Ngày Nào Đối Thủ Một Mất Một Còn Cũng Giả Vờ Yếu Đuối

CHƯƠNG 1: CÓ NGƯỜI TỐ CÁO


1 tháng

trướctiếp

Mùa hè oi bức, không khí vào lúc tám giờ sáng được bao phủ bởi một cảm giác nóng nực, có rất nhiều đầu người trên sân thể dục, học sinh mặc đồng phục trường màu xanh đứng thành hàng, người nào người nấy đều cúi đầu xuống, bị ánh nắng mặt trời chiếu đến nỗi không mở được mắt. 

Tiếng kêu của ve sầu cùng với tiếng kêu của người hỗn tạp với nhau, khiến người ta cảm thấy đau đầu chóng mặt, trên bục phát biểu trước sân thể dục, nam sinh một tay cầm micro, một tay cầm bản thảo, đọc một cách say mê. 

“Bản kiểm điểm, hôm nay tôi viết bản kiểm điểm bằng một tâm trạng vô cùng hổ thẹn… cổng trường nằm ở phía Đông Nam của trường, mà do sự lười biếng của mình nên tôi đã chọn trèo tường ra ngoài, hành động này là một hành động xấu… đúng lúc lại gặp bạn học của trường bên cạnh, sau một hồi trao đổi ý kiến không hợp nhau…”

“Bản kiểm điểm này của anh Địch bao giờ mới xong thế? Đã đọc hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, anh ấy có mái che, còn chỗ chúng ta sắp bị cháy thành than luôn rồi…” Một học sinh mũi gồ cầm cổ áo vừa quạt vừa thì thầm với người bên cạnh. 

Nhóc mập bên cạnh rụt người thành một đống mở miệng cười, vai rung cả lên, mỡ trên người cũng rung theo: “Nghe nói lúc anh Địch trèo tường ra ngoài bị một người anh em đi qua nhìn thấy, lo chuyện bao đồng gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường tố cáo, đây không phải là phúc lợi anh Địch tặng cho à.”

Mũi gồ lau mồ hôi trên cổ, cậu ta nhìn bốn phía xung quanh, hơn trăm nghìn học sinh đều uể oải phờ phạc, cậu ta không khỏi chép miệng: “Đây là cuộc công kích không phân biệt đối tượng à!”

“Cậu có ý kiến gì thì nói với anh Địch ấy!” Nhóc mập lại rụt cổ, cố gắng thu nhỏ diện tích tiếp xúc với ánh mặt trời. 

Mũi gồ he hé miệng, cuối cùng cũng không nói gì hết. 

Nực cười! Nêu ý kiến với anh Địch á? Anh Địch có thể nghe lọt vào tai không hay là lần sau có thể sửa?

Lại mười phút nữa trôi qua, người trên bục vẫn tích cực đầy sức sống, bên dưới bục thì ồn ào toàn là tiếng than, chủ nhiệm giáo dục đứng chéo phía sau Địch Thâm cũng có chút sốt ruột, nhiều lần nhìn đồng hồ trên cổ tay.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt. 

Địch Thâm hất hất tờ bản thảo trên tay, giống như là lật giấy, tiếp tục đọc một cách say mê. 

Rõ ràng là người có lỗi phải viết bản kiểm điểm, nhưng dáng vẻ cậu đọc lại giống như là đạt được giải nhất toàn quốc vậy. 

“Nhóc mập, sao tôi nhớ Tiểu Miên Hoa chỉ viết giúp anh Địch một trang bản kiểm điểm thôi mà?” Mũi gồ không nhịn được lại quay đầu sang nói. 

Nhóc mập ngước mắt, cậu ta đẩy gọng kính mắt, híp mắt nhìn lên bục phát biểu: “Đúng là chỉ có một trang thôi, anh Địch cũng chỉ lấy có một trang.”

Đầu mũi gồ tê dại: “Vậy anh ấy đang đọc cái gì đấy?”

Nhóc mập lười để ý đến cậu ta, cúi đầu xuống, thì thầm: “Ngày đầu tiên cậu quen anh Địch à? Số lần anh ấy đọc bản kiểm điểm còn nhiều hơn số lần viết bài văn giữa kì, nói lưu loát như này hai tiếng đồng hồ cũng không thành vấn đề.”

Lại qua năm phút, tiếng chuông vào học vang lên, Địch Thâm nhướng mày, gấp bản thảo trong tay lại. 

“Đó là nội dung bản kiểm điểm của tôi, cảm ơn các bạn học đã đốc thúc, tôi sẽ cố gắng nghiêm khắc với bản thân, tuân thủ quy định, cố gắng học hành.”

Dưới bục phát biểu là một trận thút thít, cái giây mà Địch Thâm đọc xong bản kiểm điểm, thế mà họ lại có cảm giác vui vẻ như được phóng thích. 

Chủ nhiệm giáo dục bụng bự còn muốn nói vài câu nhưng bây giờ cũng không có thời gian nữa, chỉ có thể phất tay đuổi Địch Thâm xuống khỏi bục phát biểu. 

Các lớp xếp hàng đi về phía phòng học, Địch Thâm cởi áo khoác ngoài ra vắt lên trên vai, tùy tiện chen vào hàng chậm rãi bước về lớp. 

Học sinh cùng hàng lũ lượt giữ khoảng cách với cậu, lấy cậu làm tâm trong khoảng cách hai bước chân, thế mà lại rất ăn ý không ai bước vào hết, Địch Thâm cũng không để tâm, thậm chí còn ngâm nga ca hát. 

Trong mơ hồ không ngừng có ánh mắt nhìn về phía cậu, Địch Thâm thờ ơ ngước mắt lên, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với một bạn nữ, mặt bạn nữ đó lập tức đỏ hết lên rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi, nhưng chưa được vài giây, tai cô ấy cũng đỏ hết cả lên. 

Địch Thâm cười nhẹ một tiếng, đúng là cô gái lớp khác dễ thương, đâu có giống đám con gái lớp bọn cậu, ai nấy cũng như sói như hổ, không thấy chút rụt rè nào cả. 

Lớp 11A7 ở tầng ba, lúc Địch Thâm chậm rãi trở về lớp học, người trong lớp đa số đều đủ hết rồi, chỉ còn hai ba chỗ là còn trống, thấy Địch Thâm đi vào, lớp học vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào sôi động. 

“Phong thái của anh Địch lại được toàn trường chiêm ngưỡng rồi!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Bản kiểm điểm của anh Địch ngày càng dài thêm, ngày càng sâu sắc, phải học tập anh Địch mới được!”

Địch Thâm đi tới trước mặt nam sinh đang nói, sau đó đập một cái vào đầu đối phương: “Móc mỉa ai đấy hả?”

Nam sinh đó lập tức ôm đầu, anh Địch trước giờ ra tay không phân biệt nặng nhẹ, nhất là đôi tay đó, chẳng khác nào thiết sa chưởng, cho dù chỉ là nói đùa đều có thể đánh cho người ta nôn máu. 

“Anh Địch lợi hại quá, kiểm soát thời gian tốt ghê, lão Dương không nói được một câu nào luôn, chắc là cay lắm đấy.”

Chủ nhiệm giáo dục bụng bự họ Dương, người ta gọi là lão Dương. 

Địch Thâm bật cười: “Chê tôi nói nhiều à? Muốn nghe lão Dương lảm nhảm à?”

Cả lớp lập tức đồng loạt lắc đầu. 

Lão Dương lúc còn trẻ dạy học hét nhiều quá, âm thanh lúc nói nghe giống như dùng dây đàn violin kéo chân bàn vậy, khàn khàn và ồm ồm. 

Giáo viên tiếng Anh Triệu Dĩnh ôm sách đi vào, cô ấy thấy cảnh này thì có chút buồn cười, vẫy tay với Địch Thâm chưa về chỗ ngồi: “Anh Địch lại đây, giúp cô phát bài kiểm tra hôm qua nào.”

Địch Thâm cười lại gần, lúc nhận bài kiểm tra cậu cũng quan sát lại Triệu Dĩnh một lượt, nịnh hót nói: “Chị Dĩnh hôm nay xinh thật.”

Cả lớp cười ồ, Triệu Dĩnh bất giác vuốt mái tóc dài của mình. 

Triệu Dĩnh đúng là rất đẹp, yểu điệu thướt tha, tuổi tác mới qua ba mươi, trang điểm rất tinh tế, có bệnh chung của giáo viên tiếng Anh đó là thích mặc váy hoa lòe loẹt. 

Địch Thâm rút bài kiểm tra của mình ra, sau đó tùy tiện vứt mấy bài còn thừa cho hai nam sinh tóc húi cua ở đầu bàn, để cho bọn họ tự phát, còn cậu thì cầm bài kiểm tra đi về bàn cuối cùng. 

Điểm trên bài kiểm tra thấp đến kinh ngạc, khác biệt hẳn với điểm trung bình hơn 130 của lớp, Địch Thâm nhìn con số đỏ vài cái, sau đó không thèm quan tâm nhét vào trong quyển sách.

Gió điều hòa thổi phía sau lưng, bên tai là tiếng giảng bài như ru ngủ của giáo viên, Địch Thâm nằm bò trên bàn, được vài phút đã buồn ngủ. 

Lúc tỉnh dậy thì đã hết hai tiết học rồi, mọi người thấy cậu đang ngủ, trong lúc ra chơi cũng không dám nói to, Địch Thâm chống tay lên bàn ngồi thẳng lưng dậy, lười biếng dựa vào lưng ghế, híp mắt nhìn bạn học đang chạy nhanh về phía căn tin. 

Đào Ký ngồi chéo phía trên cậu, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn: “Anh, đi ăn cơm không?”

Địch Thâm không để ý, vừa nhìn đã thấy dáng vẻ vẫn còn chưa tỉnh ngủ. 

Đào Ký quay đầu lại, đậy nắp bút vào, xếp lại đống sách vở hỗn loạn trên bàn, cuối cùng tháo kính ra nhẹ nhàng day sống mũi. 

Một loạt động tác kết thúc, Địch Thâm mới tỉnh một chút, lười biếng đứng dậy: “Đi.”

Hai người trên đường đi ăn cơm, lúc xuống tầng gặp mấy bạn nam lớp bên cạnh, họ lũ lượt sáp lại gần, mồm năm miệng mười làm Địch Thâm đau cả đầu. 

Tính cáu kỉnh của Địch Thâm lúc vừa mới tỉnh dậy rất lớn, cậu đen mặt, Đào Ký kéo áo mấy bạn nam đang nói không ngừng kêu họ im miệng lại, bạn nam đó không hiểu chuyện gì, tiếp tục hỏi: “Anh Địch, là tên không có mắt nào tố cáo anh đấy, lúc tan học mấy đứa bọn em sẽ cho nó một bài học.”

Địch Thâm liếc mắt, sự cao ngạo trong mắt càng đậm thêm. 

Không ai biết cậu có chút mù mặt, bình thường chuyện nhận mặt nhỏ nhặt này đều là người khác làm, từ trước tới nay đều không để cậu động não, hôm qua cậu chỉ nhất thời xúc động nên trèo tường thì đụng phải học sinh đi dạo lung tung trong trường. 

Dựa theo lý mà nói nhìn thấy thì nhìn thấy, Địch Thâm cậu đây tung hoành ngang dọc trong trường trung học Tùng Dương này, còn có người dám mách lẻo sao? 

Sự thật chứng minh, đúng là có thật.

Cậu vừa ra khỏi trường chưa được bao lâu đã nhận được điện thoại của Đào Ký, nói có người gọi điện thoại cho hiệu trưởng tố cáo. 

Trích camera giám sát là cảnh cậu đang trèo tường, màn hình lớn của trường phát đi phát lại cảnh đó cả một buổi chiều, hiển nhiên là công khai xử lý, dù cho da mặt Địch Thâm có dày đi chăng nữa cũng tức đến mức cắn răng. 

Càng tức hơn là cậu không nhớ mặt của người chứng kiến cảnh cậu trèo tường trông như thế nào, chỉ nhớ mơ hồ là rất gầy, rất trắng. 

Bây giờ muốn trả thù cũng không tìm được người, trong lòng có một cục tức, bây giờ tên nhóc lớp kế bên còn đụng vào họng súng của cậu. 

Bắt gặp ánh mắt của Địch Thâm, nam sinh đeo khuyên tai lớp kế bên rụt cổ lại, tránh xa Địch Thâm một bước. 

Ánh mắt đó, cảm giác một giây sau là có thể đè cậu ta trên tay vịn cầu thang đánh một trận. 

Địch Thâm quay đầu lại, một mình đi về phía trước, buổi sáng cậu đọc bản kiểm điểm hơn nửa tiếng, quá tiêu hao sức lực, bây giờ bụng trống rỗng nên cũng lười động tay. 

Giờ này căn tin đã chất đầy người, Địch Thâm đương nhiên sẽ không tới đó, may mà trường còn có một tiệm tạp hóa, mua chút cơm hộp mì hộp gì đó có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng. 

Hai người hiên ngang bước vào tiệm tạp hóa, mấy học sinh đang mua đồ trong tiệm tạp hóa vội vàng trả tiền rồi chạy đi, Địch thâm cầm hộp mì ăn liền đi đến bên máy nước nóng, tên nhóc đeo khuyên tai lớp kế bên vội tiến tới: “Anh Địch, để em.”

Địch Thâm cũng kệ cậu ta, ngồi trên bàn ăn dưới ô ở tiệm tạp hóa, chưa đến hai phút mùi ăn liền đã được đưa tới trước mặt cậu. 

Mùi thơm đặc trưng của mì ăn liền phảng phất, nhưng cái nóng hơn 30 độ ngoài trời đã làm giảm đi ham muốn ăn uống của con người, Địch Thâm chống tay lên bàn, nhàm chán quan sát học sinh đi vào trong tiệm tạp hóa. 

Ánh mắt của cậu bỗng dừng lại ở một vị trí, chỗ đó có một chàng trai mảnh khảnh đang đứng ở đó, dù nhìn có vẻ cao một mét tám mấy, nhưng do quá gầy nên có vẻ không hợp lắm với bộ đồng phục trường trung học Tùng Dương. 

Tay nam sinh đó cầm bánh mì, đang lấy chai nước khoáng trên kệ hàng, từ sau lưng chỉ nhìn thấy làn da trắng nõn sau gáy cậu ta.

Ánh mắt Địch Thâm khựng lại, cảm thấy bóng dáng đó trùng khớp với ký ức, hỏi: “Người đó là ai?”

Đào Ký nhìn theo tầm mắt của cậu, cau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng như đã nghĩ ra gì đó: “Là Bùi Chinh lớp 11A10, tháng sáu vừa rồi mới chuyển đến đây, là học sinh giỏi chính hiệu, đứng đầu đợt thi tháng bảy, chắc là kỳ sau sẽ chuyển đến lớp chúng ta.”

Chế độ của trường trung học Tùng Dương rất đặc biệt, lớp A1 với lớp A7 là hai lớp chọn, mỗi kỳ thi cuối học kỳ đều rút ba người đứng đầu lớp thường đưa vào lớp chọn để thay cho ba người đứng cuối ở lớp chọn, làm vậy nhằm cổ vũ học sinh cố gắng học tập. 

Địch Thâm lại nhìn thân hình đó vài giây nữa, cậu bỗng nhiên đứng dậy, chuẩn bị đi về phía đó. 

Đào Ký nhanh tay nhanh mắt kéo Địch Thâm lại: “Anh, nghe nói sức khỏe của cậu ta không được tốt, không chịu được việc bị đánh, là cái loại đánh vài cái đã phải gọi xe cứu thương ý!”

Ánh mắt Địch Thâm đầy căm thù, nhưng cậu không phải là kiểu người chủ động gây sự, vậy nên Đào Ký nhắm mắt cũng biết là có chuyện gì, trong lòng thầm thở dài học sinh mới chuyển tới làm gì không làm lại làm mấy cái chuyện tố cáo này, lần này tốt rồi, cái thân thể gầy như que củi còn không biết có thể chịu được một nắm đấm của Địch Thâm không. 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp