Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

CHƯƠNG 15.1: BỐN THIẾU MỘT


2 tháng

trướctiếp

Trong điện thờ được bày trí rất bình thường.

Ban thờ bình thường, bài vị bình thường, tủ thờ bình thường.

Nhưng lúc này sự bình thường lại càng khiến người ta bất an. Tại nơi khả năng cao có sự xuất hiện của linh hồn, mọi sự bình yên tựa như khúc dạo đầu của một cơn địa chấn.

Thẩm Hoan Hoan cẩn thận quan sát bốn phía, lúc lâu sau cô nàng mới bước chân qua ngưỡng cửa. Cánh cửa lớn không đột ngột đóng lại phía sau lưng cô nàng, lưng thả lỏng một chút rồi cô nàng mới quay người lại nói: “Tạm thời không có vấn đề gì, mọi người cũng vào đi.”

Ánh sáng bên trong căn nhà tối hơn bên ngoài, sau khi bước vào, Khương Yếm bật màn hình điện thoại. Ánh sáng yếu ớt quét qua những vật dụng trong phòng, cô quan sát khung cảnh căn phòng, khen ngợi: “Cũng khá thành kính đấy.”

“Phải đó.” Thẩm Tiếu Tiếu nhỏ giọng đáp.

Từ góc nhìn của mọi người, dưới ánh sáng yếu ớt, bài vị như được bôi một lớp dầu mỏng, không hề có bụi bẩn. Thẩm Hoan Hoan vẫn kẹp một lá bùa ở ngón tay, cô nàng cẩn thận đi đến gần bài vị ở giữa, nhìn vào chữ trên bài vị, phía trên viết ba chữ “Tôn Thất Tái”, có bốn bài vị chính, đều mang họ Tôn. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Nhìn đến đây, ai cũng biết có vấn đề.

Nhà thờ tổ là nơi thờ cúng tổ tiên của thôn, nếu như dòng họ không đổi, trong thôn lại chỉ có một nhà thờ tổ này, điều đó có nghĩa là nhiều họ cùng thờ cúng tổ tiên trong cùng một nhà thờ.

Câu trả lời rất rõ ràng. Tổ tiên của thôn Tằm là họ Tôn, thôn này chung một tổ tiên.

Tuy nhiên, trong số những thôn dân mà ba người biết, không ai trong số họ mang họ Tôn.

Thẩm Hoan Hoan nghĩ đến những nguyên do khác: “Có lẽ hầu hết người trong thôn Tằm không còn cúng bái nhà thờ tổ này nữa, nhà thờ tổ này chỉ có thể do những thôn dân có họ Tôn trong thôn thờ cúng thôi.” 

Nhưng ngay sau đó cô nàng đã phủ định lí do này. Dù sao tối hôm qua Vương Quế Lan cũng mang theo đồ cúng tế đi ra ngoài, nhưng mà số lượng đồ cúng tế để ở đây rất nhiều, không thể chỉ từ một vài hộ gia đình mang đến được.

Nếu vậy thì vì sao những người mang họ khác lại đến nhà thờ tổ họ Tôn để cúng tế?

Gia phả có lẽ sẽ giải đáp được vấn đề này. Sau khi nghĩ đến điều này, cả ba người cùng nhìn quanh, theo lý thuyết quyển gia phả nên được đặt ở một nơi dễ nhìn thấy, nhưng ba người nhìn quanh một lúc vẫn không thấy, vì thế họ nhanh chóng tách ra, tìm kiếm ở những nơi có thể đặt gia phả.

Thẩm Tiếu Tiếu đi đến nơi đặt bài vị.

Nơi này đã được Thẩm Hoan Hoan tìm kiếm qua, để phòng ngừa bỏ sót, em cẩn thận kiểm tra các bài vị và cả tủ thờ phía dưới bài vị một lần nữa.

Sau khi nhìn qua hai bài vị chính được thờ cúng, Thẩm Tiếu Tiếu cầm bài vị có tên “Tôn Thất Tái” lên.

Bài vị này thực sự quá sạch sẽ, được lau chùi sáng bóng như tấm gương, ánh sáng của điện thoại chiếu lên đó còn có thể nhìn rõ được khuôn mặt của mình.

Thẩm Tiếu Tiếu nhìn chăm chú vào ảnh phản chiếu của mình trên tấm bài vị, gương mặt trên đó khẽ nhíu mày, em nhìn thẳng vào mắt mình, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Cảnh tượng này thật kỳ lạ, Thẩm Tiếu Tiếu nhìn mình vài lần, em cứ nhìn như vậy, nhìn mãi… Trong lòng em chợt có cảm giác kỳ lạ.

Mắt mình… Có phải không hề chớp không?

Thẩm Tiếu Tiếu lập tức chớp mắt, hình ảnh phản chiếu của em cũng chớp theo, tất cả như bình thường. Thẩm Tiếu Tiếu thở một hơi dài nhẹ nhõm, em thấy vừa rồi mình có suy nghĩ thật kỳ lạ, thế mà em lại nghĩ đó không phải là mình.

Nếu không phải là mình vậy đó là ai chứ?

Thẩm Tiếu Tiếu nheo mắt cười, em đặt bài vị về lại vị trí cũ, cuối cùng em liếc nhìn bài vị một lần nữa, chỉ thấy khuôn mặt phản chiếu trên bài vị vẫn vô cảm, chỉ có đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào em.

Tay của Thẩm Tiếu Tiếu run rẩy, em lùi lại một bước, đợi đến khi bình tĩnh nhìn lại, hình ảnh trên bài vị đã trở lại bình thường.

Dường như chẳng có gì xảy ra.

Thẩm Tiếu Tiếu lắc đầu, chắc chắn là em đã bị bầu không khí ở đây dọa sợ, nhưng ở đây không có gì đáng sợ cả, chưa kể trong tay chị em đang giữ bùa bảo vệ cả ba người mà sư phụ đưa cho, riêng em cũng tự có cách bảo vệ bản thân. Tự trấn an bản thân xong, em tiếp tục kiểm tra những nơi khác, tuy trong lòng có chút bất an nhưng em không quá bận tâm.

Em cầm bài vị cuối cùng, đây là bài vị tên “Tôn Bách Bộ”.

Mặt trước bài vị vẫn bóng loáng, nhưng mặt sau có một số vết xù xì, như thể được khắc cái gì lên đó. Thẩm Tiếu Tiếu lật mặt sau của bài vị, chỉ thấy trên đó có khắc một con mắt, cùng với một số đường kẻ, rất giống như dòng nước.

Điều này không đúng.

Mặt sau bài vị không nên có thứ này. Thẩm Tiếu Tiếu rất chắc chắn điều này.

Thẩm Tiếu Tiếu muốn gọi hai người còn lại ngay lập tức, nhưng chưa kịp mở miệng, em đột nhiên cảm thấy mặt mình hơi ngứa ngáy. Thẩm Tiếu Tiếu không bận tâm mà gãi một phen, lòng bàn tay lập tức dính phải một thứ gì đó, đó là một nhúm lông mịn, ánh sáng hơi tối, Thẩm Tiếu Tiếu không nhìn rõ, nhưng có lẽ là tơ nhện.

Em gọi hai người kia trong khi vẫn đang loay hoay với hình ảnh phản chiếu của mình trên bài vị.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, thứ trên mặt em cũng ngày càng dày đặc hơn, Thẩm Tiếu Tiếu phiền não đứng dậy, em mạnh tay xé mạng nhện trên mặt mình ra, cho đến khi mạng nhện vô tận tràn ra đầy lòng bàn tay em.

Rốt cuộc đây là thứ gì?! Thẩm Tiếu Thiếu điều chỉnh độ sáng trên điện thoại đến mức cao nhất.

Ánh sáng quá chói lóa khiến em chợt không mở mắt ra được, Thẩm Tiếu Tiếu cố gắng nheo mắt nhìn kỹ hơn, chỉ thấy những sợi da hồng nhạt bung ra trên lòng bàn tay của em, như mạng nhện cực kỳ co dãn, như cục máu đông liên tục đọng trên bàn tay của em, máu đông bắn tung tóe, ào ạt ứa ra.

Nhận thức được điều này khiến Thẩm Tiếu Tiếu hét lên một tiếng, em loạng choạng ngã về sau, trước khi ngã xuống em nhìn lên trên tấm bài vị.

Trên đó rõ ràng khắc ba chữ “Thẩm Tiếu Tiếu”.

Khi Thẩm Tiếu Tiếu hồi phục lại ý thức, em đang dựa vào vai Thẩm Hoan Hoan, bùa hộ mệnh trên ngực phát ra ánh sáng yếu ớt. Đầu óc mơ màng, bỗng chốc em không phân biệt rõ đâu là mơ đâu là thực. Thẩm Tiếu Tiếu chậm chạp nhớ lại những gì vừa xảy ra, bỗng cảm thấy lạnh run, em đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía tấm bài vị đó.

Mặt bài vị có chữ “Tôn Bách Bộ” rất rõ ràng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Không phải tên của em.

Không phải là tốt… Thẩm Tiếu Tiếu hít sâu, cố gắng để nhịp tim mình ổn định lại, Thẩm Hoan Hoan vỗ nhẹ lên lưng em, không thúc giục, nhưng Thẩm Tiếu Tiếu vẫn cố gắng kể lại những chuyện vừa xảy ra.

“Nó có ý xấu.” Giọng của Thẩm Tiếu Tiếu rất quả quyết: “Em cảm nhận được, chị ơi, nó muốn làm hại em, nó là ác quỷ.”

Giọng Khương Yếm vang lên phía trên: “Lúc trước nó luôn rình rập dọa chị, lần này sao lại đổi sang em rồi?”

“Em cũng không…”

“Chắc có lẽ vì em đã nhìn nó quá kỹ.” Khương Yếm nói thêm.

Thẩm Tiếu Tiếu ngẩn người một lúc, em gần như nhớ ra nét khắc phía sau tấm bài vị, em vội vàng nói: “Phía sau tấm bài vị, chỗ đó có khắc con mắt và dòng nước!”

Khương Yếm quay người lại, cô đi đến lấy xuống bốn tấm bài vị chính, quả nhiên, mặt sau mỗi tấm bài vị đều khắc hoa văn khác nhau, trước đó Khương Yếm chỉ kiểm tra những chỗ khác, Thẩm Hoan Hoan cũng chỉ nhìn mặt trước của bài vị, chỉ có Thẩm Tiếu Tiếu là chú ý đến mặt sau.

Khương Yếm lại tiếp tục kiểm tra các tấm bài vị được thờ cúng khác, xác định mặt sau mỗi bài vị đều có hoa văn, cô đặt tất cả chúng xuống mặt đất sau đó ngồi xổm trên đất ghép chúng lại thành bức tranh.

Thẩm Tiếu Tiếu đã dần bình tĩnh lại, em không bị rơi vào cảm xúc sợ hãi quá lâu, mà là cố gắng tìm cách giúp đỡ. Ba người so sánh đường nét khắc ở mặt sau các tấm bài vị, sau đó nhanh chóng ghép chúng lại với nhau, trong chốc lát không ai nói chuyện, nhà thờ tổ rất yên tĩnh.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chính vào lúc bầu không khí ngày càng căng thẳng, Khương Yếm đột nhiên nói: “Theo như tình hình hiện tại, trong thôn có ít nhất bốn con quỷ.”

Thẩm Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên: “Bốn con?”

“Ừ, có ba con quỷ có thể hoạt động tự do, bọn chúng từng hợp tác với nhau để tạo ra giấc mơ cho chị, lúc đó chị không cảm thấy có sự tấn công mạnh mẽ, dường như bọn chúng chỉ muốn dọa chị sợ hãi và rời đi hơn.” Khương Yếm tìm thấy hai tấm bài vị có khắc hình mắt, cô đặt chúng ở hai bên, tiếp tục nói: “Sau khi vào nhà thờ, ý xấu của chúng bỗng tăng lên, chúng đã thể hiện ra bằng sự tấn công, có khả năng bọn chúng không muốn chúng ta phát hiện ra điều gì đó trong nhà thờ này.”

“Còn tình hình con quỷ kia thì khác, nó như bị giam ở một nơi nào đó. Thông tin trên kén tằm là nó muốn truyền tải, nó muốn chúng ta phát hiện ra mối quan hệ trong thôn và đi vào nhà thờ tổ.”

“Mục đích của bọn chúng trái ngược nhau.”

Thẩm Hoan Hoan im lặng một lúc mới nói: “Em cảm giác ba con đầu là kẻ giúp sức hành hạ, con cuối là nạn nhân.”

Khương Yếm không đồng ý cũng không phản đối.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp