Ngày Nào Đối Thủ Một Mất Một Còn Cũng Giả Vờ Yếu Đuối

CHƯƠNG 4: NÓI MỘT LÀ MỘT


1 tháng

trướctiếp

Ngày kế tiếp Địch Thâm không tìm Bùi Chinh kiếm chuyện nữa, không phải đã chấm dứt thù oán rồi, mà chỉ là không hiểu tại sao hai lần trước mình lại sinh lòng trắc ẩn, điều này làm cho Địch Thâm thấy hơi hoài nghi nhân sinh.

Cậu cảm thấy mình đã bị tên ẻo lả Bùi Chinh kia yểm bùa, nếu không lúc trước đánh lộn cậu chưa từng do dự bao giờ, thế sao lần dạy dỗ này cậu lại không xuống tay được?

Cái tên ẻo lả ốm lòi xương kia rốt cuộc có cái gì kỳ lạ vậy!

Địch Thâm đau đầu cào tóc, Đào Ký thò đầu qua an ủi nói: “Anh, không sao đâu, kiểm điểm thì kêu Tiểu Miên Hoa chép giùm anh là được rồi, còn vụ lên bục đọc thì anh cũng có phải lần đầu đâu.” 

Địch Thâm ngẩng đầu, cán bút rơi xuống bàn, cậu mím môi, đờ mờ, cứ nghĩ mãi đến tên ẻo lả kia mà cậu quên béng đi chuyện này.

Địch Thâm chống bàn đứng dậy, duỗi người rồi lười nhác đi đến dãy bàn phía trước.

Thời gian ra chơi là mười phút, Địch Thâm không ngủ, trong lớp quá ồn ào, một nam sinh nhảy lên nhảy xuống trước mặt một bạn nữ, cứ như khổng tước đang xòe đuôi, miệng còn lải nhải chọc người khác cười ha hả.

Địch Thâm vòng qua đám người đang đùa giỡn rượt đuổi, đi tới bàn trống ở hàng đầu tiên ngồi xuống, mặt đối mặt với lớp phó học tập.

Lớp phó học tập đang học hành hăng say, đây là một cô gái khắc khổ ngày đêm làm đề để chen vào top 10 của lớp, tuy vẻ ngoài bình thường nhưng giọng nói nhẹ nhàng, tính tính còn tốt thích quan tâm bạn học, thật sự rất làm người ra thích, biệt danh Tiểu Miên hoa cũng từ đó mà ra. 

Tiểu Miên Hoa không để ý đến chuyện bên ngoài, mãi cho đến khi có một bàn tay với khớp xương thon dài che mất đề trước mắt cô ấy mới ngẩng đầu nhìn, vừa thấy là Địch Thâm thì cô ấy lập tức cúi đầu, luôn miệng nhắc: “Lần trước đã nói là lần cuối rồi mà, bây giờ tớ không viết giúp cậu được đâu.” 

Cô ấy nói chuyện mềm mại như bông, giống như làm nũng vậy, trước nay Địch Thâm luôn khoan dung với mấy cô gái, đặc biệt là mấy cô gái như Tiểu Miên Hoa đây, cậu duỗi tay chộp lấy sách bài tập của cô ấy: "Viết lần nữa thôi, lần này thật sự là lần cuối cùng đó.”

Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Miên Hoa túm chặt lấy sách bài tập, cuối cùng vẫn không vượt qua được sức lực của Địch Thâm, vở từ tay cô ấy trượt xuống, hoàn toàn nằm trong tay Địch Thâm.

“Lần trước cậu cũng nói như vậy, lần trước nữa cũng thế, lần này chắc là… lần thứ mười rồi.” Tiểu Miên Hoa nói được một nửa thì thoáng dừng, hình như đang thầm tính lại một chút.

Địch Thâm buồn cười: “Đã tới mức mười lần rồi thì thêm lần này nữa có sao.”

Tiểu Miên Hoa tức giận nhìn cậu.

Địch Thâm lại bổ sung một câu: “Ngày mai mang cho cậu một bộ hiếm nha?” 

Giống y như mấy lần trước, Tiểu Miên Hoa hơi chần chờ.

Ba Địch Thâm mong muốn Địch Thâm đọc nhiều sách vở nên đặc biệt làm cho cậu một phòng sách, bên trong trưng bày nhiều sách đến mức đếm không xuể, tiếc là Địch Thâm chẳng vào được mấy lần. Có điều Tiểu Miên Hoa rất thích đọc, khát cầu đối với tri thức của cô chính là một loại chấp niệm, tuy sách rất dễ tìm, nhưng có một vài bản hiếm thì không phải muốn là có được.

“Được rồi, lần cuối đấy nhé.” Tiểu Miên Hoa nhỏ giọng nói.

Khóe miệng Địch Thâm cong lên, trả cuốn sách bài tập nãy mới cướp được cho cô ấy: “Đây, cậu nghiên cứu tiếp đi ha.”

Tiểu Miên Hoa cứ như cỗ máy học tập vậy, sau khi lấy được sách bài tập thì lập tức đi vào trạng thái. Địch Thâm hơi khâm phục kiểu người này, không nói rõ là thông minh bao nhiêu, nhưng lại có thể dựa vào ý chí mạnh mẽ để chen chân vào hàng ngũ học sinh giỏi.

- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Ngày hôm sau, thể dục giữa giờ lại tạm thời hủy bỏ, Địch Thâm cầm tờ kiểm điểm do Tiểu Miên Hoa viết, lần nữa đứng trên bục phát biểu.

Cậu là khách quen rồi, người ở bên dưới cũng hết thấy bất ngờ, có điều vẫn có chút âm thanh xôn xao như cũ.

Trời nóng, hôm qua tan học Địch Thâm tiện đường tắp vô tiệm cắt tóc cắt ngắn lên một chút, nhìn qua trông càng thêm phong độ, làm mấy nữ sinh ở dưới nhìn không rời mắt.

"Địch Thâm không hổ là hotboy của trường trung học số 1, cái mặt này, tỉ lệ dáng người này, 10 điểm!” 

"Đẹp trai lại còn nhiều tiền, tiếc là thành tích kém quá, nếu không thì hoàn hảo rồi!” 

"Nếu thành tích tốt nữa thì ai còn đường sống hả?” 

"Trông Địch Thâm cũng chẳng có tư chất học tập gì, làm bình hoa và cái giá là đủ rồi, tôi thấy ông trời vẫn công bằng lắm.” 

Một nam sinh không nhịn được nhỏ giọng nói thầm: “Mấy người mê trai thế, tôi thấy cũng bình thường mà!” 

Lập tức có người phản bác lại: “Bình thường giống cậu vậy á hả? Đã học dốt rồi mà còn xấu!” 

Ăn nói thẳng thắng, giết chết con tim.

Khi cậu đi lên bục phát biểu, tiếng thảo luận phía dưới càng lúc càng lớn, Địch Thâm mắt điếc tai ngơ kéo microphone qua rồi dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ hai cái, tiếng vang truyền đi bốn phương tám hướng, Địch Thâm hắng giọng, bắt đầu đọc bản kiểm điểm bằng giọng điệu đầy cảm xúc.

Cậu đọc rõ ràng từng câu từng chữ, cứ như cái tính cà lơ phất phơ không hề dính dáng gì tới cậu. 

Tiểu Miên Hoa viết cùng lắm có hơn một ngàn chữ, đọc xong cũng là chuyện của vài phút thôi. Có điều Địch Lâm không muốn nghe lão Dương lải nhải, chẳng quan tâm đến lời dặn khống chế thời gian của lão Dương bảo cậu trước khi lên bục, vốn dĩ Địch Thâm đã không định nghe rồi, nên cố ý kéo dài thời gian đọc và phát biểu tự do theo ý mình.

Cậu rời mắt khỏi tờ giấy, tùy ý nhìn xuống dưới bục, đối diện bục là lớp 11, cậu hơi nghiêng đầu, tìm được tên ẻo lả trong lớp 11A10, chẳng do đâu cả, chỉ là vì đứng dưới ánh mặt trời anh cứ như đang phát sáng vậy, không hợp với một đám trứng đen ở xung quanh.

Địch Thâm nhìn một hồi mới phát hiện ẻo lả không đứng trong hàng nam sinh, lớp 11A10 nam một hàng nữ một hàng, phân chia cực kỳ rõ ràng, nhưng mà ẻo lả lại đứng bên hàng nữ, một hàng như vậy, trừ Bùi Chinh ra thì chẳng tìm thấy nam sinh thứ hai.

Mấy nam sinh ở gần đó thường xuyên liếc nhìn anh, sau đó không biết đã nói gì mà lại cười cười.

Ẻo lả cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn được sườn mặt và hình dáng một bên tai.

Địch Thâm không cần nghĩ cũng đoán ra, ẻo lả bị người ở lớp A10 cô lập, có lẽ là anh đang uất ức, nhưng thế thì sao? Anh đáng bị người ta ghét.

Còn về nguyên nhân bị cô lập, tên mách lẻo đó đã chọc giận Địch Thâm thuận buồm xuôi gió như vậy, thì chọc cho cả lớp giận lên thì có đáng là gì?

Địch Thâm tràn đầy vui sướng khi thấy người gặp họa, nên giọng điệu đọc bản kiểm điểm cũng cao hơn vài phần.

Lão Dương chờ rồi lại chờ, mắt thấy thời gian từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng ông ấy chờ không nổi nữa, dùng tay ra hiệu với Địch Thâm vài lần, ý bảo cậu kết thúc nhanh đi. Nhưng một giây trước khi ông ấy ra hiệu thì Địch Thầm đã dời mắt nhìn qua chỗ khác, xem lão Dương như không khí.

Mắt thấy lão Dương dưới ánh mặt trời sắp sửa bốc khói tới nơi, Địch Thâm mới chậm rãi đọc xong lời kết, quăng microphone xuống.

Lão Dương gấp không chờ được xông lên bục cầm lấy microphone, ông vừa ho nhẹ hai tiếng ý bảo mọi người im lặng thì chuông vào học vang lên.

Địch Thâm quay đầu nhìn lên bục, mấy sợi tóc có thể đếm được trên đầu lão Dương đang tản ra sự giận dữ và cô độc.

Lão Dương vẫy tay, ý bảo mọi người quay về lớp đi, Địch Thâm vừa hay đi tới hàng của lớp A10, nghe thấy phía sau có tiếng nói chuyện.

“Bùi Chinh, ha ha ha, mày là con trai hả?” 

“Cái đùi của nó còn không to bằng cánh tay tao nữa, mày nói xem nó có phải con trai không?” 

"Chậc, ẻo lả quá, da thịt mềm mịn cứ như con gái ấy.” 

“Sao mày không nói chuyện? Mày khinh tụi tao à?” 

“Tao thấy nó giống người câm á, ha ha ha!” 

Địch Thâm quay đầu lại nhìn, mấy nam sinh lớp A10 đang đẩy Bùi Chinh gầy yếu, eo anh đụng vào lan can, lan can khẽ run lên, Bùi Chinh nhíu mày, nhưng vẫn không nói một lời, giống như một người vợ nhỏ đáng thương vậy.

Vốn dĩ Địch Thâm nghĩ khi thấy cảnh này cậu sẽ rất vui vẻ, cậu không tự xuống tay được, người khác làm thay thì cũng coi như được hả giận.

Nhưng khi thật sự chứng kiến cảnh như vậy, Địch Thâm mới biết mình lại tính sai rồi, đầu óc cậu đều là ông đây không nỡ đánh, mà tụi nó đã xuống tay trước không thèm cố kỵ như vậy, ít nhiều cũng khiến cậu đâm ra thấy mình kém cỏi. 

Một nam sinh nhìn vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy của anh thì cười còn vui hơn, cậu ta duỗi tay kéo áo đồng phục của Bùi Chinh, khóa kéo bị kéo xuống, lộ ra nửa bả vai và vết bầm rõ ràng trên xương quai xanh của anh.

Địch Thâm hơi sửng sốt, vị trí đó cậu rất quen.

Hôm đó cậu cùng lắm chỉ chạm vào một chút thôi, sao mà Bùi Chinh lại yếu ớt thế, vậy mới nãy bị đẩy mạnh vào lan can, chẳng phải eo Bùi Chinh sẽ muốn gãy luôn sao?

Lúc này Địch Thâm chợt thấy may mắn vì hôm qua Triệu Dĩnh tới kịp lúc, cho nên cú đá kia chưa chạm vào bụng anh, nếu không viên pha lê Bùi Chinh này sẽ bị vỡ tan tành, cậu phải bồi thường, còn phải nuôi Bùi Chinh về già nữa.

Bốn năm nam sinh kia vây quanh Bùi Chinh, xô đẩy anh, cười cực kỳ vui sướng.

Mấy suy nghĩ trong đầu Địch Thâm thay phiên nhau hiện lên, cuối cùng Địch Thâm vờ như không thấy, cuộn tay chậm rãi đi theo hàng về lớp.

Sân thể dục cách khu dạy học cũng khá xa, dọc đường đi Địch Thâm có thể nghe được tiếng vài người cao giọng vui đùa ầm ĩ, thấy hơi chói tai. Có điều cậu không quay đầu lại, dù vậy cậu vẫn tưởng tượng được bây giờ tên ẻo lả kia bị người ta bắt nạt rất đáng thương.

-

Liên tiếp mấy ngày sau, không biết Bùi Chinh đã làm gì, nhưng lúc nào Địch Thâm cũng thấy anh bị người khác bắt nạt ở các góc trong trường học, đôi khi bị vài người vây quanh đánh vài cái, đôi khi bị người ta cướp đồ trong tay rồi đập xuống đất, cho dù ra sao thì khuôn mặt Bùi Chinh vẫn như một, trông cực kỳ thanh cao.

Mỗi khi nhìn thấy vậy, Địch Thâm đều sẽ bĩu môi khinh thường, bị người ta bắt nạt tới vậy mà còn không dám đánh trả, cũng không biết nên nói anh có khí phách hay không có khí phách nữa, tưởng tỏ ra lạnh lùng như vậy là sẽ hù dọa được người khác thật à?

Quá ngây thơ rồi, ở trường trung học số 1 là phải nhờ nấm đấm để nói chuyện, cậu đánh cho người ta phục sát đất thì người đó mới không dám trêu chọc đến cậu nữa.

Có điều mấy câu tâm đắc này tất nhiên Địch Thâm sẽ không nói cho Bùi Chinh, cậu sẽ chờ xem, cái tên Bùi Chinh kia có thể nhịn được tới mức nào.

Nói đi phải nói lại, với mớ xương cốt nặng hai cân của Bùi Chinh kia, nếu một ngày nào đó bị ép đến nổi nóng đánh trả thì cũng chẳng đánh lại người ta, nói không chừng kết cục còn thảm hại hơn nữa.

Cho nên mới nói, đàn ông ấy à, là phải giống như Địch Thâm đây, cơ thể cường tráng, nắm đấm cứng rắn, nói một là một, thế mới muốn làm gì thì làm ở trường trung học số 1 này được.

Nếu một ngày nào đó tên ẻo lả kia đột nhiên nghĩ thông suốt rồi tới xin cậu giúp đỡ, đáng thương cầu xin cậu bảo vệ, thì cậu nên mỉa mai tên ẻo lả đó thế nào để cho sướng nhỉ?

Địch Thâm vô duyên vô cớ rơi vào trong hoang mang.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp