Yêu [NGOẠI TRUYỆN]

Ngoại truyện 6


2 tháng


Kỉ niệm năm năm ngày cưới, đúc kết từ kinh nghiệm từ hai lần thất bại trước đó, Vưu Liên Thành không về London, mà sai người đón Lâm Mộ Mai đến Rio De Janerio. Chỉ là, khi nhìn thấy không chỉ một mình Lâm Mộ Mai bước xuống chuyên cơ của mình, anh gần như muốn vo thằng nhóc cứ bám chặt lấy Lâm Mộ Mai thành quả bóng đá đến tận Amazon.

Vì ngày kỉ niệm ngày cưới này, anh đã dốc biết bao tâm sức.

Đủ rồi đấy Vưu Khải Tây! Vưu Liên Thành tức tối nhìn con trai mình.

Vưu Khải Tây mặc bộ đồng phục của đội bóng Brazil, tay ôm trái bóng, cười ngây ngô với anh. Còn Lâm Mộ Mai thì nhìn anh với vẻ thiết tha, người mẹ vĩ đại này hẳn đang vô cùng mong đợi chồng và con trai sẽ diễn một trận đấu bóng tay đôi như những màn quảng cáo sản phẩm dành cho gia đình trên tivi đây mà.

Vưu Liên Thành nhếch môi, dang rộng vòng tay: “Khải Tây thân yêu của ba, chào mừng con đến với vương quốc bóng đá.”

Đối với sự có mặt của con kỳ đà cực đại này, Vưu Thiếu gia không mảy may tỏ ra không vui. Vưu Khải Tây cảm thấy hết sức bất ngờ, càng bất ngờ hơn là dưới ánh mắt mong chờ của Lâm Mộ Mai, Vưu thiếu gia đã nghiêm túc đá bóng với cậu trên bãi biển. Song điều duy nhất khiến cậu không hài lòng chính là, mỗi lần Vưu thiếu gia ghi bàn sẽ tức khắc nháy mắt quyến rũ người mẹ hiền vợ thảo đang ngồi bên cạnh xem trận đấu.

Sau khi kết thúc trận bóng, đôi vợ chồng đã một tuần nay không gặp nhau này người thì than đau bụng kẻ lại kêu đau đầu, cứ thế cả hai quẳng cậu cho quản gia và vệ sĩ.

Khi được gặp lại họ đã là vào giờ ăn tối mấy tiếng sau, Lâm Mộ Mai hai má ửng hồng, Vưu Thiếu gia khí sắc phơi phới, ánh mắt nhìn thấy vợ mình càng sáng đến dọa người.

Sau bữa cơm tối, Vưu Liên Thành không như bình thường chẳng thèm dính lấy vợ mình, ngược lại còn đưa cậu đến hoa viên tản bộ, hẹn nửa tiếng sau sẽ đưa cậu đến thư phòng.

Sau đó, hết sức nhiệt tình đưa cho cậu một bộ lắp ráp Transformers bản mới nhất chưa phát hành.

“Khải Tây, con chỉ cần trả lời ba một vấn đề thì nó sẽ thuộc về con.”

“Vấn đề gì thế?” Nhìn thấy món đồ chơi yêu thích, ánh mắt Vưu Khải Tây không sao dời đi được.

“Con thích Transformers bạn đồng hành của nhân loại hay là thích Lâm Mộ Mai?” Vưu Liên Thành hỏi khó, “Nếu con thích mami thì tối nay con có thể chơi cùng mami, nếu thích bộ Transformers này, thì tối nay con sẽ được chơi với nó.”

Ơ... Vưu Khải Tây thoáng đăm chiêu, ánh mắt khóa chặt bộ Transformers kia.

“Khải Tây, đây là bí mật giữa hai chúng ta. Không sao cả, hiện giờ mami của con không ở đây, chúng ta là liên minh với nhau.” Vưu thiếu gia ra sức dụ dỗ, “Hồi daddy còn bé cũng thích Transformers như con vậy, khi đó ba đã chọn Transformers mà không chọn mẹ.”

Vưu Khải Tây đắn đo, sao cậu có cảm giác mình đang đứng trước cái bẫy ấy nhỉ?

Vưu Liên Thành khẽ nhìn bình phong trang trí trong thư phòng, tiếp tục dụ: “Khải Tây, daddy cho con hay, bộ lắp ráp Transformers này có thể lắp ráp một trăm lẻ sáu kiểu, trên thế giới chỉ có ba bộ thôi, không phải có tiền là mua mua được đâu.”

Vưu Khải Tây khẽ nuốt nước bọt, lắp ráp một trăm lẻ sáu kiểu, thế giới chỉ có ba bộ thôi!

Thế là, Vưu Khải Tây trả lời: “Con thích Transformers.”

Đúng vậy, Vưu Thiếu gia nói không sai, dù sao, mami cũng không ở đây, hơn nữa, thích Transformers cũng chỉ là nhất thời thôi, chờ sau khi cậu chinh phục xong một trăm lẻ sáu kiểu lắp ráp này, cậu sẽ quay trở về thích mami nhiều hơn.

“Nói to lên một chút, Khải Tây.” Trong lòng Vưu Liên Thành như mở cờ trong bụng.

Thằng oắt con, nhìn đi, chẳng phải lần nào con cũng chiếm thế thượng phong sao!

Vưu Khải Tây hét to: “Con thích Transformers hơn.”

Cậu vừa dứt lời, Vưu Thiếu gia liền cười sang sảng mất hết hình tượng, nhét Transformers vào trong lòng cậu, sau đó, quay mặt hắng giọng với bình phong bên kia.

“Lâm Mộ Mai, em nghe rõ chưa, em chẳng quan trọng bằng Transformers đâu. Giờ thì em thấy rõ rồi đấy, rốt cuộc ai mới là người thật lòng yêu em.”

Mộ Mai đứng sau tấm bình phong dở khóc dở cười, thiết nghĩ ắt hẳn chồng mình đã bị con trai bức bách quá đáng, đến mức chó cùng rứt giậu. Chỉ là...

Cô nghiêm trọng hoài nghi, sao anh có thể nghĩ ra việc ấu trĩ đến thế cơ chứ!

***

Đến kỉ niệm sáu năm ngày cưới, bạn nhỏ Vưu Khải Tây xin lỗi mọi người, khi ấy cậu vẫn còn quá trẻ con, nên câu chuyện đến đây là chấm dứt.

Đúng vậy, câu chuyện ba con “đấu trí đấu dũng” với nhau của họ dừng lại vào mùa xuân năm cậu sáu tuổi này.

Đầu xuân năm nay, mami đáng yêu xinh đẹp mê người nhà cậu rốt cuộc đã tốt nghiệp học viện nhiếp ảnh London. Điều làm cậu vui vẻ hơn là ông nội vẫn luôn không thích mami lại gọi điện về chúc mừng từ Thụy Điển.

Vào một ngày xuân tươi đẹp, ánh mặt trời biếng nhác soi xuống những chiếc lá xanh trong vườn hoa. Quản gia Nguyệt đang nướng thịt bên cạnh, còn Mộ Mai thì không ngừng loay hoay chiếc máy ảnh Kodak cổ của cô. Chính là chiếc máy ảnh này cho cô gặp lại Vưu Liên Thành ở Bắc Kinh, sau đó, Vưu Liên Thành đã mang đến cho cô một món quà vô giá khác - Vưu Khải Tây.

Cậu nhóc tóc xoăn ngày nào đã mang đến cho cô một đứa bé tóc xoăn xinh xắn.

Hiện giờ, Mộ Mai muốn đưa hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô vào khung ảnh, cô muốn nó trở thành tác phẩm vĩ đại nhất đời mình.

Thế nhưng, hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô không mấy hòa hợp, cứ mãi lo khẩu chiến qua lại không phân cao thấp và xu hướng còn dần trở nên kịch liệt.

Vưu Khải Tây cất cao giọng: “Daddy, không chỉ con mà cả bạn con cũng thấy ba và mami chẳng giống vợ chồng tí nào, ba đứng cạnh mẹ trông giống hệt em trai mẹ vậy.”

Vưu Liên Thành ghét nhất là chuyện này, theo kinh nghiệm xương máu trong quá khứ, Vưu Thiếu gia hận điều này cực kỳ sâu sắc. Anh luôn canh cánh trong lòng việc mình kém Lâm Mộ Mai những bốn tuổi.

Đang định nổi đóa, nhưng trông thấy vẻ mặt tự đắc của Vưu Khải Tây, Vưu Liên Thành đành tự nhủ phải bình tĩnh lại. Vì thế anh quay phắt sang phía Lâm Mộ Mai, giở giọng nhẹ nhàng.

“Khải Tây, ý của con là mẹ con trông già lắm đúng không?” Vưu Liên Thành còn vờ vịt nói to với vợ mình, “Em yêu, em đừng lo, trong lòng anh, em vẫn mãi là cô bé đáng yêu.”

Quản gia Nguyện cố hết sức nhịn cười, còn Lâm Mộ Mai thì vô cùng tức giận. Hai tên này lại thế nữa...

Cô chỉ tay vào hai người kia, gầm lên như sư tử Hà Đông: “Hai ba con ngậm miệng lại ngay, mau cút qua đây.”

Ánh nắng tươi đẹp, qua chiếc máy gần như đã tồn tại hơn nửa thế kỷ kia, Mộ Mai ngắm nhìn người đàn ông và cậu bé đang tựa vào bức tường leo dây thường xuân, hai gương mặt như thiên thần ấy kề gần nhau trong khung ảnh.

Khó khăn lắm cô mới thuyết phục cả hai ba con chịu để lại mái tóc xoăn tít như thuở ban đầu. Ánh mặt trời soi lên hai mái đầu, hai đôi mắt trong ngần tinh khiết, hai gương mặt tương tự từ từ nhoẻn môi cười với ống kính.

Tim Mộ Mai tràn ngập hạnh phúc. Mùa xuân thật tốt đẹp siết bao!

Cô ấn núp, khoảnh khắc ấy bỗng hóa thành vĩnh hằng.

Vào giây phút này, Mộ Mai như nhìn thấy bản thân của ngày xưa cũ. Cô bé lẻ loi đứng trong ngôi chùa mùa xuân năm ấy đã trải qua cả quãng thời gian trưởng thành trắc trở, cuối cùng nghênh đón cuộc sống tươi đẹp thuộc về mình. Tất cả những điều này, đều nhờ vào chàng trai tên Vưu Liên Thành đã không ngừng kiên trì ấy.

Cô sẽ cảm kích và yêu anh suốt đời.

HOÀN TOÀN VĂN 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play