Cả Lớp 12 Điên Cuồng Tìm Đường Chết Trong Trò Chơi Vô Hạn

CHƯƠNG 2: Trường cấp ba Văn Nhã (2)


2 tháng

trướctiếp

Thời Kim Lam nhịn lại cơn buồn nôn chực trào trong dạ dày, lùi lại một bước để nhìn rõ “cái thứ” trước mắt mình.

Đó chẳng phải quái vật kinh tởm gì, mà là một người phụ nữ trung niên cao xấp xỉ cô.

Người phụ nữ mặc chiếc áo khoác ngắn màu nâu cùng chiếc quần jean bó sát. Dáng người mảnh khảnh khiến phần đùi bà ta trông có phần gầy guộc, nhưng nửa người trên phổng phao khiến tổng thể người phụ nữ mất cân đối.

Thời Kim Lam chỉ liếc nhanh qua bên dưới người phụ nữ rồi lại tập trung vào gương mặt trung niên nọ. Gương mặt bà ta đầy nếp nhăn, ánh sáng mờ tối hắt lên khiến làn da bà ta càng nhợt nhạt một màu vàng như nến, ở dưới khóe môi bên phải là một nốt ruồi màu đen to bằng hạt đậu đang nhịp nhàng chuyển động theo nhịp thở của bà ta.

Nổi bật trên gương mặt xấu xí đó chính là đôi mắt khiến Thời Kim Lam buồn nôn. Hai mắt bà ta chỉ cách nhau chưa tới một xăng-ti-mét, thoạt nhìn khá lớn, thậm chí còn hơi lồi ra. Chỉ nhìn từ xa thôi đã thấy sợ, nói gì đến việc bất ngờ đụng phải nó ở khoảng cách gần.

Những khán giả xem livestream từ góc nhìn thứ nhất cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng này bao giờ, hàng loạt bình luận mắng chửi liên tiếp hiện lên: “Người chơi này cũng to gan phết”, “Đỉnh thật, còn chẳng hét lấy một tiếng”, “Mẹ nó dọa bố mày nhảy dựng cả lên”.

Sự im lặng kéo dài, Thời Kim Lam nhìn chằm chằm người phụ nữ cách mình một bước chân, xác định bà ta không phải người chơi mà là NPC của màn chơi.

Cô chắc chắn vậy là vì trong tay bà ta đang cầm một chiếc đèn pin bạc và một quyển sổ điểm danh không quá mỏng.

Đây là dì quản lý ký túc xá.

Bà ta đang đi kiểm tra phòng ngủ.

Quả nhiên, người phụ nữ trung niên lên tiếng.

“Em ở phòng ký túc nào? Sao khuya rồi mà còn ở ngoài này?”

Giọng nói bà ta khàn khàn lạnh lẽo, tựa như âm thanh ma sát lạ lùng do cát đá va chạm tạo nên.

Hỏi xong, bà ta đưa mắt dò xét khắp người Thời Kim Lam, thấy cô chẳng mang thứ gì thì hai mắt xẹt qua một tia tìm tòi xen lẫn căm ghét cứ như đã nắm thóp được nhược điểm của một đứa học sinh hư, chuẩn bị dạy dỗ cô một trận.

Thời Kim Lam vuốt thẳng tờ giấy nội quy trong túi đã bị mình vò nát, thở ra một hơi rồi đáp: “Dạ thưa dì, em là Trương Tiểu Thục ở phòng ký túc xá số 404. Đêm nay lạnh quá nên em muốn đun nước nóng làm ấm giường... Kết quả em cứ lo đút tay vào túi áo, đến nơi mới phát hiện mình quên mang ấm đun...”

Cô rút bàn tay nãy giờ vẫn luôn đút trong túi ra, chắp tay thành khẩn cầu xin: “Dì ơi, em không cố ý đi lung tung ngoài hành lang đâu, chỉ tại hôm nay thật sự lạnh quá. Em sẽ về phòng ký túc ngay đây ạ.”

Khuôn mặt cô gái cực kỳ thành khẩn, đáy mắt ánh lên vẻ trông mong, không hề để lộ dấu vết nói dối nào.

Chẳng biết dì quản lí ký túc xá có tin lời cô nói hay không, ánh mắt trắng dã lạnh lẽo cứ láo liên khắp mặt cô.

Sau mười ba giây dài đằng đẵng bị ánh mắt chẳng mấy tốt lành ấy nhìn chăm chú, cuối cùng Thời Kim Lam cũng nghe dì quản lí ký túc lạnh lùng nói: “Về đi, buổi tối đừng đi ra ngoài.”- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Thời Kim Lam mừng rỡ gật đầu, nở nụ cười tươi tắn lấy lòng bà ta, sau đó liên tục nói cảm ơn. Cô đút tay vào trong túi, bước về phía phòng ký túc số 404, trông chẳng khác gì một học sinh nhát gan, rụt rè rất đỗi bình thường.

Thời Kim Lam bước nhanh về phía trước, cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của dì quản lí ký túc xá chưa từng rời khỏi thân mình. Ánh mắt ấy âm trầm, lạnh buốt tựa như con rắn độc trốn trong góc phòng, luôn có thể tấn công bạn bất cứ lúc nào.

Cô rụt vai, nhưng mặt mày lại tỉnh bơ. Bởi vì đang quay lưng về phía dì quản lí ký túc nên cô chẳng thèm kiêng dè mà đưa mắt nhìn về phía khu vực cầu thang nơi phát ra tiếng hét.

Cửa khu vực cầu thang chẳng khác gì cửa vào tầng ký túc xá mà lúc nãy cô đã thấy. Cánh cửa mở rộng như cái miệng lớn tối om của con quái vật. Mặc dù cô có thể nhìn được trong bóng tối nhưng lại chẳng thể thấy rõ bên trong có gì.

Lúc Thời Kim Lam chắp tay van nài dì quản lí ký túc xá thì đã thuận tiện xem đồng hồ trên cổ tay, 0 giờ 1 phút 3 giây rạng sáng. Khi cô vừa rời khỏi khu vực cầu thang là lúc 0 giờ 42 giây.

Từ đó có thể xác định khoảnh khắc cô nghe thấy giọng nói của hệ thống thì thời gian đã dừng lại. Nếu nữ sinh vừa hét lên kia cũng gặp những chuyện tương tự cô, cũng đã gặp mặt dì quản lí ký túc, cũng đã lao ra khỏi hành lang, vậy có lẽ đã phải có hành động phản kháng nào khác, chứ không thể yên tĩnh như thể chưa có gì xảy ra giống bây giờ được.

NPC dì quản lí ký túc xuất hiện rất đột ngột, có lẽ là do cô mở khóa màn chơi tân thủ. Bà ta không có thời gian đối phó một nữ sinh ở khu vực cầu thang khác, vì vậy khả năng cao là người này vẫn còn đang ở trong khu vực cầu thang, chỉ là không thể tiếp tục hét lên vì lý do nào đó mà thôi.

Hoặc cũng có thể vị trí ban đầu của Thời Kim Lam chính là ở thế giới hiện thực, nhưng khi vừa mở khóa màn chơi tân thủ thì cô và cả nữ sinh kia đều đã tiến vào “Thế giới ác mộng”, đi đến những màn chơi song song khác nhau.

Thời Kim Lam không cho rằng nữ sinh kia đã chết. Dựa trên tiêu chuẩn từ dễ đến khó của trò chơi, hệ thống đã đánh giá độ khó màn chơi này là bình thường, chứng tỏ mặc dù màn chơi tân thủ có thể có thương vong, nhưng sẽ không đến mức dễ dàng tạo ra vết thương chí mạng cho người chơi, nếu không thì trò chơi đã không đặt ra thời hạn bốn mươi tám tiếng, mà phải là bốn tiếng mới đúng.

Trong lúc Thời Kim Lam đang suy đoán nữ sinh kia có khả năng là ai nhất thì một bóng người hoảng loạn chạy vọt ra từ cầu thang. Đó là một nữ sinh tóc dài ngang eo, Thời Lam Kim không quen cô ta.

Cô ta đeo bốt cao cổ và mặc một chiếc áo gió màu nâu nhạt. Khi chạy, gót giày nện  lên mặt đất phát ra những tiếng lộp cộp giòn dã, vang vọng trong hành lang ký túc xá một cách đột ngột mà lại kỳ quái.

Nữ sinh mở to mắt khi nhìn thấy Thời Kim Lam, nước mắt bỗng chợt tuôn rơi. Mũi cô ta thở ra từng luồng khí kết thành sương trắng. Miệng cô ta cắn chặt chiếc khăn choàng cổ lớn màu đỏ chặn lại tiếng khóc nấc trong cổ họng.

Gót giày cao gót dưới chân nữ sinh đột nhiên bị gãy, khiến chân phải đang cố gắng chạy trốn của cô ta trẹo sang một bên, cả cơ thể ngã thẳng xuống đất.

Nhưng nữ sinh không hề thấy đau như dự đoán. Cô ta cắn chặt khăn choàng cổ, khi mở mắt ra thì phát hiện mình đang nghiêng người 45 độ, nằm trong vòng tay của Thời Kim Lam.

Cô ta hoảng sợ nấc lên một tiếng, run rẩy dây đầy nước bọt ra khăn choàng, lắp bắp nói: “Cứu... Cứu tôi! Có... Ưm!”

Còn chưa kịp dứt lời, Thời Kim Lam đã nhét khăn choàng cổ vừa bị nhổ ra ngược vào miệng nữ sinh.

Nữ sinh: “...”

Cô ta trợn tròn mắt nhìn Thời Kim Lam. Mặc dù vẫn đang nghiêng người vào vòng tay cô, nhưng cơ thể lại run lên cầm cập mất kiểm soát.

Sao... Sao cô ta lại đi cầu cứu người khác ở cái nơi khỉ ho cò gáy này cơ chứ? Là ma! Chắc chắn người này cũng là ma!

Nữ sinh run như cầy sấy, muốn hét lớn nhưng lại bị khăn choàng bịt miệng. Khán giả phòng livestream thấy cô ta bị con quái vật trong màn chơi cấp độ bình thường dọa thành ra vậy thì bình luận mỉa mai. Thế nhưng khu bình luận còn chưa hiển thị được bao nhiêu bình luận mới thì khán giả đã bị hành động của người chơi còn lại thu hút.

[Tố chất của người chơi mới này kém quá nhỉ? Mới đụng mặt quái vật trong màn thôi mà đã mất hết giá trị tỉnh táo]

[Sao khi nãy cô ta không nói nốt hai chữ có ma đi? Nếu nói ra rồi thì mới thú vị]

[Người đối diện cô ta chắc cũng là người chơi, động tác bịt mồm điêu luyện dữ dằn [Đầu chó], ha ha ha chắc là phát hiện nội quy ký túc xá rồi. Xin rút đây, tôi qua dạo phòng livestream của cô gái kia thử]

Hệ thống livestream tạm thời chưa mở khóa cho người chơi mới nên những người chơi không hề biết bình luận của họ trong lúc livestream.

Nữ sinh kia rất tuyệt vọng. Ngay lúc cô ta cho rằng mình sẽ chết một cách không minh bạch ở đây thì đột nhiên bàn tay chạm vào một vùng ấm áp.

Thời Kim Lam nhanh nhẹn cầm khăn giấy lau nước mắt, nước mũi giúp nữ sinh, sau đó nhét khăn giấy vào khăn choàng cô ta, xoay người cô ta lại và đẩy về phía trước. Cô cười nói: “Không phải mình đã bảo mình đi đun nước hả? Có chuyện gì mà tìm mình gấp thế?”

Nữ sinh ngẩn người, không hiểu Thời Kim Lam đang nói gì.

Cô ta ngơ ngác nhéo ngón trỏ và ngón cái, nơi đó vẫn còn lưu lại xúc cảm vừa rồi.

Mềm mại, ấm áp.

Là người, không phải ma.

Sống lưng căng thẳng của nữ sinh thoáng thả lỏng, vì đầu óc rối bời nên chỉ biết ậm ừ hai tiếng theo bản năng, không dám nói lung tung.

Thời Kim Lam quay đầu lại nhìn dì quản lí ký túc đứng cách đó không xa. Cô mỉm cười như thể không phát hiện ánh mắt âm trầm, kỳ lạ của bà ta, nói: “Chúc dì ngủ ngon, bọn em về phòng đây~”

Nữ sinh nghe cô nói vậy thì sống lưng vừa thả lỏng lại căng cứng lên. Trong đầu cô ta hiện ra ánh mắt lạnh lẽo và biểu cảm hung ác của người phụ nữ đứng trong khung cảnh tối tắm vừa nãy.

Một luồng khí lạnh xộc thẳng từ gót chân lên đỉnh đầu cô ta. Trong lúc đôi mắt hoảng loạn đảo quanh khắp nơi, cô ta nhìn thấy cửa vào khu vực cầu thang tối om phía trước.

Nữ sinh run rẩy, hai chân dần mất sức sau cuộc tháo chạy nên giờ nhũn ra như mỳ tôm ngâm nước. Cô ta lo sợ kéo tay Thời Kim Lam, muốn cho cô biết không thể đi vào cầu thang.

Thời Kim Lam cầm cổ tay cô ta trấn an, mở cửa phòng ký túc số 404 rồi bước vào, đóng cửa, khóa lại. Một loạt động tác thuần thục, trôi chảy.

Sau khi nghe thấy tiếng khóa cửa răng rắc, nữ sinh đã sợ vỡ mật ngồi bệt xuống đất.

Lúc ngã xuống, mồ hôi lạnh sau lưng cô ta cũng theo đó mà chảy ra, buốt giá thấm ướt một mảng áo lót.

Nữ sinh dùng sức nghiến chặt khăn choàng cổ, cúi đầu nức nở.

Cô ta rất sợ hãi, thật sự rất sợ hãi.

Thời Kim Lam chẳng hề thấy sợ, nhưng ít nhiều gì cũng hiểu tâm trạng hiện tại của nữ sinh kia. Cô lấy một túi khăn giấy hơi bẹp từ túi ra, rút một tờ đưa cô ta.

Sắc mặt Đào Hân ngẩn ra, cứ ngồi quỳ trên mặt đất nhìn lên Thời Kim Lam, nhưng lại phát hiện cô không hề nhìn mình mà đang ngẩng đầu quan sát phòng ký túc xá.

Cô gái trước mặt cao hơn một mét sáu, mặc một chiếc áo khoác lông màu vàng nhạt dài hơn eo, bên trong mặc đồng phục học sinh màu đen viền trắng, chân đeo giày bốt mùa đông màu nâu nhạt mềm mại.

Cô cột tóc đuôi ngựa ngắn ngang cổ, đôi mắt ánh lên vẻ điềm tĩnh, ung dung. Từ góc nhìn của Đào Hân có thể thấy nốt ruồi son màu đỏ ở đuôi mắt trái của cô. Bởi vì đuôi mắt xếch lên nên trông cô có vẻ đẹp trai không ăn nhập với độ tuổi.

Làn da cô gái rất trắng, sống mũi thẳng vẽ nên đường cong vừa phải, bờ môi anh đào đầy đặn, mọng nước, thi thoảng lại mím nhẹ môi khiến môi trên vểnh lên. Dù là hoàn cảnh tối tăm của ký túc xá cũng không giấu được viên ngọc quý này.

Đào Hân từng gặp rất nhiều người có ngoại hình xuất chúng, nhưng không nhớ được có ai có thể phối hợp hài hòa vẻ xinh đẹp và nét đẹp trai, hơn nữa còn không khiến người khác khó chịu như thế.

Thời Kim Lam biết Đào Hân đang đánh giá mình nhưng chẳng hề để ý. Cô đợi cô ta nhận lấy khăn giấy xong thì tập trung quan sát phòng ký túc xá.

Ánh sáng trong ký túc xá còn mờ tối hơn ngoài hành lang. Thời Kim Lam nhờ có thị giác xuất sắc nên mới thấy rõ tình trạng trong phòng. Đây là phòng bốn người, bên trên là giường, bên dưới là bàn.

Trong số bốn chiếc giường thì có giường số một và giường số hai gấp chăn bừa bộn; giường số ba cuộn chăn lung tung thành một khối, ở mép giường treo hai chiếc áo khoác đồng phục; giường số bốn treo rèm màu hồng, rèm giường để lộ một góc chăn đã xếp gọn gàng và một chiếc hộp đựng đồ đang mở.

Một phòng ký túc có bốn người, thế nhưng hiện tại ngoại trừ cô và nữ sinh đang ngồi dưới đất ra thì chẳng có lấy người thứ ba.

Thời Kim Lam giơ tay bật công tắc đèn trên tường. Hai tiếng lạch cạch vang lên, nhưng đèn không sáng ngay mà lại phát ra những tiếng xèo xèo. Sau vài lần ánh đèn chập chờn, cuối cùng đèn điện cũng lặng lẽ hòa mình vào bóng đêm.

Đào Hân vốn đã hơi bình tĩnh lại, thế nhưng thấy vậy thì nhịp tim lại dần tăng lên.

Trong phòng ký túc chỉ có hai bóng đèn, khả năng hư hết cả hai là rất thấp. Tuy nhiên cô ta đã từng nghe nói một câu chuyện ma về việc ma có thể phá hỏng đèn.

Cô ta bất giác nhích lại gần Thời Kim Lam, thấy cô chẳng hề hoảng hốt chút nào thì nhịp tim mới dần bình ổn lại, mấp máy môi, “Chúng... Chúng ta... Không... Đây là... Chỗ nào? “Thế giới ác mộng” là cái gì?”

Thời Kim Lam nói: “Có vẻ là một trò chơi kinh dị, chúng ta đã vào màn chơi.”

Giọng điệu của cô cực kỳ bình thản, khiến Đào Hân cứ ngỡ mình đã nghe lầm hai chữ “kinh dị”. Cô ta nghiến hai hàm răng, đang định lên tiếng thì lại nghe Thời Kim Lam nói: “Tôi tên là Trương Tiểu Thục, học sinh lớp 12A4 trường THPT Văn Nhã. Cô tên gì?”

Chủ đề nói chuyện thay đổi quá nhanh làm Đào Hân bất giác bị cuốn theo. Cô ta trả lời: “Đào... Đào Hân... sinh viên năm ba chuyên ngành lịch sự của đại học thành phố Yển...”

Nói được một nửa thì giọng Đào Hân kẹt lại trong cổ họng, trong đầu cô ta bỗng hiện ra một âm thanh điện tử cứng nhắc lạnh như băng.

“Tên màn chơi: Trường cấp ba Văn Nhã.”

Đôi con ngươi của cô ta co lại, tiếng thét chói tai đang định vọt ra khỏi cổ họng thì đã bị âm thanh điện tử kia chặn lại.

“Chi tiết nhiệm vụ: Bạn là Trần Khả Hân, lớp phó văn nghệ của lớp 12A4 trường THPT Văn Nhã...”

Đào Hân suýt bị chính mình hù chết, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cố gắng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

Thời Kim Lam im lặng không lên tiếng.

Sau một lúc im lặng, Đào Hân mới nhận ra bản thân vừa vô thức khai ra thân phận ở thế giới hiện thực của mình.

Một người khi trải qua sự việc đáng sợ thì suy nghĩ sẽ trở nên hỗn loạn, logic tạm thời nhầm lẫn, rất khó duy trì khả năng suy nghĩ bình thường. Chỉ cần bị khơi gợi một chút thì sẽ bất giác khai ra tất cả mọi chuyện.

Cô ta không chắc Thời Kim Lam đang khách sáo chào hỏi hay là muốn biết được thông tin liên quan đến màn chơi từ mình. Ấy vậy mà cô ta lại quá hoảng sợ đến nổi để lộ thông tin cá nhân.

Đào Hân kéo chiếc khăn choàng cổ dính đầy nước miếng và nước mắt xuống, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, bỗng đụng phải một đống khăn giấy ướt nhẹp.

Sau khi nhớ ra vì sao đống khăn giấy này lại ở trong khăn choàng cổ, cô ta miễn cưỡng nhoẻn miệng cười, nhưng cười còn khó coi hơn khóc. Sau lại chợt nhận ra vừa rồi khi ở ngoài hành lang, hành động nhét khăn choàng vào miệng cô ta của Thời Kim Lam rất kỳ lạ.

Đào Hơi hít sâu vài lần, sau khi thấy bình tĩnh hơn thì mới nhỏ giọng dò hỏi: “Vừa rồi lúc ở bên ngoài... Vì sao cô lại nói vậy?”

Rõ ràng trước đó cô ta không hề quen biết cô gái tên “Trương Tiểu Thục” này.

Thời Kim Lam không trả lời ngay. Cô đưa tay mò mẫm trong túi một lát, lấy nội quy ký túc xá ra rồi ném cho Đào Hân.

Đào Hân luống cuống bắt được, nhưng trong phòng ký túc quá tối nên cô ta chẳng thấy rõ trên giấy viết gì.

Khi cô ta đang híp mắt cố đọc từng chữ, Thời Kim Lam đã đọc nội quy ký túc xá thành tiếng.

“Tất cả học sinh nội của trường THPT Văn Nhã hãy chấp hành nội quy bên dưới:

1, Không rời khỏi ký túc xá vào ban đêm, dì quản lí ký túc xá không thích học sinh đi lại lung tung bên ngoài ký túc xá lúc nửa đêm;

2, Không được làm ồn vào đêm khuya, dì quản lí ký túc xá ghét học sinh cãi nhau ầm ĩ lúc nửa đêm;

3, Nếu gặp ma thì hãy đọc thầm giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, dì quản lí ký túc xá rất hận học sinh nhắc tới ma quỷ.”

Sau khi đọc xong nội quy cuối cùng, Thời Kim Lam cảm thấy tay mình hơi nặng. Cô nghiêng đầu nhìn sang, thấy Đào Hân lại ôm tay mình.

Đào Hân mới bình tĩnh lại thì đầu óc đã hỗn loạn thành một bãi. Cô ta run rẩy nói: “Có ma thật! Có ma thật đấy! Tôi đã nhìn thấy! Ngay trong cầu thang!”

Lúc ấy cô ta sợ đến mức hét lên, ngã xuống cầu thang, miệng thì ngậm lấy khăn choàng cổ. Sau đó cô ta cảm thấy có một bàn tay buốt giá đến lạ cầm lấy cổ chân mình, thế là điên cuồng quẫy đạp đá văng thứ đó đi, rồi lao về phía Thời Kim Lam và... Và bóng ma kia.

Thời Kim Lam ừ một tiếng, nói: “Nội quy số 3 của ký túc xá có viết dì quản lí ký túc rất hận học sinh nhắc tới ma quỷ. Người vừa nãy đứng sau lưng tôi chính là dì quản lí ký túc xá. Tôi không biết nếu vi phạm nội quy thì sẽ ra sao, cho nên mới ngăn cản cô nói hết câu.”

Lúc ấy cô thấy Đào Hân đã sợ vỡ mật, không dám kéo theo cái debuff “bị dì quản lí ký túc xá ghim”, lại thấy khăn choàng cổ của cô ta bị rơi ra khỏi miệng nên mới làm việc tốt cho trót, tận dụng đúng vật đúng việc đúng người.

Nước mắt Đào Hân tuôn ra như mưa, vội vàng nói vài tiếng cảm ơn. Ngay khi cô ta đang cố gắng nhịn lại tiếng khóc nức nở thì chân đá trúng thứ gì đó. Một tiếng lạch cạch rất nhỏ vang lên, sau đó là tiếng trẻ con đột ngột cất cao...

“Leng keng, leng keng, jingle bells. Chúng tớ làm ma vui lắm, ngồi ở trên giường cậu đây. Leng keng...”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp