Thập Niên 70: Em Gái Là Một Đại Mỹ Nhân

Chương 8: "Không phải tôi là cô vợ nhỏ của cậu sao?”


1 tháng

trướctiếp

Anh ấy giơ bàn tay to lớn lên, tạo ngón tay thành hình hoa lan, uốn éo cơ thể rồi phóng ra một cái nháy mắt quyến rũ như bị chuột rút.

Thiệu Tranh nhắm mắt lại, khinh thường và ghê tởm muốn chết: "... Ọe... Mau cút đi chỗ khác!"

"Ui ya, công tử Thiệu của chúng ta đang cảm thấy xấu hổ sao?"

"Con mẹ nó, con gấu đen như cậu, mau cách xa tôi ra một chút..."

"Không phải tôi là cô vợ nhỏ của cậu sao? Không thể cách xa nhau được, hai người chúng ta phải dính lấy nhau..."

"Cút! Cút đi chỗ khác!"

"..."

Tiếng cãi nhau ầm ĩ từ từ nhỏ lại, bây giờ hai người họ vẫn chưa biết rằng vài năm sau hai nhà Thiệu Trần sẽ thật sự trở thành sui gia.

Vì thế, Trần Vũ Văn đã vô số lần muốn rút kiếm quyết chiến một trận với người anh em của mình!

***

Bên kia.

Trần Lộng Mặc ở thành phố N xa xôi, hoàn toàn không biết chỗ ở của cha mẹ tốt hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Lúc này, cô được cảnh vệ viên là anh Tiểu Hồ hộ tống tới ga tàu hỏa.

Hai người đã đến từ sớm, đợi hơn nửa tiếng, tàu hỏa vẫn còn chưa tới ga.

Tất cả hành khách đợi tàu đến chỉ đành phải cam chịu bị gió rét thổi vù vù, sốt ruột đứng chờ ở bên ngoài hàng rào đang bị đóng chặt.

Một tay Tiểu Hồ xách theo một cái vali lớn, cậu đứng chen chúc ở trong đám người, nói với cô gái nhỏ đang quấn khăn kín mặt, chỉ để lộ một đôi mắt to xinh đẹp: "Duật Duật, nắm chặt lấy quần áo của anh, đừng nói chuyện với bất kỳ ai hết có biết không?"

Thành phố N là một thành phố lớn, có rất nhiều người đứng đợi ở ga tàu hỏa nên ở đây vô cùng ồn ào và ầm ĩ, muốn nói chuyện thì hầu như đều phải hét lên, tuy Trần Lộng Mặc không quan tâm đến hình tượng của mình nhưng việc sắp bị ép thành cá mòi đóng hộp đã rất mệt rồi, cô quả thật không thể hét lên được, chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo của anh Tiểu Hồ, gật đầu thật mạnh mấy cái để đáp lại.

Dù có là kiếp sau thì bến xe và ga tàu hỏa vẫn thế, đều là nơi nổi tiếng về vấn đề lừa gạt buôn người, huống chi công việc giữ gìn trật tự và an ninh xã hội của những năm bảy mươi còn rất lạc hậu, cô rất quý trọng cuộc sống mới vừa được ban tặng này nên không muốn phải đâm đầu vào chỗ chết.

Nhưng mà đông quá đi, tại sao ở đây có nhiều người quá vậy?

Không hề nói quá một chút nào rằng đây chẳng giống như việc đi ra ngoài thông thường, với sức mạnh của đám người này thì giống như là đang đi chạy nạn hơn.

Nghĩ đến đây, biểu cảm của Trần Lộng Mặc ở dưới khăn quàng cổ khẽ sượng lại, sau đó cô cười khổ cảm thán, hiện tại chẳng phải mình đang đi chạy nạn sao?- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Và trong số những hành khách này? Có bao nhiêu người cũng giống như vậy?

Ngay khi Trần Lộng Mặc đang suy nghĩ lung tung trong đầu và cố gắng thu hẹp diện tích, cô lại bị người ở phía sau chen lấn đến lảo đảo muốn té, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng còi tàu hỏa ở tuốt đằng xa.

"Tàu hỏa tới rồi! Tàu hỏa tới rồi!"

Đám người ồn ào đột nhiên im lặng mấy giây, sau đó không biết là ai dẫn đầu nói lớn sau đó đoàn người càng thêm đổ dồn về phía trước.

Trần Lộng Mặc... Mẹ kiếp, đau chân quá!

Đoàn tàu tiến vào trong ga.

Cửa rào được mở ra.

Dòng người chen chúc ùa vào, trực tiếp ép cô gái nhỏ chỉ cao có một mét sáu vẫn còn đang ở trong giai đoạn phát triển suýt chút nữa bị biến dạng. ( truyện trên app T Y T )

May mắn thay, mặc dù khó khăn gian khổ nhưng Trần Lộng Mặc vẫn nín thở, cố gắng bảo vệ tiền giấy ở trên người, cô nhanh trí cắn răng thuận theo sức đẩy của tất cả mọi người, trước khi bị ép đến tắt thở, cô đã chật vật leo lên tàu hỏa màu xanh lá cây chạy tới tỉnh H có lộ trình kéo dài tới năm ngày sáu đêm.

Với cấp bậc của Trần Đức Mậu, ông có thể đặt vé giường nằm.

Bây giờ tình huống bất đắc dĩ, có nói là đang chạy nạn cũng không quá.

Chẳng cần tính đến giường nằm làm gì, ghế cứng giản dị tầm thường mới là phương thuốc hay giữ mạng.

Nói cách khác, năm ngày sáu đêm đường xe, hai người Trần Lộng Mặc và Tiểu Hồ phải ngồi suốt cả hành trình đến tỉnh H.

Chẳng dễ gì chen đến ngồi của mình, chân của cô gái nhỏ đã bị giẫm đến sưng lên, sau khi cảm nhận độ cứng của ghế ngồi, cô càng cảm thấy khó thở.

Cô vẫn cho là mình có khả năng chịu khổ rất cao, hồi đó nghỉ hè khi học đại học, nhằm tích góp thêm nhiều tiền một chút, cô làm ba công việc một ngày cũng chẳng cảm thấy gì.

Nhưng bây giờ nhìn tình trạng người chồng người trong buồng xe quá tải nghiêm trọng trước mắt, ngay cả giá hành lý trên đỉnh đầu cũng có mấy lữ khách đang nằm, lòng cô liền thấy nặng trịch, như có một tảng đá đang đè lên, khiến Trần Lộng Mặc càng thêm mê man về cuộc sống tương lai.

Đây có thật là thập kỷ 70 không?

Ra ngoài cần chứng minh, ngồi xe như chạy nạn… Cứ thế, điểm cuối lần này của cô, làng Sơn Thuận ở tỉnh H còn trông như thế nào nữa?

"Quýt đây! Quýt rất ngọt đây! Một hào một cân!"

Tiếng hét rao đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa sổ kéo dòng suy nghĩ phân tán của Trần Lộng Mặc quay trở lại. Cô nhìn lại ra ngoài cửa sổ xe theo hướng tiếng rao, phát hiện cách đấy không xa thật sự có một người phụ nữ trung niên đang đẩy một chiếc xe kít, vừa đi vừa rao to, đã có không ít người xúm xít qua vây quanh.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp