Ta Vốn Là Một Con Cá

Chương 3


2 tháng


Địa điểm ấn định tổ chức yến hội là hành cung Misa, tọa lạc tại khu du lịch trứ danh huyền ảo lộng lẫy của đế quốc Davis - Ái Thần Hồ. 

Tựa như đại bộ phận điểm du lịch khác làm chiến lược quảng bá thu hút du khách thập phương, một là danh lam thắng cảnh tuyệt mỹ hai là tuyên truyền các truyền thuyết chuyện xa xưa, Ái Thần Hồ cũng vậy. 

Ngày trước hồ này chưa có tên nó là vô danh ít người biết đến, mà vị tân vương thứ bảy của đế quốc Davis là Đại đế Camare tình cờ gặp gỡ Vương hậu tương lai, một nhân ngư mỹ lệ thiện lương, từ đây nơi này sửa tên thành Ái Thần Hồ, đồng thời thành lập một cung điện lộng lẫy ghi nhớ chuyện tình yêu đẹp đẽ của họ

Chuyện ở học viện được Camare đại đế đặt kỳ vọng thay đổi Eric liền sinh ra vẻ kính ngưỡng với cậu Phi Du tỏ vẻ nhận không nổi, truyền thuyết gì gì đó quả nhiên đều tốt đẹp, chính ký ức của nguyên chủ nói cho cậu biết, tình huống thực tế luôn tàn nhẫn làm con người ta tan vỡ. 

Vô luận là truyền thuyết về giao nhân biển sâu hay là truyền kỳ vị hoàng đế thành lập đế quốc Davis từng bước trở thành cường quốc huy hoàng rực rỡ số một số hai tinh tế, có lẽ tương lai còn càng nhiều ‘ chân tướng ’ phải đối mặt làm Phi Du đau trứng. 

Bất quá mấy sự tình đó tính sau, Eric vừa yêu cầu cậu nửa tiếng sau đi gặp hắn, cậu tuyệt đối không thể đến trễ,

Nửa giờ, căn bản không có thời gian cho bữa sáng, xác định bản thân đã ăn mặc chỉnh tề không có vấn đề gì, Phi Du lập tức rời khỏi phòng. 

Hành cung Misa rất lớn, khoảng cách từ chỗ cậu đến nơi của Hoàng Thái Tử phỏng chừng không gần. Cho nên nói thật, tối hôm qua cậu chẳng biết làm cách nào mà chính mình bạo phát, cư nhiên trong khoảng thời gian ngắn ngủn chạy từ chỗ Hoàng Thái Tử về phòng nhỏ của mình, còn chẳng khiến hộ vệ phát giác! 

 

Bước đi trên hành lang cung Misa, mắt Phi Du đưa mắt ngắm phía trước, nhưng đuôi mắt lại trộm nhìn những tượng đá hộ vệ giống nhau, còn có lính tuần tra. 

Tối hôm qua chính mình quả thật là bạo phát. 

Lúc đầu óc Phi Du đang bay bổng vào xứ thần tiên nào, bên cạnh truyền đến một thanh âm ngạo mạn. 

“Phi thiếu gia.”

Thời điểm thanh âm vang lên, Phi Du theo bản năng dừng một chút. Thanh âm này, kể cả chưa nhìn thấy được chủ nhân của thanh âm ấy, Phi Du dùng chỉ số một người xuyên việt đảm bảo, gia hỏa này tám chín phần mười là đang đi điều tra. 

Nội tâm tiểu nhân của Phi Du đã lén lén lút lút trỗi dậy, trên mặt lại mang biểu tình khiêm tốn, nhìn về hướng truyền đến thanh âm kia. 

Tuy rằng hận không thể đem gia hỏa đi điều tra kia ấn xuống, nhưng là người tử tế nên đối xử tốt với chó một chút. 

Phi Du quay đầu, liền nhìn thấy người kia mang dung mạo kiều mị, thiếu niên tuổi tác không lớn đi về phía mình ăn vận một thân váy đuôi cá thiết kế cầu kì. 

Không ngoài dự liệu, quả nhiên là một vị nhân ngư, còn là thiếu gia nhân ngư thuộc tầng lớp quý tộc. Đôi mắt Phi Du mị mị, thực mau tròn trí nhớ nhảy ra thân phận cao quý của vị thiếu gia nhân ngư quý tộc này. 

Phía trước nói qua, nhân ngư tinh tế yêu cầu được tỉ mỉ che chở, đặc biệt là giao nhân biển sâu trong truyền thuyết, nhân ngư tự nhiên cũng vô cùng trân quý. Cho nên các gia tộc có nhân ngư tự nhiên thực dễ để tạo ra đứa con có tính cách coi trời bằng vung, cao ngạo khó gần. 

Vị trước mắt Phi Du là thiếu gia nhân ngư quý tộc, con trai độc nhất của một trong những bá tước quyền lực nhất đế quốc - Bá tước Ilyushin. Phu phu bá tước Ilyushin kết hôn 50 năm,  mới hạ sinh được quý tử độc đinh, đương nhiên là một nhân ngư tự nhiên, có thể tưởng tượng được vị này trong nhà nhận muôn vàn sủng ái. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Phỏng chừng lỗ mũi hếch cao tận trời, hận không thể bắt cả thế giới quỳ phục dưới chân mình. 

Cư nhiên vị hùng hài tử này là một chiến đấu cơ trung cấp, trong lòng Phi Du lộp độp, trên mặt rụt rè gật đầu đối với hắn, “Chúc một ngày tốt lành, Ilyushin thiếu gia, xin hỏi có chuyện gì?”

Vị thiếu gia Ilyushin kia liếc mắt nhìn Phi Du, tầm mắt phán xét nhìn một lượt từ trên xuống dưới, ấn đường Phi Du nhảy nhảy vài cái, sau đó hắn chậm rãi nói: “Phi thiếu gia hiện tại ngươi muốn đi gặp Hoàng Thái Tử điện hạ?”

Thời điểm hỏi Phi Du ngữ khí hắn lạnh như băng[1] , nhưng năm chữ Hoàng Thái Tử điện hạ giọng điệu u oán từng từ, làm da gà da vịt Phi Du thi nhau dựng lên. 

Phải biết rằng Phi Du phải có sức tự chủ mạnh lắm mới không dùng tay xoa xoa, nội tâm tiểu nhân đã đem cái mũi phổng tới trời cao này băm ra mang đi nướng BBQ quá. 

Ilyushin thiếu gia nhìn Phi Du cư nhiên không trả lời mình, tức giận thiếu chút nữa áp chế không được, may mà hắn còn nhớ rõ nơi này không phải là gia tộc bá tước Ilyushin của hắn, nơi này là hoàng thất hoàng cung. Nếu làm ra chuyện thất lễ để Hoàng Thái Tử biết, làm Thái Tử điện hạ chán ghét hắn thì phải làm sao bây giờ. 

Đôi tay gắt gao nắm chặt gấu váy, thật vất vả mới đem cơn lửa giận ngút trời áp xuống, chỉ là ngữ khí càng thêm ngạo mạn, “Bổn thiếu gia hỏi ngươi, ngươi biết tối hôm qua trừ bỏ ngươi còn có ai đi theo bên cạnh Hoàng Thái Tử điện hạ?”

Hiểu vấn đề mà thiếu gia Ilyushin đề cập là gì, mi mắt Phi Du hơi rũ, che khuất hoài nghi trong mắt, đồng thời bày ra thần sắc kính cẩn xin lỗi, “Này… Thực xin lỗi, sự tình đêm qua của điện, tại hạ không có cách nào tiết lộ cho thiếu gia, đây là chuyện cơ mật.”

“Ngươi đây là có ý gì!”

Phi Du cư nhiên cự tuyệt trả lời hắn, chưa bao giờ có chuyện hắn bị người khác cự tuyệt, thân là thiếu gia Ilyushin cao quý nào có nhịn được.

Thanh âm chất vấn không khỏi càng cao, phi thường chói tai, đến nỗi khiến cho binh lính tuần tra chú ý đến, hắn cũng mặc kệ. Hiện tại vị này tự cho rằng bản thân là cao quý nhất vậy mà để một tên tép riu coi thường lời nói của hắn không ra gì, thật là không biết thân biết phận, dám làm chậm trễ công việc của hắn. 

Đừng tưởng là phó quan của Hoàng Thái Tử liền cho rằng có thể thoát khỏi thân phận tiện dân!

Thiếu gia Ilyushin lửa giận đùng đùng, Phi Du tỏ vẻ bình tĩnh, đối phó với mấy đứa nhóc ngổ ngáo vênh váo tự đắc thật sự không thể áp dụng nổi cách thức nói chuyện chuyên nghiệp lịch sự. Bất quá lần này Phi Du không cần động thủ, có người ra tay càng nhanh gọn hơn cậu. 

“Khó có được một ngày ta dậy sớm, cư nhiên kẻ nào làm ta mất hứng bằng thứ giọng chói tai.” Đột nhiên một giọng nói mảng vẻ uể oải chậm rì rì nói, nhưng nếu không phải là kẻ ngốc cũng nghe ra được ý tứ châm chọc kẻ nào đó. 

Giá trị tức giận của vị thiếu gia Ilyushin chạm đỉnh điểm, lại thêm kẻ nào không biết sống chết làm phiền hắn, Phi Du cảm thấy, nhẹ nhõm đôi chút, nếu nhìn thấy người tới là ai vị thiếu gia này sẽ như khinh khí cầu bơm căng rồi bị chọc thủng xì hết hơi ra đi? 

“Ngươi……” Ngay lúc thiếu gia Ilyushin chuẩn bị hắng giọng mắng chửi kẻ can đảm có gan khinh nhục hắn, chỉ là nhìn thấy người phía sau là ai, bao nhiêu lửa giận hận không thể không áp chế đúng lúc. 

Đối với thường dân như Phi Du thiếu gia nhà Ilyushin có thể tùy tiện mắng mỏ khinh bạc, nhưng đối tượng hiện lại là hoàng tử của đế quốc Davis, không phải người hắn có thể đắc tội. 

Thiếu gia Ilyushin căm giận trừng mắt, ghim chặt vào người Phi Du, trước khi bỏ đi không quên tặng cậu ánh mắt cảnh cáo đầy yêu thương. 

Phi Du nhìn thiếu gia Ilyushin vội vã chạy thoát thân, nhún nhún vai, quả nhiên biện pháp đối phó hùng hài tử tốt nhất là lấy độc trị độc tìm một vị hùng hài tử khác trị hắn. 

Không còn kẻ gây chướng tai gai mắt, Phi Du càng thêm vài phần chân thành kính chào vị hoàng tử kia, đồng thời trở nên ấm áp hơn, “Chúc một ngày tốt lành, Seth điện hạ, tối hôm qua ngài ngủ ngon giấc không?”

Dọa được vị thiếu gia Ilyushin bỏ chạy, chỉ bằng một câu chỉ có thể là Nhị hoàng tử của hoàng thất Davis, đồng thời cũng là nhân ngư tự nhiên trân quý. Cho nên vị thiếu gia Ilyushin chẳng dám tiếp tục gây chuyện. 

Trên mặt nhị hoàng tử lúc này chẳng còn thần sắc ngang ngược kiêu ngạo, đóng mắt xanh lam ánh sắc tử tím xoay chuyển, xác động không nhìn thấy kẻ quấy nhiễu, lập tức vui sướng bổ nhào vào lòng Phi Du, động tác quen thuộc ôm lấy cánh tay cậu. 

“Phi Du ca ca buổi sáng tốt lành!” Thật tốt quá, hoàng huynh không ở đây!

Phi Du cúi đầu nhìn nhị hoàng tử là thiếu niên lớn nhường này mà làm nũng như nuôi muội nhỏ vậy, dở khóc dở cười, bất quá cậu cũng biết tại sao nhị hoàng tử lại thân cận mình như vậy, hẳn  là do Phi Du là giao nhân biển sâu. 

Huyết mạch giao nhân biển sâu của hoàng thất Davis xác thực nồng đậm hơn các đại gia tộc khác, thời điểm này cậu còn chưa thức tỉnh huyết mạch trở thành giao nhân biển sâu, là đồng loại với nhau, cấp cao sẽ được loài cấp thấp tôn sùng, nhị hoàng tử thân cận hắn cũng dễ hiểu. 

Cuối cùng nhị hoàng tử cũng thỏa mãn, mới buông ra, ôm cánh tay, tò mò hỏi: “ Phi Du ca ca sao hôm nay không thấy đi cùng hoành huynh thế?” Khó có một lần nhìn thấy hoàng huynh bên người Phi Du ca ca, bất quá nguyên do cũng bởi hoàng huynh không ở đây, cậu mới có thể ôm ấp Phi Du ca ca một cách thoải mái đến vậy mà không bị lườm nguýt. 

“Ta đang muốn đi tìm Hoàng Thái Tử.”

Vừa nghe đến Phi Du ca ca đang trên đường đi tìm hoàng huynh, tính đến việc hoàng huynh không ở đây, nhị hoàng tử bắt đầu lúng túng. Lập tức mở miệng thúc giục nói: “Vậy thì Phi Du ca ca mau mau đi nhanh, làm hoàng huynh phải chờ đợi không ổn chút nào.” Đặc biệt nếu hoàng huynh biết lý do làm Phi Du ca ca đến muộn là do hắn, thì hắn sẽ chết thực thảm!

Nhân ngư tinh tế yêu cầu được che chở lên hàng đầu, nhưng không đại biểu cho việc ai cũng thích nhân ngư a, đặc biệt Hoàng Thái Tử điện hạ nhà hắn vô cùng chán ghét nhân ngư mình hạc xương mai yếu đuối vô dụng, đến cả đệ đệ mình cũng không ngoại lệ, đối đãi tuyệt đối không khác lũ nhân ngư kia! 

Phi Du biết bởi vì bị vị thiếu gia Ilyushin kia quấy rầy, thời gian gấp rút không kịp, không kịp nán lại phút nào tán dóc với nhị hoàng tử, nhanh chân bước tới phòng Hoàng Thái Tử. 

Chờ đến Phi Du rời đi, nhị hoàng tử mới nhớ tới, đã quên dặn Phi Du ca ca đừng nói trên đường gặp được hắn, nếu bị hoàng huynh biết hắn ôm cánh tay của Phi Du ca ca ……

“Thảm rồi thảm rồi, hiện tại chạy còn kịp không?!”

Bàn chuyện dục vọng chiếm hữu của hoàng huynh với Phi Du ca ca, trừ bỏ phụ hậu ra, hắn thường ngày chỉ cần tới gần nửa mét đã bị ánh mắt của hoàng huynh làm đông chết a. 

Kịp thời chạy đến cửa phòng Hoàng Thái Tử, Phi Du không biết vị điện hạ nhân ngư nào kia sốt ruột chạy nạn bán sống bán chết, đứng trước cửa phòng, Phi Du không trực tiếp gõ cửa, mà cúi đầu nhìn thời gian trên quang não, may không tới trễ, sửa sang lại quân phục xộc xệch trên người, hít sâu một hơi bình phục lại hơi thở dồn dập do chạy gấp đến, mới giơ tay gõ cửa phòng. 

“Vào đi.”

Thanh âm tuy rằng xuyên thấu qua cánh cửa phòng, tuy không rõ lắm, nhưng mà thanh âm này như cũ làm Phi Du run rẩy theo bản năng. 

Mọe! Di chứng cũng quá lớn đi……

Vì phòng hờ Eric nhận ra điểm bất thường, Phi Du chỉ có thể căng da đầu mở cửa đi vào. 

Phi Du vừa đi vào phòng, liền nhìn thấy Eric Davis dáng ngồi thẳng thắn tại vị trong phòng khách, cúi đầu nhìn quang não, lúc Phi Du đi vào tới khi, mới ngẩng đầu.

Cảm giác căng thẳng không còn mãnh liệt như vừa nãy, lúc này đối diện cặp mắt xanh tựa biển khơi, cả người Phi Du bắt đầu cảm thấy không ổn. Nhưng mà không đợi Phi Du mở miệng, Eric Davis không biết phát hiện cái gì, nhíu mày, ngồi trên ghế dừa liền đứng lên, đồng thời mở lời: “Trên đường gặp phải chuyện gì?”

“A?” Không biết Eric làm thế nào nhận thấy được trên đường cậu gặp trở ngại, Phi Du theo bản năng không nghĩ đến việc đem vấn đề của vị thiếu gia Ilyushin kia nói cho Eric, cho nên chỉ nói gặp được nhị hoàng tử.

“Bẩm điện hạ, thuộc hạ trên đường gặp được Seth điện hạ.”

Nghe thấy câu trả lời này, Eric Davis không khỏi nheo mắt lại, Phi Du cảm giác ánh mắt dừng trên người mình tựa như hận không thể quét trong quét ngoài bản thân cậu một lần.

Mà mặt khác, một bên nhị hoàng tử vội vàng thu thập đồ đạc nhuần nhuyễn chuẩn bị chạy trốn bỗng nhiên cảm thấy có cỗ khí lạnh, dội từ đỉnh đầu len lỏi đến cái đuôi nhỏ của cậu……

 

 


.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play