Chị, Em Xin Lỗi!

Chương 1: Bạch Hào Ngân Châm*


2 tháng

trướctiếp

*Trà Bạch Hào Ngân Châm hay còn gọi tắt là trà Ngân Châm hoặc trà Bạch Hào là loại trà nổi tiếng nhất trong dòng trà trắng (Bạch Trà), là một trong Thập Đại Danh Trà của Trung Hoa. Đây là loại trà không trải qua quá trình Oxy hóa khi chế biến. 

Một tuần đã trôi qua kể từ khi kết thúc mùa hè nhưng thời tiết ở Ninh Châu vẫn còn vô cùng nóng bức như đang ở trong một cái nồi hấp khổng lồ, chưa hề có chút dấu hiệu se lạnh của tiết trời mùa thu.

Một chiếc taxi màu xanh nhạt dừng lại trước cổng trường đại học Ninh Châu, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy một cô gái có nước da trắng nõn bước xuống xe, tay trái người nọ cầm một chiếc túi mua sắm cực lớn, tay kia thì cầm chiếc điện thoại di động, vừa xuống xe cô ấy đứng yên tại chỗ một lát để nhìn đồng hồ.

Con đường trải nhựa như bị nắng thiêu đốt, Thư Vân băng qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, trên vầng trán trắng nõn và thanh tú chảy ra một ít mồ hôi.

Bây giờ là 4h30 chiều, cô định đi ăn tối trước, điểm đến của cô là một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh của Ý đã có vô số chi nhánh trên toàn cầu, tên là New Soli.

Khẩu vị thức ăn ở đây phù hợp với cả khẩu vị của người Trung Quốc nên nó rất được ưa chuộng, với lại chất lượng dịch vụ cũng khá ổn, mỗi khi có cơ hội đến đây cô đều ghé vào nhà hàng này.

Cô đẩy cửa kính ra, không khí mát mẻ bên trong lập tức ùa ra xua tan hơi nóng bên ngoài, Thư Vân có cảm giác như mình được sống lại.

Cô nhẹ nhàng đặt túi mua sắm xuống đất rồi nhìn xuống menu trên điện thoại.

Một bóng người màu trắng vội vã lóe lên trước mắt cô, theo sau đó là một âm thanh như có thứ gì đó vừa bị va chạm.

Bàn tay đang cầm điện thoại của Thư Vân đột nhiên cứng đờ giữa không trung, thái dương cô cũng khẽ giật giật vài cái.

Túi mua sắm của cô vừa bị một người phục vụ nhà hàng đang vội vàng bưng đĩa đồ ăn đá qua, xà phòng tắm, dầu gội, kem đánh răng cùng với những gói băng vệ sinh màu xanh chói mắt đang nằm vương vãi trên sàn nhà.

Sắc mặt người phục vụ lập tức trở nên đỏ bừng, người nọ rối rít xin lỗi cô, cả người cứ xoay qua xoay lại như con quay nhưng vẫn không tìm được chỗ để đặt đĩa đồ ăn xuống, cũng không thể đưa tay giúp Thư Vân thu dọn đồ đạc.

Thư Vân bình tĩnh nói với người nọ “Không sao đâu”, nhưng trước khi cô kịp cúi xuống thì đã có người khác nhanh tay hơn tiến đến giúp cô thu dọn bãi chiến trường.

Người nọ là một chàng trai trẻ, cũng đang mặc bộ đồng phục màu trắng giống như của người phục vụ, nhưng chất liệu vải trông có vẻ cứng cáp và kiểu dáng cầu kỳ hơn.

Bàn tay của anh rất đẹp, các ngón tay thanh mảnh thon dài, tay anh vội vàng nhặt lấy chiếc túi trong suốt rồi nhanh chóng nhặt hộp băng vệ sinh và mấy thứ khác cho vào túi. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Cô gái cách đó không xa bỗng trở nên phấn khích.

"Lão Hạ, người lần trước cậu nói có phải là cậu ấy không?"

"Đúng đúng! Chính là cậu ta, tôi canh chừng ở cửa hàng này gần cả tháng, cuối cùng đến ngày hôm nay mới có thể thấy mặt cậu ta."

"Dáng người của cậu ấy trông không giống một nhân viên phục vụ ăn uống chút nào… với dáng người cao ráo này, cậu chắc chắn cậu ấy không phải là người mẫu sao?"

“Nhỏ giọng tí đi, coi chừng người ta nghe thấy bây giờ.”

Trước khi đầu ngón tay của Thư Vân có thể chạm vào bất cứ thứ gì thì chàng trai trẻ đã đứng thẳng lên và trả lại chiếc túi xách nguyên vẹn như lúc đầu cho cô.

Thư Vân đột nhiên ngẩng đầu lên.

So với chiều cao trung bình của phụ nữ thì cô cũng có thể được xếp vào hàng ngũ “những cô gái chân dài cao ngất”, thế nhưng khi so sánh với chàng trai trẻ trước mặt, sự chênh lệch chiều cao của hai bên làm cô nhất thời cũng cảm thấy khá bối rối và ngạc nhiên.

Người đàn ông đang đứng ngược sáng, mái tóc đen ngắn được cắt tỉa gọn gàng. Trên mặt anh còn đeo một chiếc khẩu trang, chỉ để lộ ra một đôi mắt nâu hai mí sâu thẳm nhưng lại trông không hề nữ tính chút nào, làn da trắng lạnh kết hợp với đôi lông mày sắc nét càng tôn lên vẻ điển trai của anh.

"Cảm ơn anh."

Thư Vân chân thành nói cảm ơn với người nọ, sau đó cô lại không nhịn được dùng đôi mắt hoa đào lén quan sát người nọ thêm vài lần.

Vạt áo trước của bộ đồng phục trắng như tuyết của người đàn ông này trống rỗng, không thấy đeo bảng tên hay bảng vị trí công việc gì cả

"Chuyện nên làm mà."

Người đàn ông lập tức xoay người rời đi, nhưng Thư Vân đột nhiên ngăn cản anh:

"Chuyện đó… anh có thể cho tôi biết tên anh là gì được không?"

Anh quay đầu lại, đôi mắt nâu sâu thẳm chợt trầm xuống, ánh mắt anh lạnh lùng và tối tăm như màn đêm.

Thư Vân bị ánh mắt cự tuyệt của người đàn ông làm cho choáng váng.

Hai cô em gái cách đó không xa lại bắt đầu thì thầm.

“Ồ, lúc đầu còn tưởng cô gái này là một người hiền lành và dịu dàng, nhưng không ngờ cô ấy lại mạnh mẽ và chủ động như vậy đấy.”

"Chủ động cũng vô dụng, cậu cũng thấy đó, người ta cũng có muốn làm quen đâu?"

Thính giác của Thư Vân rất tốt nên hiển nhiên cô có thể nghe rõ những lời hai người bọn họ nói.

Có phải anh chàng này cũng nghĩ rằng... cô đang cố tình tìm cớ để bắt chuyện với anh ta?

Khóe môi cô chợt nhếch lên, cô nở một nụ cười đầy thiện ý, sau đó ngón trỏ thon dài liền chỉ vào tấm áp phích dán trên tường nhà hàng.

[Khách hàng là trên hết, và phục vụ khách hàng hài lòng là sứ mệnh của nhà hàng chúng tôi. New Soli chân thành mời bạn đánh giá chất lượng phục vụ của nhân viên nhà hàng trong lúc rảnh rỗi ngồi dùng bữa tại nhà hàng. Bạn hãy quét mã QR bên dưới để truy cập vào tài khoản công khai chính thức của New Soli và chọn đúng tên thành phố và vị trí cửa hàng...]

Giọng cô gái dịu dàng như sương mù:

"Tên anh là gì? Tôi muốn gửi cho anh một đánh gái năm sao."

Tấm lưng thẳng tắp của người đàn ông hơi cứng lại.

Lúc mở miệng, giọng nói của chàng trai vẫn trầm khàn như cũ:

"Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cô."

Anh còn chưa nói xong, từ lối đi nhỏ vào nhà hàng bỗng nhiên truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, vài người đàn ông mặc đồng phục vội vàng bước nhanh tới trước sau trái phải vây quanh người đàn ông trẻ tuổi, sau đó bọn họ liền bước về phía văn phòng làm việc của nhà hàng.

"Tại sao anh lại ở đây?"

"Đi lối này, anh cẩn thận, sàn nhà mới được lau xong"

Hai người đàn ông trung niên dẫn đầu mang vẻ mặt nịnh nọt dẫn đường cho chàng trai trẻ, Thư Vân chú ý đến bảng tên màu vàng đồng có ghi bốn chữ “quản lý nhà hàng” trên áo đồng phục của họ, tượng trưng cho người có thẩm quyền cao nhất trong nhà hàng.

Hóa ra là một nhân vật lớn.

Bảo sao anh ta chẳng thèm quan tâm đến cái đánh giá năm sao nhỏ nhoi của cô.

Sau khi Thư Vân order đồ ăn xong và ngồi xuống bàn, tại một cái bàn bốn người cách sau cô hai bàn, Kiều Nhạc, sinh viên năm thứ hai của trường đại học thương mại Ninh Châu, thò đầu ra khỏi chiếc MacBook của mình và chăm chú dán mắt vào thân hình duyên dáng cách đó không xa. 

Một chiếc đĩa gỗ đột nhiên từ trên trời rơi xuống chắn chính xác tầm nhìn của Kiều Nhạc.

Kiều Nhạc đóng laptop lại, ngước mắt lên:

“Hạ quan bất tài, sao dám làm phiền Thái tử điện hạ tự mình bưng đồ ăn cho tôi chứ!”

Yên Nam lúc này đã cởi bỏ bộ đồng phục màu trắng của nhân viên phục vụ và khẩu trang, khuôn mặt tuấn tú của anh hoàn toàn hiện rõ ra ngoài không khí, dưới chiếc áo phông đen là một bờ vai rộng và vòng eo hẹp, dáng người cực kỳ quyến rũ, ngay lập tức liền thu hút được rất nhiều sự chú ý của các cô gái xung quanh.

“Không ăn thì tôi cất đi nhé!.”

"Ăn… ăn… ăn chứ."

Kiều Nhạc vội vàng bưng đĩa cánh gà nướng đặt xuống trước mặt mình, trong ánh mắt anh ta còn có vài phần oán giận:

"Yên Nam, cậu cao quá, cản trở tầm nhìn ngắm mỹ nhân của tôi rồi."

"Mỹ nhân gì cơ?"

Kiều Nhạc liếc anh một cái:

"Cậu bị mù à? Người vừa nói chuyện với cậu ở trước cửa đấy, cô ấy quả thực rất đẹp. Nếu cô ấy là sinh viên mới của trường chúng ta thì với nhan sắc đó chắc chắn sẽ nghiền nát chức danh hoa khôi của học tỷ khoa nghệ thuật.”

Yên Nam: “Cô gái đó.. đẹp à?”

Cô gái có khuôn mặt hồng hào, đôi mắt hoa đào dịu dàng quyến rũ, chỉ cần đảo mắt một cái cũng có thể làm cho sinh linh trên cả thế giới này điêu đứng vì cô.

Yên Nam nhanh chóng ăn xong phần mì ống của mình, sau đó ngón trỏ của anh chợt gõ lên bàn:

"Tôi còn có việc phải làm nên đi trước đây."

Kiều Nhạc: "Yên đại thiếu gia quả thực là một người bận rộn, mới ngày đầu tiên khai giảng mà ngài đã bận phát triển việc kinh doanh ở quốc gia nào vậy?"

Yên Nam: “Cậu lo tập trung tác chiến đi.”

Ngay khi nói đến game, sắc mặt của anh vẫn không hề thay đổi, giọng nói vẫn lạnh lùng như thường ngày, giọng điệu cũng nghiêm túc giống y như đúc lúc lên báo cáo thuyết trình.

Ánh mắt Kiều Nhạc đột nhiên liếc nhìn về phía quầy order:

"Tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, quản lý của cửa hàng này có trả lương cho cậu không vậy?"

Vì để hoàn thành bộ môn tác nghiệp thực tiễn trong chương trình đào tạo của trường nên Thái Tử gia của một tập đoàn lớn đây đã cải trang vi hành đến làm việc tại nhà hàng này để trải nghiệm cuộc sống của những tầng lớp nhân viên cấp dưới. Sau khi danh tính của anh vô tình bị bại lộ, lãnh đạo nhà hàng lập tức chạy đến nịnh nọt anh đủ điều.

Thời gian làm việc của vị thái tử gia này tháng nào nhiều lắm cũng chỉ có ba tiếng đồng hồ, với lại ngoại hình của người nọ quá bắt mắt, không thể quá thường xuyên xuất hiện trước công chúng nên hằng ngày anh chỉ có thể ngồi trong phòng làm việc và được quản lý nhà hàng tôn sùng như một vị Phật sống.

Nếu đúng là như vậy, thì chắc ít nhất cũng có phí gọi là phí “chiêm ngưỡng” nhan sắc phải không?

Yên Nam bình tĩnh nói: “Không có lương.”

Kiều Nhạc nhe răng:

"Những nhà tư bản xấu xa không xứng đáng được trả lương."

Ánh nắng ngoài cửa sổ đã chuyển từ chói chang sang dịu nhẹ, ánh nắng xiên về phía Tây dần dần kéo dài cái bóng của tòa nhà, con đường nhựa bị chia thành từng mảng sáng tối đan xen với nhau

Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học đại học, Thư Vân cơm nước xong liền trở lại ký túc xá, cô lấy ra mấy hộp bánh quy mang đến từ nhà rồi lần lượt chia cho các bạn cùng phòng mới.

Thư Vân: “Tuy rằng tớ có nhét miếng chống ẩm rồi nhưng cũng không biết có bị ẩm mốc hay không nữa?”

Bạn cùng phòng Hướng Duyệt cắn một miếng, sau đó liền vô cùng kinh ngạc lên tiếng:

"Wow, bánh này ngon quá, cậu thực sự tự làm nó à?" ( truyện trên app T Y T )

Thư Vân mỉm cười gật đầu.

Phạm Thi Thi ở giường bên cạnh còn chưa ăn tối, cô ấy một hơi ăn hết một hộp bánh quy, ăn xong còn tỏ vẻ đầy hài lòng xoa xoa bụng, rồi hào hứng kể lại chuyện hôm nay đã nhìn thấy ở văn phòng giáo viên hướng dẫn:

“Tớ nghe giáo viên hướng dẫn nói năm nay trong khoa chúng ta có một học sinh có thành tích thi đứng top 10 toàn tỉnh, hơn nữa còn là top 10 ở một tỉnh ven biển...... hình như là tỉnh H thì phải.”

Mặc dù Đại học Ninh Châu được xếp ở vị trí đầu tiên trong số 985 trường đại học, nhưng thứ hạng của trường trong nước chỉ dao động trong khoảng từ 5 tới 10, những học sinh có thành tích thi đại học nằm trong top 200 ở mỗi tỉnh đều bị những trường nằm trong top 2 hoặc đại học Hồng Kông săn lùng hết, làm gì có ai có thành tích nằm trong top 10 của tỉnh lại lựa chọn vào đại học Ninh Châu.

Hướng Duyệt còn đang thích thú thưởng thức vị ngọt của bánh quy, nghe đến đây trong đầu cô ấy chợt lóe lên một tia chớp, cô ấy mở to mắt nhìn về phía Thư Vân ở giường bên cạnh:

"Thư Vân, hình như cậu đến từ tỉnh H phải không?"

"Ừm."

Ánh mắt của ba người còn lại trong phòng đều lập tức tập trung vào khuôn mặt cô.

Buổi sáng lúc bọn họ mới đến ký túc xá, bởi vì vẻ ngoài không có điểm nào để chê của Thư Vân, bọn họ còn tưởng rằng bọn họ ở chung ký túc xá với một cô sinh viên của một trường nghệ thuật nào đó.

Phạm Thi Thi không khỏi hối hận vì mình đã ăn bánh quy quá nhanh, cô ấy thận trọng hỏi:

“Thư Vân, thành tích của cậu xếp hạng bao nhiêu ở tỉnh vậy?”

Thư Vân: “Tớ cũng không nhớ rõ nữa.”

Hướng Duyệt nhanh chóng “bay thẳng” đến trước mặt cô, cô ấy nhiệt tình cầm tay cô: “Ước chừng cũng được.”

Thư Vân thở dài, khóe môi cô nhếch lên thành một vòng cung bất lực:

"Hình như… hình như là thứ mười?"

Hướng Duyệt: "Trời ạ, cậu có biết thành tích của tớ xếp thứ mấy trong tỉnh không? Trùng hợp gấp một trăm lần cậu."

Bạn bè lần đầu gặp nhau luôn có vô số chuyện để nói, trong lúc đang trò chuyện sôi nổi, điện thoại của Thư Vân đột nhiên reo lên, cô liền đưa tay lấy điện thoại rồi đi ra ban công nghe máy.

Đầu bên kia điện thoại là bố cô, ông Thư Bằng.

Khi Thư Vân lên năm tuổi, bố cô vì tiểu tam bên ngoài nên đã ly hôn với mẹ cô, Thư Vân chọn theo mẹ.

Trước khi trưởng thành, mỗi tháng Thư Vân đều đến nhà bố cô ở một thời gian bởi vì giao ước giữa bố và mẹ. Trong mắt Thư Bằng, cô vẫn là một cô con gái dịu dàng hiểu chuyện, ngoan ngoãn hiếu thuận, thậm chí còn cư xử vô cùng lễ độ với người mẹ kế là Hứa Mỹ Lâm.

Hứa Mỹ Lâm có một cô con gái lớn hơn Thư Vân một tuổi, xem như là chị kế của Thư Vân, tên là Tống Du, hiện đang theo học tại khoa kinh doanh của Đại học Ninh Châu.

Trong điện thoại, giọng điệu của Thư Bằng tràn đầy ân cần:

"Vân Vân, nếu ở trường mới có trục trặc gì thì cứ nói với chị con, bố đã dặn dò con bé để ý tới con rồi. À đúng rồi, con ăn tối chưa?"

Thư Vân đang định nói mình đã ăn cơm rồi, nhưng Thư Bằng đã nhanh chóng nói luôn câu tiếp theo

“Để bố bảo Tống Du dẫn con ra ngoài ăn chút gì đó ngon ngon, con bé nói đối diện trường học có một nhà hàng Ý ăn rất ngon, tối nay hai đứa cũng có cơ hội ngồi nói chuyện tâm sự với nhau vài câu, chắc con bé sẽ sớm gọi điện cho con đó!”

Thư Vân cầm điện thoại trên tay, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Bởi vì nếu muốn truyền đạt ra thanh âm ôn nhu mang theo ý cười thì chỉ khi nào chính chủ thật sự có biểu cảm như thế thì mới thể hiện ra được.

Ánh mắt cô liền rơi vào cây sung cao tươi tốt ngoài ban công, đôi mắt hoa đào nhìn như đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, không hề có một tia ấm áp.

"Dạ, trùng hợp con vẫn chưa ăn cơm, có dịp thì phải đi trải nghiệm cho biết chứ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp