cơn mưa bụi gột rửa, nghiêm túc lấy sách ra nghe thầy giáo giảng bài.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp