Sau Khi Mất Trí Nhớ, Chồng Yêu Của Tôi Trở Thành Nam Sinh Cấp Ba Ngây Thơ Trong Sáng

CHƯƠNG 1.1: NAM SINH CẤP BA 16 TUỔI KIÊU NGẠO.


1 tháng

trướctiếp

Khi Khúc Dung đến bệnh viện, cậu thấy Kiều Xuyên Bách đầu được băng bó bằng vải gạc trắng, chiếc áo sơ mi trắng cũng lấm lem không ít. Bên cạnh Kiều Xuyên Bách còn có các bác sĩ và y tá.

Khúc Dung tiến lại gần, liền nghe thấy một y tá nói: "Tôi nghe nói anh ấy bị trượt vỏ chuối, rồi té đập đầu. Ở thời đại này mà vẫn còn có người vô ý thức đến độ vứt vỏ chuối lung tung à?"

Trên đường đến đây, Khúc Dung đã nghe bác sĩ nói là Kiều Xuyên Bách bị trượt vỏ chuối rồi té ngã đập đầu. Dù Khúc Dung không tin lắm, nhưng đó là cuộc gọi từ bệnh viện.

Khúc Dung vừa tức vừa lo lắng.

Chồng cậu đã lớn từng tuổi này rồi, mà còn bị trượt vỏ chuối té? Thôi được, dù sao cũng chỉ là trượt té thôi, nhưng mà còn có thể đập đầu đến nỗi phải nhập viện??

Thấy Khúc Dung đến, bác sĩ hỏi: "Cậu có phải là người nhà của bệnh nhân không?"

Các y tá đang xì xầm bàn tán lặng thinh ngay lập tức. Khúc Dung gật đầu đáp lại, "Bây giờ tình trạng của anh ấy thế nào rồi?"

Nhưng ngoài tầm nhìn của Khúc Dung, người đàn ông nằm trên giường bệnh liếc nhìn lên với ánh mắt kỳ lạ.

Bác sĩ nói: "Cậu ấy bị va đập vào đầu, không có gì nghiêm trọng cả. Chỉ cần chú ý không để vết thương tiếp xúc với nước, nhớ phải nghỉ ngơi vài ngày là ổn."

Khúc Dung thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, bác sĩ lại thở dài: "Môi trường đô thị thật sự cần phải được cải thiện. Một miếng vỏ chuối to thế kia, nếu không nhờ có người dân tốt bụng kịp thời báo cho chúng tôi, tình trạng của bệnh nhân có thể đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều đấy."

Khúc Dung im lặng. Quả thật, khi con người gặp xui xẻo thì thực sự rất xui xẻo.

Khúc Dung quay đầu nhìn người đàn ông kia - kẻ vừa trượt vỏ chuối và phải nhập viện. Người đó đang nhìn sang hướng khác, thậm chí còn từ chối có bất kỳ trao đổi ánh mắt nào với Khúc Dung. Bây giờ mới biết xấu hổ rồi à?

Nhưng thôi, không sao cả, miễn là anh ấy vẫn ổn.

Khúc Dung nói chuyện thêm vài câu với bác sĩ, sau khi người đó rời đi, Khúc Dung mới tiến đến bên giường bệnh. Cậu ngồi xuống, nhìn chăm chú người chồng vừa bị trượt vỏ chuối của mình. Mọi sự giận dữ đều tan biến, cậu hỏi: "Sao anh còn có thể trượt vỏ chuối mà té ngã được chứ? Còn chỗ nào không thoải mái không?"

Người đàn ông trên giường bệnh liếc nhìn cậu một cái rồi lại nhanh chóng đưa mắt đi nơi khác. Giọng đều đều, anh lẩm bẩm: "Không phải tôi đâu."

?

"Cái gì không phải anh?" Khúc Dung hỏi.

Kiều Xuyên Bách lặp lại một lần nữa, giọng nói vẫn rầu rĩ: "Người bị té ngã trên vỏ chuối không phải tôi đâu. Tôi sẽ không làm ra chuyện xấu hổ đến thế."

Khúc Dung ngẩn ngơ, không biết nói gì. "Bây giờ mới lo đến việc giữ thể diện à? Nếu không phải anh thì ai vậy? Đừng có lảng sang chuyện khác nữa, còn chỗ nào không thoải mái không? Nếu không thì em sẽ làm thủ tục xuất viện cho anh, để anh về nhà nghỉ ngơi vài ngày."

Nghe đến chuyện xuất viện, Kiều Xuyên Bách mới nhìn thẳng vào mặt Khúc Dung, mặt căng lên, kiêu ngạo nói: "Bố mẹ và anh trai tôi đâu? Xuất viện thì phải có người giám hộ ký tên chứ?"

Khúc Dung có chút hoang mang.

Người giám hộ...

Quả thật là cụm từ xa lạ.

Tuy nhiên, Khúc Dung nhăn mặt, tức giận nói: "Kiều Xuyên Bách, chẳng lẽ anh bị va đập vào đầu thật à? Bố mẹ anh đang đi du lịch nước ngoài rồi. Anh trai anh còn đang công tác ở nơi khác. Bộ em ký không được hả? Em không phải là người nhà của anh sao? Còn người giám hộ nữa là sao? Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn giả vờ trẻ con như vậy?"

Kiều Xuyên Bách sững người, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đẹp trai trước mặt, do dự hỏi: "Người nhà? Người nhà nào?"

Khúc Dung bất giác ngơ ngác.

Cậu nhìn người đàn ông đầu được băng bó nhưng vẫn rất đẹp trai trước mặt, sáng nay khi cậu đang dạy học trên lớp thì Kiều Xuyên Bách cứ liên tục nhắn tin, nói chiều nay sẽ về nhà.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt. ( truyện trên app T Y T )

Kết quả, chiều nay cậu lại nghe tin ông xã nhà mình bị trượt vỏ chuối rồi nhập viện.

Còn bây giờ,

Khúc Dung nhận ra có gì đó không ổn, "Xuyên Bách, không lẽ anh... thực sự bị tổn thương ở não sao? Em là người vợ trên danh nghĩa của anh mà, vậy em không phải là người nhà hay gì?"

Khúc Dung vừa dứt lời, cậu liền nghe thấy chồng mình hét lên một tiếng cực kỳ thô bạo, giọng khàn khàn: "Bác sĩ ơi! Nơi này của ông có biến thái quấy rối tôi!"

Khúc Dung lại ngẩn ngơ thêm lần nữa.

????

Việc xuất viện tạm thời không cần bàn tới nữa.

Bác sĩ đến kiểm tra lại cho Kiều Xuyên Bách, các chức năng cơ thể vẫn ổn định, nhưng có vẻ như đã bị mất trí nhớ, ký ức bị thụt lùi lại 10 năm.

Bác sĩ hỏi: "Bây giờ là năm nào?"

Kiều Xuyên Bách trả lời thật thà: "Năm 20**."

Bác sĩ lại hỏi thêm vài câu nữa, rồi mới nói với Khúc Dung: "Quả thật là mất trí nhớ rồi, ký ức 10 năm bị xóa sổ. Kiều tiên sinh lúc đó chắc còn là học sinh cấp ba phải không?"

Khúc Dung nhăn mặt, gật đầu đáp: "Có lẽ là lớp 10."

Kiều Xuyên Bách nhìn hai người trao đổi, gấp gáp nói với bác sĩ: "Bác sĩ à, đừng nói chuyện với cậu ta nữa. Tôi biết là mình bị mất trí nhớ, quên đi ký ức 10 năm. Nhưng cậu ta tự xưng là vợ của tôi. Xu hướng tính dục của con người sẽ không thay đổi được. Tôi vẫn là một thẳng nam chính hiệu, làm sao có thể cưới đàn ông về làm vợ chứ?"

Khúc Dung: "..."

Bên cạnh bác sĩ, còn có vài bác sĩ thực tập.

Khúc Dung nghe thấy những bác sĩ này thì thầm bàn tán.

"Trượt vỏ chuối té ngã, còn bị đập đầu đến mất trí nhớ, bây giờ còn không thèm nhận ra vợ mình luôn. Khúc tiên sinh vất vả chạy ngược chạy xuôi chăm sóc cho anh ta, chắc phải đau khổ lắm."

"Thương Khúc tiên sinh quá. Anh ấy dáng dấp đẹp trai như vậy, uốn cong thẳng năm là chuyện bình thường."

Khúc Dung: "....."

Khúc Dung lại nhìn sang Kiều Xuyên Bách, kẻ đang tranh luận với bác sĩ rằng mình là thẳng nam thế nên không thể có vợ.

Thật sự quá xấu hổ.

Bác sĩ đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: "Kiều tiên sinh à, xu hướng tính dục của con người không phải là không thay đổi được. Chỉ vì anh bị mất trí nhớ, thì không có nghĩa là anh có thể từ bỏ vợ của mình đâu. Hai chồng chồng nhà anh đều đã kết hôn rồi, lúc đó tôi còn có mặt ở đó nữa kìa."

Các bác sĩ thực tập cũng xía mũi vào: "Đúng đấy, anh bị mất trí nhớ rồi thì không thể bỏ rơi Khúc tiên sinh như vậy được. Quá cặn bã rồi."

Kiều Xuyên Bách hiện giờ mới 16 tuổi nhìn sang Khúc Dung - người tự xưng là vợ mình.

Trong ký ức anh hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết gì về người đàn ông này.

Rõ ràng, người đàn ông này sau 16 tuổi anh mới quen biết.

Trong khi đó, Khúc Dung ngược lại không hề để ý đến ánh mắt của Kiều Xuyên Bách. Cậu hỏi bác sĩ: "Thực sự không có vấn đề gì với sức khỏe của anh ấy chứ? Mất trí nhớ như thế này, liệu có ảnh hưởng gì đến não bộ không?"

Bác sĩ trả lời nghiêm túc: "Tất cả các xét nghiệm cần thiết đều đã làm rồi, không có bất kỳ vấn đề gì cả. Chỉ là nguyên nhân mất trí nhớ vẫn chưa rõ ràng. Vậy nên, cậu cứ định kỳ đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra. Hoặc là phát hiện có điều bất thường gì thì đưa anh ấy tới ngay. Tốt nhất vẫn nên đi gặp bác sĩ tâm lý, phòng trường hợp có vấn đề về tinh thần."

Khúc Dung gật đầu: "Được ạ. Nhưng bác sĩ à, bây giờ tình trạng của anh ấy, có hơi phản nghịch chút. Tôi có cần phối hợp với anh ấy trong quá trình điều trị không?"

Kiều Xuyên Bách đang ngồi trên giường bệnh trợn mắt nhìn, phản nghịch?? Anh ấy hả??

Bác sĩ mỉm cười: "Khúc tiên sinh à, cậu không cần phải đối xử với Kiều tiên sinh như một đứa trẻ 16 tuổi đâu. Thực ra sức khỏe và não bộ của anh ấy vẫn ổn cả, chỉ va chạm nhẹ ở đầu thôi. Theo lý thì chỉ cần dán miếng băng cá nhân là được rồi, nhưng rất lạ là lại bị mất trí nhớ. Vậy nên, nếu sau này anh ấy nhớ lại được gì thì đưa anh ấy đến bệnh viện nhé."

Khúc Dung cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ."

Thấy bác sĩ sắp đi, Kiều Xuyên Bách vội vàng gọi lại: "Bác sĩ ơi, tôi là thẳng nam mà."

Khúc Dung: "..."

Ông xã 16 tuổi tự xưng là thẳng nam, còn nhờ bác sĩ chứng thực, xấu hổ muốn chết!

Bác sĩ nhìn Khúc Dung có vẻ khó xử, rồi nói với Kiều Xuyên Bách: "Kiều tiên sinh à, bệnh viện không được phép can thiệp vào công việc gia đình đâu. Nhưng anh không thể lợi dụng việc mất trí nhớ để làm tổn thương đến người đang quan tâm đến anh được."

Bác sĩ nói xong rồi đi luôn.

Kiều Xuyên Bách - nhân sinh không còn gì luyến tiếc.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp