Sau Khi Mất Trí Nhớ, Chồng Yêu Của Tôi Trở Thành Nam Sinh Cấp Ba Ngây Thơ Trong Sáng

CHƯƠNG 1.2: NAM SINH CẤP BA 16 TUỔI KIÊU NGẠO.


1 tháng

trướctiếp

Sau khi bác sĩ rời đi, Khúc Dung làm thủ tục xuất viện. Khi lần nữa quay trở lại, cậu nhìn thấy người chồng bị mất trí nhớ dường như không cam chịu, vẫn còn dáng vẻ lạnh lùng, đứng bên cạnh cửa sổ, hai tay nhét túi quần.

Khúc Dung: "..."

"Về nhà thôi."

Kiều Xuyên Bách lườm Khúc Dung một cái, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Anh vẫn đứng bên cửa sổ, giữ một khoảng cách với người đàn ông tự xưng là vợ mình. Tay Kiều Xuyên Bách nhét túi, cảnh cáo: "Tôi đã nhận thức rất rõ tình huống trước mắt rồi. Nhưng theo dõi, quấy rối trẻ vị thành niên là phạm pháp đấy."

Khúc Dung: "..."

Khúc Dung nhìn Kiều Xuyên Bách nói thế trong khi đang trợn đôi mắt trưởng thành. Cậu mím môi cười gượng một chút: "Anh về mà soi gương tự nhìn mình đi, đã lớn từng tuổi này rồi mà còn bảo là trẻ vị thành niên à? Ngay cả khi em là trẻ vị thành niên thì anh cũng không thể là trẻ vị thành niên được đâu."

Kiều Xuyên Bách im lặng.

Anh... già rồi sao?

Kiều Xuyên Bách vào nhà vệ sinh. soi gương trước khi ra về.

Trong gương là hình ảnh một người đàn ông trưởng thành, đường nét góc cạnh rõ ràng, mặc dù đầu có băng bó nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp trai lộng lẫy. Nhưng quả thật không còn là trẻ vị thành niên nữa rồi.

Kiều Xuyên Bách nhìn qua gương, thấy Khúc Dung đang đứng dựa người vào cửa. Là một người đàn ông rất xinh đẹp, anh phải thừa nhận mình rất thích cái đẹp. Nhưng không có nghĩa là vì cậu ta đẹp, mà anh sẽ bị đàn ông bẻ cong.

Quả thật trông trẻ hơn anh.

Dù vậy, vẫn muốn nhìn thêm vài lần nữa.

Kiều Xuyên Bách đang nhìn trộm thì bị Khúc Dung phát hiện. Kiều Xuyên Bách giả vờ ho khan một tiếng: "Tôi hiện tại vẫn không thể chấp nhận việc cậu là vợ tôi. Tôi là thẳng nam mà, làm sao có thể kết hôn với cậu được chứ?"

Khúc Dung: "..."

Lại thẳng nam nữa rồi.

Khúc Dung chậm rãi nói: "Vậy thì anh phải tự hỏi chính mình thôi, làm sao mà anh có thể bị bẻ cong được?"

Kiều Xuyên Bách hừ lạnh một tiếng, quay người đi, môi mỏng khẽ mở: "Chắc chắn là cậu đã dùng mánh khóe gì đó."

"Kiều Xuyên Bách, anh thiếu đánh đúng không?"

Kiều Xuyên Bách nhăn mày, lập tức hỏi nhỏ: "Về nhà á? Tôi không biết nhà ở đâu cả, nhà ở đâu vậy?"

Khúc Dung trong lòng kinh ngạc.

Dù bị mất trí nhớ vẫn biết nhún nhường à?

Khúc Dung trong lòng mềm mại, đưa Kiều Xuyên Bách về nhà. Trên đường đi, Kiều Xuyên Bách vô cùng tò mò quan sát các phương tiện qua lại, còn thỉnh thoảng sờ soạng chiếc xe.

Thông qua gương chiếu hậu, Khúc Dung liếc nhìn Kiều Xuyên Bách vài lần. Cậu nói đùa với lão chồng "vị thành niên" của mình: "Chưa từng thấy xe đẹp thế này đúng không?"

Kiều Xuyên Bách nhắm mắt lại một giây: "Cũng bình thường thôi."

Khúc Dung ngơ ngác. Kiều Xuyên Bách năm 16 tuổi, vẫn rất mạnh miệng ha.

Nhưng Kiều Xuyên Bách bất chợt mở mắt ra, nói: "Cậu bảo tôi đã 26 tuổi rồi, vậy là không phải làm bài tập nữa rồi đúng không? Bài tập Quốc khánh tôi chưa đụng tới câu nào cả." ( truyện trên app tyt )

Khúc Dung: "..."

Khúc Dung mới thực sự cảm nhận được rằng ông xã mình đã thành học sinh cấp 3 rồi.

Bài tập, những từ thật xa xưa.

Hơn nữa, dường như ký ức của anh ấy dừng lại vào kỳ nghỉ Quốc khánh khi học lớp 10.

"Không cần đâu."

Vừa dứt lời, Khúc Dung đã nhận thấy qua gương chiếu hậu, lão chồng "vị thành niên" của mình khẽ nhếch mép, có vẻ đang rất vui mừng vì không phải làm bài tập.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Thật xấu hổ chết đi được.

Về đến nhà, Kiều Xuyên Bách vừa xa lạ, vừa tò mò, vừa cảnh giác, mang giày đứng ở cửa mà ngó nghiêng nhìn căn nhà.

Sàn nhà được trải thảm khắp nơi. Trên ghế sofa xếp đống gối ôm, trên bàn trong phòng khách còn để lung tung máy tính và một cốc nước uống dở.

Cả căn phòng toát lên không khí ấm cúng của tổ ấm.

Mặc dù Kiều Xuyên Bách không nhớ gì cả, nhưng không khí nơi đây khiến anh cảm thấy rất bình yên.

Khúc Dung trực tiếp dẫn Kiều Xuyên Bách có phần e dè vào phòng ngủ. Vừa bước vào phòng, Kiều Xuyên Bách đơ ngay ra. Bởi vì anh nhìn thấy trên tường phòng ngủ treo một bức ảnh cưới khổng lồ, gần như che phủ cả bức tường.

Trong ảnh là anh và người đàn ông tự xưng là vợ mình.

"Vãi..."

"Đừng chửi thề."

Kiều Xuyên Bách vô thức nhắm miệng lại ngay lập tức.

Khúc Dung liếc nhìn bức ảnh cưới, rồi nhìn Kiều Xuyên Bách, giải thích: " Đây là yêu cầu của anh, anh bảo phải làm tấm ảnh cưới đủ lớn để che hết cả bức tường. Em đã khuyên anh trước đó rồi, nói là làm như vậy thì quá dọa người. Nhưng anh khăng khăng bảo, lúc em không ở nhà, anh cũng có thể "ghì chặt" với em."

Toàn thân Kiều Xuyên Bách nổi gai ốc lên. Anh rùng mình, nói: "Đừng tưởng tôi mất trí nhớ là cậu có thể lừa tôi đấy nha. Tôi không thể nào là người như vậy!"

Khúc Dung hừ nhẹ, ngạo nghễ: "Anh không phải thì là em à?"

Kiều Xuyên Bách cảm thấy người đàn ông xinh đẹp trước mặt cũng không giống. Nhưng biết đâu là giấu diếm thì sao.

Khúc Dung bước vào phòng, ném lại cho Kiều Xuyên Bách một câu: "Đừng có mà chê bai em trong đầu đấy."

Kiều Xuyên Bách: "....."

Người đàn ông này thật đáng sợ!!

Khúc Dung lục tìm trong tủ quần áo, lấy ra bộ đồ ngủ của Kiều Xuyên Bách rồi đưa cho anh chàng đang đứng như tượng đá chắn ngay cửa.

"Đi tắm rửa đi, quần áo dơ hết rồi. Không thấy khó chịu à?"

Kiều Xuyên Bách hơi khó chịu, nhưng so với bức ảnh cưới lớn như thế này, cộng thêm Khúc Dung đáng sợ, quần áo dơ bẩn cũng chẳng tính là gì.

“Tôi còn một vấn đề nữa. Chúng ta, quen nhau lúc nào vậy? Rồi lấy nhau lúc nào?" Kiều Xuyên Bách bất thường căng thẳng.

Khúc Dung nhìn khuôn mặt căng như dây đàn của chồng mình, cười một tiếng, giọng điệu còn mang chút đùa cợt: "Tiểu Bách à, hãy nhận ra thực tế đi. Chúng ta quen biết nhau lúc đại học, cũng yêu nhau từ năm nhất đại học. Sau khi tốt nghiệp thì cưới nhau. Đã cưới nhau được 3 năm rồi."

Kiều Xuyên Bách lại đơ ra tại chỗ.

Ba năm!! Cưới nhau ba năm!!!

Hơn nữa anh còn cong vèo lúc học đại học! Đại học thật sự là hại người rất nặng!

"Cậu không lừa tôi chứ?" Kiều Xuyên Bách nghi ngờ.

Khúc Dung ôm tay, "Anh cảm thấy thế nào? Nếu muốn chọc em tức giận thì cứ cho là em đang lừa anh đi."

Kiều Xuyên Bách: "......"

Kiều Xuyên Bách ôm đồ ngủ trong tay, vụng về đánh trống lảng: "Tắm ở đâu? Tôi không biết đồ dùng vệ sinh."

Khúc Dung bật cười, đây là cách để bước xuống thang à?

Khúc Dung cũng không khó dễ Kiều Xuyên Bách, dẫn anh ấy vô cùng ngoan ngoãn đến phòng tắm.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp