Trộm Thương Sắc Cầu Vồng

Chương 4: Huấn luyện quân sự


2 tháng


Khi gần tới khai giảng, việc giải thích chuyện kết hôn với bố mẹ như thế nào đã trở thành vấn đề lớn khiến Thư Từ bận tâm.

Thời gian càng trôi qua, Thư Từ càng thấp thỏm, nhưng cậu cũng không thể giữ bí mật mãi được, cho đến mấy ngày cuối cùng, Thư Từ lấy hết can đảm nói ra trên bàn ăn.

Lúc đầu bố mẹ cậu tưởng cậu nói đùa.

Cho đến khi Thư Từ lấy sổ đỏ ra...

Không ngạc nhiên chút nào khi bị mắng tơi tả tơi bời.

Bố cậu là giáo viên, tính cách tương đối hiền lành, nghe Thư Từ giải thích là vì giúp đỡ bạn bè, sau khi chấp nhận còn nhàn nhã khuyên giải mẹ cậu: "Việc đã đến nước này rồi, cứ xem như tìm được việc làm, bạn của A Từ sẽ trả thù lao cho nó, cuộc hôn nhân cũng không phải là vô ích..."

Mẹ cậu càng cứng rắn hơn, xé ruột xé gan mà quát hai cha con: "Tìm được việc làm? Trên đời có công việc nào đòi hỏi chưa bao giờ kết hôn chuyển sang thành kết hôn không? Đã kết hôn! Biết kết hôn có nghĩa là gì không? Nghĩa là cùng người khác lập gia đình mới, con trai ông không chỉ còn là con trai của ông nữa! Hôn nhân là chuyện hệ trọng, tới miệng của cha con ông thì thành trò đùa trẻ con à?!"

Thư Từ bị mắng đến choáng váng, lúc lên máy bay, tiếng gầm "mẹ nó" vang lên trong đầu.

Lúc đưa cậu ra sân bay, mẹ cậu nhìn thấy vẻ mặt "được cứu rồi" của cậu, giận dữ nói: "Chuyện này còn chưa xong đâu! Tết năm sau mày đem thằng nhóc đó về cho mẹ, mẹ mày muốn tận mắt nhìn xem rốt cuộc nó là nhân vật nào mà có thể bắt cóc mày đi kết hôn..."

"Dạ, dạ, dạ được." Thư Từ nghĩ trước hết cứ dỗ mẹ tốt cái đã, sau đó đến kỳ nghỉ đông... Đến kỳ nghỉ đông mẹ cậu hẳn sẽ quên chuyện này: "Tuân lệnh ngài hết."

Tiếp tục chờ máy bay hạ cánh, chỉ sau khi đến trường Thư Từ mới thực sự cảm giác được sống sót sau thảm họa.

Khi bắt đầu đi học, cậu đã là sinh viên năm hai.

Điều vô cùng thảm là, bọn họ - những sinh viên năm hai đàn anh đàn chị phải tham gia huấn luyện quân sự cùng với các tân sinh viên năm nhất, tỉnh của bọn họ năm ngoái đã huy động quân toàn tỉnh nên lúc năm nhất đại học không được huấn luyện quân sự, phải chờ đến năm nay nhà trường mới bố trí cho sinh viên hai khóa được huấn luyện cùng nhau.

Sau khi Thư Từ về ký túc xá, cậu dọn giường, thay giặt ga trải giường và chăn bông, nghe thấy bạn cùng phòng Hạ Tử Hàng nói: "Vãi chưởng! Tuyệt con mẹ nó đỉnh!... Mấy cậu xem bức tường bày tỏ chưa? Có một người anh em bên khoa khoa học máy tính lẻn vào hệ thống trường tụi mình, lúc đầu cậu ta chỉ muốn thử kỹ năng mình tí thôi, các cậu đoán xem kết quả như nào? Bà mẹ nó cậu ta lại nhìn thấy có hai nam sinh viên năm hai kết hôn rồi đó! Là kết hôn cùng nhau đó! Khứa này vẫn chưa nói tên ra. Có người để lại lời nhắn bên dưới, nói là cũng sẽ lẻn vào hệ thống ngay lập tức để xem hai kẻ tàn nhẫn này là ai..."

Lâm Xuyên cũng dừng động tác: "Kết hôn sao?! Là con trai á? Hai người đều là bên khoa của tụi mình à?"

Động tác phơi ga giường của Thư Từ ngừng lại giây lát.

Cậu thầm xin lỗi, một trong hai kẻ tàn nhẫn đó chính là kẻ hèn này đây. Cậu đang do dự không biết có nên nói cho bạn cùng phòng biết không, Hạ Tử Hàng đã tiến hành phân tích: "Đoán chắc là khoa chúng ta rồi, ở khoa khác sao có nhiều người đồng tính vậy được... Lẽ nào là chị Hưởng?"

Ký túc xá của Thư Từ có bốn người, nhưng chỉ có ba người ở, người còn lại là Lý Hưởng sống cùng bạn trai trong một căn nhà thuê ở ngoài khuôn viên trường. Dù mọi người thường nói đùa rằng một nửa bên khoa nghệ thuật là đồng tính luyến ái, nhưng thực tế hầu hết sinh viên đều có xu hướng tính dục bình thường, Hạ Tử Hàng và Lâm Xuyên đều là trai thẳng, lúc mới nhập học hai người có chút khó chịu đối với xu hướng tính dục của Lý Hưởng... Sau đó đánh mấy trận liên minh với nhau, trước kỹ năng xuất sắc của Lý Hưởng mà tâm phục khẩu phục, từ đó được kính trọng gọi là chị Hưởng.

Thư Từ thấy Hạ Tử Hàng và Lâm Xuyên phân tích mà lòng rộn rã, cảm thấy sau này nói cho bọn họ biết cũng được, ngay lúc này, Hạ Tử Hàng nói: "Thư Từ, có người nói cô ấy x mẹ cậu*, không chỉ bẻ cong nam thần của cô ấy, giấy chứng nhận kết hôn cũng lấy luôn rồi... Từ Ca! Là cậu kết hôn sao?"

(*)Bản raw chỉ ghi là "x" thôi, ghi không rõ nên tui để vậy nha.

Lâm Xuyên: "Kết hôn cùng ai?"

Hạ Tử Hàng: "Diệp Tầm... Diệp Tầm?! Tôi có bị mù không vậy??!!"

-

Hạ Tử Hàng không có mù.

Ngày trở lại trường học, chuyện kết hôn trở thành đề tài nóng trong trường, sau khi Thư Từ giặt ga trải giường xong, tám trăm người đuổi theo cậu hỏi chuyện gì đã xảy ra, tay của Thư Từ gần như mỏi nhừ, sau đó cậu cứ chỉ sao chép rồi dán câu trả lời.

- Đã kết hôn rồi, là Diệp Tầm, sao phát triển nhanh như vậy? Là vì tôi đã thầm thích cậu ấy một năm, cậu ấy đối với tôi như nào? Thế thì có lẽ cậu phải hỏi cậu ấy...

Sẽ có buổi huấn luyện quân sự vào sáng sớm hôm sau, có lẽ tối hôm qua giải thích quá nhiều lần, trong mơ Thư Từ còn đang phải giải thích việc kết hôn với người khác, kết quả là ngày hôm sau lúc tỉnh lại cậu vẫn còn choáng váng, lúc đến nhà ăn mới phát hiện mình không mang theo thẻ trường.

Cậu đang định quay lại mượn bạn cùng phòng thì một cánh tay từ bên tai vươn ra, một tấm thẻ trường đặt trên đầu đọc thẻ.

"Quẹt của tôi đi."

Giọng điệu hơi lười biếng.

Trên người của chàng trai có mùi thơm ấm áp và khô ráo, như thể cây được đặt dưới ánh nắng mặt trời vậy, Thư Từ đoán là từ chất làm thơm quần áo.

Nó có mùi rất thơm, mùi rất trẻ trung.

Thư Từ tự mình lấy sữa đậu nành và bánh trứng, khi ngoảnh lại, nhịp tim chợt tăng nhanh.

Diệp Tầm mặc quân phục ngụy trang huấn luyện quân sự, lúc lấy tấm thẻ về, anh mỉm cười với cậu.

Quân phục ngụy trang huấn luyện quân sự của trường bọn họ có màu xanh lam và xanh lục, quấn áo phẳng phiu. Diệp Tầm có vóc người cao, tay chân dài, tính khí của anh có chút lưu manh, một chàng trai như vậy mặc quân phục ngụy trang toát ra khí chất gọn gàng, phóng khoáng, lại không thiếu đi sự hung hăng, đẹp trai đến mức khiến người ta phải mềm nhũn chân.

Mọi người xung quanh thỉnh thoảng liếc nhìn về phía này để xem phản ứng, có thể thấy Thư Từ không phải là người duy nhất bị thu hút bởi vẻ đẹp trai của anh.

"Cảm ơn..."

"Không có gì."

Đứng bên cạnh Diệp Tầm còn có một chàng trai khác, vóc dáng cũng rất cao. Lục Kiến Sâm liếc nhìn Thư Từ, hơi nham hiểm cười.

"A Tầm," Lục Kiến Sâm hỏi: "Tôi có phải nên gọi là chị dâu không?"

Diệp Tầm liếc hắn một cái, không rõ ý tứ nói: "Ông gọi thử một tiếng xem?"

Lục Kiến Sâm đã quen với việc không biết xấu hổ là gì nên mở miệng nói: "Chào chị dâu nha."

Thư Từ ngẩn người, khi ý thức được mình đang làm gì, cậu suýt nữa bóp vỡ cốc sữa đậu nành trong tay: "Cậu, cậu, cậu... đừng có gọi tôi như vậy!"

Đúng lúc bọn Hạ Tử Hàng tìm được chỗ ngồi, Thư Từ bỏ lại một câu "tôi đi trước", rồi quay người đi về phía đó.

Cậu vừa mới ngồi xuống, Lục Kiến Sâm cùng với Diệp Tầm ngồi bên phía đối diện.

"Ngồi chung, ngồi chung sẽ ấm cúng hơn," Lục Kiến Sâm thấy lúc nãy Thư Từ ngại ngùng như vậy, quá thú vị, hắn lại ngựa quen đường cũ: "Chị dâu – xịtt – "

Bên dưới bàn, Diệp Tầm đạp hắn một cái.

Còn không nhẹ.

Hắn nghiêng đầu nhìn Diệp Tầm, người bên cạnh vẻ mặt hờ hững, ánh mắt còn không nhìn về phía hắn, trước sau đều không nhìn ra được là anh có đúng là kẻ chủ mưu hay không.

Đừng có đùa giỡn như vậy được không?

Đừng đùa giỡn xong rồi không nói một lời nào được không? Nhất định phải đụng tay đụng chân hả? Mẹ nó đau muốn chết.

Hạ Tử Hàng thấy đám Diệp Tầm tới ngồi, rồi nhìn Thư Từ đang vùi đầu uống sữa đậu nành. Vào ngày hôm qua, để mà nói Thư Từ và Diệp Tầm có mối quan hệ mập mờ, Hạ Tử Hàng thực sự không tin. Hắn biết xu hướng tính dục của Thư Từ, nhưng trai thẳng như Diệp Tầm, người đã mê hoặc muôn vàn thiếu nữ, giờ nói cong là cong, đúng thật là bất ngờ.

Hạ Tử Hàng không nhịn được hỏi: "Cái đó, Thư Từ nói cậu ta thầm thích cậu một năm rồi –-- Đệch, Thư Từ, sao cậu lại đạp tôi? Ngày hôm qua khi phát tán cho cả đám sao không thấy cậu xấu hổ vậy?"

Thư Từ: "..."

Hạ Tử Hàng tiếp tục: "Cậu thích cậu ta từ lúc nào?"

"Hả? Thì tôi..." Diệp Tầm liếc nhìn Thư Từ, đằng ấy giờ đang cắn ống hút, mặc dù không nói gì nhưng hai má lại ửng hồng: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên."

Toang rồi...

Thư Từ cảm thấy tim mình đập quá nhanh, sắp đột ngột chết tại chỗ.

Nhưng Diệp Tầm thì vẫn cứ bịa chuyện: "Thực sự rất động lòng, không nhịn được, lần đầu tiên mỗi ngày tôi đều nhớ nhung một người như vậy. Cha tôi thấy tôi ăn không ngon ngủ không yên nên đã chủ động đưa sổ hộ khẩu cho tôi, ông ấy nói hôn này nhất định phải kết..."

Hạ Tử Hàng ngây người nói: "Chú cởi mở thật."

"Đúng vậy, tư tưởng rất tiến bộ, nằm mơ cũng mong rằng tôi kết hôn càng sớm càng tốt," Diệp Tầm nói: "Cha tôi thấy tôi cầm số đỏ về, ông vui mừng đến mức không thể thở nổi, suýt nữa là bật khóc."

Lục Kiến Sâm – người biết sự thật đằng sau cũng không thể nhịn được nữa, bắt đầu cười như điên.

Cái tên Diệp Tầm này, thật sự không biết xấu hổ.

-

Địa điểm huấn luyện quân sự là quảng trường lớn của trường, huấn luyện chính thức còn chưa bắt đầu, các bạn cùng lớp vô cùng tò mò về chuyện kết hôn của Thư Từ, lần lượt đến hỏi.

"Thư Từ, cậu kết hôn thật hả?"

Thư Từ gật đầu.

"Đến hoa khôi của khoa cũng kết hôn luôn rồi, vậy mà tôi vẫn còn độc thân."

Bởi vì Thư Từ có diện mạo chỉnh thể của khoa nghệ thuật, thêm vào đó gương mặt cậu thuộc dạng đẹp và thanh tú, nên mọi người hay gọi đùa cậu là hoa khôi của khoa.

"Tân hôn vui vẻ nhé." Lý Hưởng đi tới đặt tay lên vai Thư Từ, xích lại gần, nói từng chữ: "Cậu đỉnh vãi."

Nhớ lại khi Lý Hưởng còn là sinh viên năm nhất đã từng điên cuồng xem video Diệp Tầm phát biểu trong ký túc xá, than thở một người con trai như vậy mà lại là trai thẳng, thật là phí phạm của trời, Thư Từ yếu ớt nói: "Đại ca à..."

"Nghĩ gì thế? Tôi đang nói đùa đấy," Lý Hưởng mỉm cười: "Người đàn ông mà tôi không lấy được thì bạn cùng phòng của tôi lấy được cũng như nhau cả."

Bắt đầu đứng trong tư thế nghiêm.

Chỉ huy của bọn họ còn rất trẻ, đi đến nói vài câu pha trò, mọi người có vẻ khá dễ hòa hợp.

Đêm qua trời mới đỗ mưa, thời tiết cũng không đặc biệt nóng bức, đứng trong tư thế nghiêm cũng không có tra tấn như trong tưởng tượng, nhưng phải luôn luôn đứng bất động, thật lâu sâu, tư thế đứng của mọi người ít nhiều đều rời rạc, suy nghĩ cũng từ từ lạc lối.

Tình cờ lúc này có một số khoa đang tập chạy bộ, trong đó có hai lớp chạy tới rồi dừng lại gần lớp bọn họ, bắt đầu đứng tư thế nghiêm.

Ánh mắt Thư Từ sáng lên, tràn đầy năng lượng.

Hai lớp chạy tới đều là bên khoa khoa học máy tính, cậu nhìn thấy Diệp Tầm trong một lớp học, vóc dáng của anh cao nhất, lại đứng ở vị trí đội trưởng nên rất nổi bật.

Thư Từ cứ liên tục nhìn sang bên đó, rõ ràng quá rồi.

Chỉ huy phát hiện cậu có gì đó không đúng: "Tôi yêu cầu cậu mắt nhìn thẳng về phía trước, rồi cậu đang nhìn ở đâu vậy?"

Không biết ai hét lên: "Thưa chỉ huy! Người ta đang nhìn bạn đời mới cưới, đôi vợ chồng trẻ vừa kết hôn xong đã buộc phải đứng xa nhau trong quân ngũ, khó có thể kiềm nén lại được!"

Người mà anh cảnh cáo là một cậu trai, lại còn là sinh viên mới vừa lên năm hai... Chỉ huy cũng tỏ ra hứng thú, đúng lúc đang là giờ giải lao nên anh thẳng cánh trò chuyện với bọn họ: "Ý là sao?"

Một tràng cười vang lên.

Bầu không khí đột ngột lung lay, bất ổn.

Đám con trai nói không ngừng nghỉ:

"Bên này, cái cùng bên kia..."

"Kỳ nghỉ đông vừa mới đăng ký, sổ đổ còn nóng hổi."

"Khó khăn lắm khoa máy tính mới chạy tới, đương nhiên phải nhân cơ hội để nhìn, cậu ấy chỉ đang ngắm chồng, ngài rộng lượng thông cảm."

Chỉ huy nghe xong, quay sang hỏi Thư Từ: "Nhìn đẹp không?"

Thư Từ nghiến răng nghiến lợi, giọng nói nhẹ nhàng: "Dạ đẹp..."

Chỉ huy nghiêm túc nói: "Cậu ăn cơm chưa no à? Giọng nhỏ như con muỗi! Tôi hỏi cậu nhìn có đẹp không!"

Hét cái gì chứ?

Đậu má.

Thư Từ cũng phát cáu: "Báo cáo chỉ huy! Nhìn đẹp! Nhìn vô cùng đẹp!"

Giọng của Thư Từ to đến mức mấy lớp gần đó đều có thể nghe thấy.

May mắn thay, giọng của Thư Từ rất trong và sạch, ngay cả khi tăng âm lượng cũng không khiến người nghe khó chịu.

"Trời má hahahaha, Thư Từ, muốn bảo vệ chồng như thế này hả?"

"Chỉ huy đừng trêu chọc hoa khôi của khoa, hoa khôi của khoa bọn em hung dữ, không phân rõ phải trái."

Tiếng động rất lớn, cộng thêm mọi người đều cười, hiển nhiên khoa máy tính bên kia cũng nghe được bọn họ đang làm gì ở đây.

Thư Từ nhìn thấy Diệp Tầm cũng mỉm cười.

Ngũ quan Diệp Tầm rất tuấn tú, mang theo khí chất hào hùng độc nhất của một thiếu niên, dưới mắt anh có bọng mắt rõ nét, khi cười lên vô cùng hấp dẫn người khác.

Đẹp đến mức mơ hồ.

"Được rồi," Chỉ huy cũng không nhịn được nữa, cười theo bọn họ: "Vậy cậu quay đầu qua chỗ khác, nhìn về phía đó thêm mười giây nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play