Sau Khi Mất Trí Nhớ, Chồng Yêu Của Tôi Trở Thành Nam Sinh Cấp Ba Ngây Thơ Trong Sáng

CHƯƠNG 2.1: NAM SINH CẤP BA 16 TUỔI KIÊU NGẠO.


1 tháng

trướctiếp

Sau khi vào phòng tắm, Khúc Dung giới thiệu từng thứ một cho Kiều Xuyên Bách, bàn chải đánh răng của anh, cốc của anh, khăn của anh, và cả dầu gội đầu xà phòng dùng chung, v.v...

Trong căn phòng tắm chật hẹp, Kiều Xuyên Bách cũng cảm nhận được không khí sinh hoạt của hai người ở đây.

Là anh, và, Khúc Dung.

Ngay cả cốc và bàn chải đánh răng cũng là kiểu dành cho cặp đôi. Anh của 26 tuổi, thật sự đã cong veo rồi. Không chỉ cong veo, anh còn rất yêu người đàn ông đứng trước mặt mình!!

"Tôi rõ ràng là thẳng nam mà? Sao lại cong vèo được chứ? Làm sao có thể vậy?" Khi Khúc Dung giải thích cách mở vòi nước nóng lạnh, Kiều Xuyên Bách đột nhiên lẩm bẩm một câu.

Khúc Dung quay đầu lại liếc nhìn ông chồng "vị thành niên" đang đứng dưới ánh đèn. Đầu còn băng bó, mí mắt xệ xuống, trông giống như một con husky to lớn ỉu xìu.

Đúng vậy, bây giờ ông chồng của cậu chỉ mới 16 tuổi. 16 tuổi, thì chỉ mới học lớp 10, kết quả biết được bản thân đã 26 tuổi, rõ ràng là thẳng nam nhưng lại có một người vợ là đàn ông.

Khúc Dung nghĩ tới đây thật sự phì cười.

Thẳng nam.

Cậu thật sự không ngờ nha.

Kiều Xuyên Bách thời của cấp ba, thậm chí vẫn có thể là thẳng nam.

Khúc Dung cũng có tính khí, may may không chút chiều chuộng Kiều Xuyên Bách mà nói thẳng: "Vị thành niên này, em vẫn phải nhắc cho anh một điều nữa. Việc anh cong như vậy, không liên quan gì đến em cả. Lúc học đại học là anh đuổi theo em trước."

Một câu nói đánh gục hoàn toàn Kiều Xuyên Bách.

"Tôi đuổi theo cậu ???" Tràn đầy không thể tin được.

Khúc Dung đứng dậy, "Lúc còn ở ký túc xá thời đại học. Anh thấy sắc nổi dục tình, một hai đòi theo đuổi em. Anh không tin, thì anh hỏi bạn anh đi. Từ Phu ấy? Người bạn chơi với anh từ nhỏ đến lớn đấy, chắc chắn anh còn nhớ chứ?"

Kiều Xuyên Bách dĩ nhiên là nhớ Từ Phu.

"Tôi sẽ thật sự hỏi." Kiều Xuyên Bách nghiêm túc nói.

Khúc Dung bình thản: "Anh hỏi đi. Ghi chú là Từ đại ngốc, đừng có mà tìm nhầm người."

Kiều Xuyên Bách cau mày, dưới ánh mắt bình thản nhưng có phần khiêu khích của Khúc Dung, anh lấy điện thoại từ túi quần, sau đó vội vã chạy ra khỏi phòng tắm, ngồi quỳ cạnh ghế sofa gọi điện cho người có ghi chú là "Từ đại ngốc".- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Sau khi cuộc gọi được nghe máy -

Giọng vịt đực của thời trước đã chuyển thành giọng đàn ông trưởng thành, nhưng Kiều Xuyên Bách vẫn có thể nhận ra giọng nói của Từ Phu.

"Có thời gian sao không gọi cho vợ của cậu đi, mắc cái gì lại gọi cho tôi hả?"

Lúc này trái tim Kiều Xuyên Bách đã lạnh ngắt, anh nghe thấy tiếng bước chân ngày càng đến gần, đau khổ hỏi: "Thời đại học, tôi theo đuổi Khúc Dung hả?"

Từ Phu lại chửi thẳng: "Mẹ nó, không lẽ lại muốn nói với tao, thằng nhãi chó liếm đến cuối cùng cái gì cũng có? Mày là thằng chó liếm vui vẻ à?"

Kiều Xuyên Bách tuyệt vọng không thiết sống nữa.

Anh đã chẳng muốn nghe Từ Phu nói gì nữa, trực tiếp cúp máy luôn.

Lúc này Khúc Dung đã đi đến bên cạnh Kiều Xuyên Bách, nhìn Kiều Xuyên Bách quỳ dưới đất, có phần đáng thương.

Khúc Dung nói: "Nhận mệnh chưa?"

Kiều Xuyên Bách thở dài ngồi quỳ dưới đất.

Anh thật sự đã cong rồi, và còn chủ động cong. Còn bị gọi là thằng chó liếm nữa. Từ Phu còn nói vậy, chẳng lẽ anh còn phải liếm nhiều hơn nữa sao!

Khúc Dung vỗ nhẹ lên đầu Kiều Xuyên Bách, lại nói thêm với giọng điệu an ủi: "Thật ra là anh chủ động theo đuổi em, nhưng em dễ theo đuổi lắm. Vì vậy anh không phải thằng chó liếm đâu. Bây giờ anh bị mất trí nhớ, em không nên câu nệ chuyện này với anh nhiều như vậy, nhưng cách anh nói mình là thẳng nam thực sự rất khó chịu, lại còn rất ba hoa chí chóe. Em ghét những thằng đàn ông chí chóe lắm ấy."

Kiều Xuyên Bách ngẩng đầu lên, vừa vô tội vừa thảm thương, "Nhưng tôi thật sự là thẳng mà."

Khúc Dung tựa cằm trên tay, nói thẳng: "Một số đàn ông, cảm thấy nói bản thân mình thẳng sẽ rất ngầu. Nhất là thời cấp ba. Anh vừa khớp bị mất trí nhớ dừng lại ở năm học lớp 10. Sau này, nếu anh còn nói "thẳng nam" một lần nữa, em sẽ coi như anh đang trang bức*, muốn làm trang bức thì làm đi."

*Nói chung Trang bức nghĩa là giả dạng kém cỏi, nhưng lại giả dạng giống như đóng chèo vậy, giả dạng mà làm cho người khác có cảm giác, hoặc biết mình giả dạng, nói chung là làm cho tụi thù địch với mình có cảm giác ghét mình, nhưng lại khinh thường mình, mất cảm giác cảnh giác đối với mình.. Và đó, đến phút chốt thì tự dưng lấy sự cách biệt đến 1 trời một vực ra để đập cho bọn nó chết không có chỗ chôn, dẵm bọn nó dưới chân như một con kiến...

Kiều Xuyên Bách không dám kêu ca gì nữa, cũng chẳng biết phải nói sao cho đúng. Trong ký ức hạn chế của Kiều Xuyên Bách, anh chưa bao giờ gặp người nào như Khúc Dung, khiến anh thật sự mất hết mặt mũi như thế này.

Qủa thực anh có ý định phản nghịch, nhưng anh thật sự không có trang bức mà!

Kiều Xuyên Bách lại nhìn vào đôi mắt Khúc Dung. Đôi mắt Khúc Dung rất đẹp, cũng rất dịu dàng. Nhưng lúc này, Kiều Xuyên Bách chỉ cảm thấy một sự khó thở. Anh đột nhiên đứng dậy, ho nhẹ một tiếng, đưa chân dài bước đi, chạy thật nhanh ra cửa phòng ngủ.

Trước khi đi, anh vẫn nhớ lời dặn của Khúc Dung: "Tôi đi tắm đây!"

Khúc Dung vội la lên phía sau: "Đừng để nước dính vào đầu!"

"Biết rồi!" Lời đáp lại thô lỗ từ Kiều Xuyên Bách.

Khúc Dung mỉm cười, Kiều Xuyên Bách bị mất trí nhớ còn tốt hơn cậu tưởng. Ban đầu, cậu nghĩ sẽ là Kiều Xuyên Bách lạnh lùng vô tình, không thèm muốn chàng vợ này nữa. Bây giờ nhìn lại, chỉ là vô cớ mất đi 10 năm ký ức, nhưng bản năng cơ thể vẫn đặt lời nói của cậu vào trong lòng, Kiều Xuyên Bách quả là dễ thương.

Khúc Dung tiện tay nhặt điện thoại để lung tung trên ghế sofa của Kiều Xuyên Bách. 16 tuổi rồi, thế mà lại bắt đầu có thói quen làm rớt đồ đấy à.

Khúc Dung thật sự rất khó chịu khi nghe ông chồng "vị thành niên" của mình cứ nói "thẳng nam", "thẳng nam" hoài. Thế thì sao, cậy mình 16 tuổi rồi dám khinh miệt cậu hả? Cậu sẽ không chiều chuộng Kiều Xuyên Bách nữa, kẻ tuyên bố mình 16 tuổi nhưng lại có gương mặt của 26 tuổi."

Chừng mười mấy phút sau, Kiều Xuyên Bách đã tắm xong. Khi ra ngoài, Khúc Dung luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ ở ông chồng của mình, vẫn là cái áo ngủ đó, mỗi ngày đều mặc. Nhưng sao lại kỳ kỳ thế.

Khúc Dung đi tới trước ánh mắt cảnh giác của Kiều Xuyên Bách.

Sau đó —

Khúc Dung tự tay mở nút trên cùng của Kiều Xuyên Bách.

Kiều Xuyên Bách cứng đờ.

Nhưng cũng không dám phản kháng, cũng không dám cài lại. Người đàn ông đứng trước mặt, rất đáng sợ! Anh không phải đối thủ!!!

Kiều Xuyên Bách tinh mắt nhìn thấy một hộp lớn ở cửa, lúc đầu về nhà cũng chưa thấy. Nhưng Kiều Xuyên Bách không tò mò những thứ đó. Bây giờ anh tò mò về bản thân mình hơn, ví dụ như anh đang làm công việc gì.

Kiều Xuyên Bách đang định hỏi, Khúc Dung theo hướng nhìn của Kiều Xuyên Bách giải thích: "Đó là bưu kiện của anh. Lúc nãy bưu điện gọi điện cho anh, anh đang tắm nên em nhận giùm. Khá kín đáo, không có thông tin gì ở bên ngoài cả. Anh bưu tá cũng nhắn lại là đồ vật rất riêng tư, cần anh tự mở ra."

Kiều Xuyên Bách cau mày, riêng tư đến vậy sao?

Khúc Dung thực ra trong lòng đã đoán ra được phần nào là thứ gì rồi, nên nói thêm: "Bây giờ anh 16 tuổi, chắc không được mở bưu kiện của anh năm 26 tuổi đâu nhỉ?"

Khúc Dung còn chưa nói xong, Kiều Xuyên Bách liền nổi loạn, với đôi chân dài tiến lại gần: "Sao lại không? Tôi sẽ mở." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khúc Dung: "..."

Được thôi.

Kiều Xuyên Bách quỳ xuống đất mở hộp bưu kiện ra, bên trong xếp gọn gàng từng hộp nhỏ.

Kiều Xuyên Bách cảm thấy có gì đó quen thuộc, Khúc Dung cũng tới gần nhìn một cái, giọng điệu trầm thấp xuống: "Kiều Xuyên Bách, anh lại mua thêm một thùng nữa à?"

Đột nhiên nghe giọng điệu làm nũng của vợ mình, Kiều Xuyên Bách cảm thấy hai tai mình chợt ngứa ngáy. Sau khi xoa xoa cái tai xong, Kiều Xuyên Bách cầm lên một hộp nhỏ lên, bên ngoài viết toàn tiếng Anh, vốn Kiều Xuyên Bách là tên học dốt có tiếng nên không hiểu gì, nhưng bất ngờ thay, anh lại có thể chuyển đổi tiếng Anh sang tiếng Trung một cách trơn tru, không chướng ngại vật.

Rồi thì —

Kiều Xuyên Bách ném cái đồ chơi đó đi, lập tức đứng bật dậy: "Đệt mẹ???"

Khúc Dung nhắc nhở: "Đừng chửi tục."

Mặt Kiều Xuyên Bách đỏ bừng lên. Tầm mắt của anh chỉ thấy toàn những thứ này.

Đệt...

Kiều Xuyên Bách quay sang nhìn Khúc Dung, đôi mắt hoảng hốt tan rã, lẩm bẩm: "Cậu nói xem, có phải công việc hiện tại của tôi là sản xuất những thứ này không?"

Khúc Dung: "..."

Khúc Dung rất bình tĩnh, còn quỳ xuống dọn dẹp đống đồ, "Không phải. Anh quá ham muốn tình dục thôi, nhưng bây giờ thì không cần dùng đến nữa."

Một câu nói,

Kiều Xuyên Bách cũng muốn chết!

Sau khi dọn dẹp xong, Khúc Dung gọi Kiều Xuyên Bách vài tiếng nhưng không thấy anh đáp lại. Lúc này anh thật sự đang hoài nghi cuộc đời.

Khúc Dung nén lại nụ cười.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp