Ngày Nào Đối Thủ Một Mất Một Còn Cũng Giả Vờ Yếu Đuối

CHƯƠNG 6: BÙN NHÃO


1 tháng

trướctiếp

Trọng tài tiến lại gần, Địch Thâm không rảnh để tốn công suy nghĩ nhiều, sau một hồi tranh luận, đối thủ bị ngã lăn ra đất được đồng đội của cậu ta dìu đi với dáng đi khập khiễng.

Địch Thâm cảm thấy chẳng ra làm sao cả, quăng bóng rồi rời sân. Cậu mới vừa vận động mạnh, quần áo đầm đìa mồ hôi, khi tiếp xúc với khí điều hòa của phòng thể dục thì bỗng cảm thấy mát mẻ toàn thân.

Địch Thâm nhặt ba lô bên cạnh sân, đi về phía phòng tắm phía sau phòng thể dục.

Phòng tắm của phòng thể dục là một gian phòng tắm chia thành nhiều phòng có vòi hoa sen, một vài người đang đứng quay lưng về phía cậu, Địch Thâm không để ý đến họ, tự mình cởi áo, chọn đại một gian không người rồi bước vào, khóa cửa lại, mở vòi nước.

Nước ấm tuôn từ đỉnh đầu, xối xả làm sạch mồ hôi trên cơ thể, cậu giơ tay lau mặt, bỗng nghe thấy tiếng cười to ngoài cửa, âm thanh ấy vô cùng tục tĩu, đến nỗi khiến Địch Thâm cảm thấy có hơi phản cảm.

"Mày nói xem thằng nhãi kia không phải đang khóc trong đó đấy chứ?" Một người hỏi.

Những người khác cười càng hả hê hơn: "Một thằng nhãi trần truồng khóc nhè, ha ha ha ha, thằng nhãi đó có khả năng như vậy lắm."

"Nhìn thấy cảnh tượng thằng nhãi ấy té vào bể bùn, ngập mồm toàn là đất thật là sảng khoái, không hổ là ý tưởng của anh Lưu!"

"Chờ mà xem, một lát nữa nó sẽ quỳ xuống cầu xin chúng ta." Âm thanh của người nói chứa đầy sự nóng lòng muốn xem kịch hay.

"Nhìn cái bộ dạng lúc nào cũng cao ngạo của nó, tao đã muốn dạy dỗ nó từ lâu rồi." Một người khác nói.

"Tao nghe nói nó từng chọc giận Địch Thâm, nhưng vì sao sau đó Địch Thâm lại bỏ qua cho nó?"

"Xì, Địch Thâm chỉ là bùn nhão thôi, bình thường cũng chỉ ra vẻ, mày đã thấy cậu ta đã đánh ai ở trường bao giờ chưa? Toàn khoác lác cả, chỉ biết giả ngầu!"

"Anh Lưu nói đúng, cũng chỉ có anh Lưu là ngầu nhất."

"Đồ ngốc Địch Thâm, lại còn dám xưng bá ở Trường trung học số 1, anh Lưu của chúng ta có điểm nào không bằng cậu ta cơ chứ."

Một đám người nịnh hót lẫn nhau, những lời sau đó Địch Thâm không tiếp tục nghe thêm, cậu cũng đoán được đại khái rằng những người bên ngoài lại đang trêu cợt tên ẻo lả, gần đây cũng thường xuyên nhìn thấy, cậu cũng đã quen rồi.

Cậu lười quan tâm bọn nó bắt nạt ai, nhưng khi cuộc trò chuyện bắt đầu đề cập đến mình, Địch Thâm cảm thấy không vui.

"Đồ ngu."

Một giọng nói không rõ ràng lắm truyền đến, Địch Thâm suy nghĩ một hồi, mới phản ứng lại được đây chính là giọng của Bùi Chinh.

Không ngờ rằng tên ẻo lả tay chân ốm yếu kia cũng dám chửi mắng thô tục, không hổ là chuyên gia đổ thêm dầu vào lửa, chỉ hai chữ ngắn gọn cũng hoàn toàn có thể chọc tức đám người bên ngoài.

Địch Thâm nhìn bọt xà phòng trên người mình, đột nhiên cũng không vội ra ngoài chỉnh đốn người khác.

Quả nhiên, cách đó mấy gian truyền đến tiếng vang trầm đục, là âm thanh thân thể va vào vách ngăn không mấy chắc chắn. Ngay sau đó lại là tiếng nện vào gạch men, khả năng cao là vòi hoa sen trên đỉnh đầu.

Bất ngờ ra tay không kịp để người khác phòng bị, tiếng nắm đấm từ bàn tay giã vào cơ thể người vang lên không dứt.

Địch Thâm vừa tắm vừa đoán mò tình hình chiến đấu cách đó không xa, vừa rồi có khoảng bốn năm người đang nói chuyện, ai cũng toàn là hạng lưng hùm vai gấu. Với động tĩnh như bây giờ, có khả năng tên ẻo lả kia cũng đã gãy mấy khúc xương rồi.

Địch Thâm tuỳ ý xoa xoa vài cái lên người coi như đã tắm xong, mặc áo quần vào ra khỏi gian phòng, thuận mắt liếc qua góc sáng phía bên kia. Trong không gian nhỏ hẹp, vài tên đàn em to cao vây Bùi Chinh ở giữa, bọn nó ra tay tàn nhẫn, chẳng thèm chừa lại tí sức, chỉ cần vài phút đã có thể đánh đến mức Bùi Chinh không đứng dậy nổi.

Ngược lại thì tên ẻo lả kia vẫn cố chấp đứng ở đó, chống đỡ đứng sát bên bể tắm. Nhìn anh thực sự có hơi thảm thiết, cả người ướt đẫm, cơ thể gầy yếu có thể mơ hồ thấy được hình dáng, trên quần áo dính đầy bụi đất bị giày xéo cực kỳ lộn xộn, trên làn da lộ ra bên ngoài có thể thấy được rất nhiều vết thương, trên cánh tay phủ đầy mảng tím mảng đỏ, đầu gối cũng tụ một mảng máu bầm, cũng còn may là trên khuôn mặt không có vết thương nào.

Vãi chưởng, này là bị đánh đến quen rồi à!

Địch Thâm nhìn vào đôi mắt anh, khoé môi nhếch lên. 

Đôi mắt Bùi Chinh lúc này kiên định lạ kỳ, còn lộ ra vẻ tàn nhẫn, như có một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong đó.

Địch Thâm đoán rằng khả năng cao bây giờ trong lòng tên ẻo lả cũng đã sợ lắm rồi, nhưng vì chạy không thoát nên chỉ có thể bày ra vẻ không chút sợ hãi, nghĩ rằng có thể nhờ đó mà doạ đám người này lui khỏi.

Nhưng cậu ta cũng không khỏi quá ngây thơ rồi, bốn đánh một, cậu ta còn chờ đối phương sợ hãi biết khó mà lui à.

Nực cười thật đấy.

Đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, tên ẻo lả này cũng đáng thương thật đấy.

Địch Thâm đi đến trước mặt đám người đó, cậu nghĩ thầm trong lòng, nếu tên ẻo lả này có thể khóc lóc quỳ xuống ôm chân cầu xin cậu, cậu có thể miễn cưỡng giúp cậu ta, ít nhất là đưa cậu ta ra khỏi đây.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng hình như đám người đó không nhìn thấy cậu, thậm chí tên ẻo lả đó cũng không liếc nhìn cậu lấy một cái.

Địch Thâm cậu đây bây giờ đã trở nên tầm thường đến mức đó ở Trường trung học số 1 sao?

Địch Thâm hơi do dự một chút, cậu sờ cằm, dừng lại tại chỗ, cảnh tượng trước mắt có hơi lung lay, giống như một thước phim điện ảnh, tuy rằng cậu đang đứng trong đó, nhưng lại cảm thấy có chút không chân thực.

Sau một khoảng dừng ngắn, đám người kia lại bắt đầu ra tay, có một người kéo cổ áo sau của tên ẻo lả, một người khác đấm vào bụng anh một quả, âm thanh nặng nề vang lên, tên ẻo lả gập thắt lưng lại, biểu cảm đau đớn lướt qua khuôn mặt, cắn chặt răng, sau đó lại kiên trì giữ vững treo lên vẻ mặt lạnh lùng.

Quả nhiên là một tên gà rù không thể phản kháng nổi, thế mà vẫn không chịu kêu ra tiếng, còn cố gắng giữ vẻ cao ngạo, chẳng lẽ cậu ta không biết rằng điều đám người kia muốn làm nhất chính là xé bỏ lớp mặt nạ cao ngạo của cậu ta ư?

Địch Thâm thấy vậy thì chẳng còn hứng thú, cảnh tượng nhận đòn từ một phía thế này còn không bằng hình minh hoạ trên sách giáo khoa ngữ văn.

Cậu mang theo balo, không quay đầu lại rời đi, tiếng đấm đá vào da thịt vang vọng bên tai, càng lúc càng xa.

-

Đột nhiên, tiếng chuông ồn ào vang lên, Địch Thâm cử động chân, cả người bị đồng hồ báo thức đánh thức, tay cậu mò mẫm đến đầu giường, lần mò mãi trên đồng hồ báo thức cũng không tắt được tiếng động chói tai, cậu hơi bực mình, trực tiếp cầm lấy đồng hồ báo thức ném về vách tường phía cuối giường.

"Đùng" một tiếng, tiếng kêu chói tai của đồng hồ báo thức ngừng lại, Địch Thâm cào cào tóc, có hơi mơ màng mở to mắt.

Rèm cửa chắn lại hầu hết ánh sáng, khe hở không đóng kín lộ ra một tia ánh sáng mặt trời, lại là một ngày nắng đẹp.

Tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Địch ở bên ngoài gọi cậu dậy, Địch Thâm dựa vào gối đầu ngồi dậy, đáp lại tiếng gọi từ bên ngoài cửa.

Cậu vừa mặc quần áo, vừa nhớ lại giấc mơ tối qua, bình thường cậu ít khi nằm mơ, thỉnh thoảng có một giấc mơ thì ngay vào lúc tỉnh dậy cũng gần như quên mất gần hết.

Nhưng giấc mơ tối qua, cậu lại nhớ rõ mồn một.

Lúc này đầu óc Địch Thâm vẫn còn hơi mơ màng, không thể suy luận ra được điều gì, cho đến khi cậu ngồi xuống bàn ăn, mới chợt nhận ra rằng, những gì trong mơ, có lẽ cậu đã từng trải qua.

Nhưng nói đúng hơn thì, cũng không hẳn là cậu đã từng trải qua.

Buổi sáng hôm qua, tiết học cuối cùng là tiết thể dục, lớp 11A7 và lớp 11A3 đã hẹn nhau đấu một trận bóng rổ, Địch Thâm đương nhiên là tham gia với tư cách là chủ lực của đội bóng rổ lớp A7, trận đấu cũng không được thoải mái như mong đợi, đội lớp A3 chơi không đẹp, thấy thắng không nổi thế là sử dụng chiêu trò chơi bẩn, cuối cùng tan rã trong không vui.

Sau đó cậu lại đi tắm ở phòng tắm của phòng thể dục, lúc cậu ở đó cũng không gặp chuyện gì, nhưng khi rời đi, quả thật đã chạm mặt một vài nam sinh vóc dáng cao to.

Liệu rằng, những hình ảnh trong mơ là những gì xảy ra sau khi cậu rời đi? Nếu lúc đó cậu ở trong phòng tắm thêm một lúc nữa, liệu có thể chứng kiến được cảnh tượng giống như trong mơ?

Địch Thâm ôm một mối nghi ngờ trong lòng, vừa mới đến lớp đã nắm lấy cổ Đào Ký hỏi cậu ta: “Tiết cuối buổi sáng hôm qua lớp A10 học môn gì?”

Đào Ký bị Địch Thâm nắm cổ đến mức nhe răng trợn mắt, hai tay vùng vẫy ra phía sau cổ cố gắng nắm lấy cổ tay Địch Thâm, nhưng cũng không dám dùng sức quá mạnh, sợ Địch Thâm ăn đau rồi lại đánh mạnh hơn: “Anh, buông ra, đau quá!”

Địch Thâm cực kỳ ghét bỏ buông tay ra, chờ cậu ta nói.

Đào Ký thoát khỏi bàn tay ma quỷ, hít sâu vài hơi mới giảm được cơn đau: “Là tiết thể dục đó, chúng ta có trận bóng rổ nên có mời một vài người từ lớp A10 làm dự bị, nhưng mấy thằng không biết xấu hổ của lớp A3 chơi xấu, nhóm dự bị không kịp ra sân, anh không nhớ được cũng bình thường.”

Địch Thâm nheo mắt suy nghĩ một chút, có vẻ như đúng là có chuyện đó.

Nếu lớp của họ cũng có tiết thể dục, thì điều đó cũng ăn khớp với cảnh trong mơ, hơn nữa cậu cũng không thấy tên ẻo lả ở phòng thể dục.

Nếu chuyện đó là sự thật, thì mấy tên kia đã dùng cái tên của Địch Thâm của cậu để diễu võ giương oai một cách âm thầm, không phải bọn nó bảo cậu là bùn nhão ư, cậu muốn xem xem, thằng oắt nào muốn thử xem nắm đấm của cậu là ăn chay hay là ăn mặn!

Nhưng cậu không biết mấy tên đó là ai, ngày hôm qua chỉ gặp gỡ thoáng qua, phòng tắm của phòng thể dục lại không có camera giám sát, cậu hoàn toàn không thể biết được giấc mơ đó có thật hay không, ngoại trừ những tên đó, người duy nhất có thể biết chuyện này có xảy ra hay không chỉ có thể là tên ẻo lả.

Tối qua lúc gặp tên ẻo lả đó ở cầu thang, dáng đi thẳng tắp trông có vẻ không giống như bị người ta đánh.

Nhưng tên ẻo lả đó hôm nào vẫn là cái bộ dạng ra vẻ đó, trong mơ bị người ta đánh đau đến thế mà vẫn đứng thẳng như không có gì đấy thôi, như thể cứ cúi đầu là sẽ chết vậy.

Địch Thâm chê bai trong lòng, khi nghe thấy tiếng thở dài từ bạn cùng lớp, cậu lấy lại tinh thần, lại chọc chọc vào Đào Ký: "Có chuyện gì thế?"

Mặt mày của Đào Ký cũng mơ màng, có vẻ không chắc chắn lắm, nói: "Anh, anh đi học không ngủ gật mà cũng không nghe người ta nói gì hả?"

Địch Thâm cũng thấy ngại, bình thường tiếng chuông vào lớp vừa vang lên là cậu ngủ ngay, hôm nay chẳng qua là vì đang có một chuyện vướng mắc bí ẩn không thể giải đáp thôi: "Sao cậu nói nhảm nhiều thế? Vừa nãy nói cái gì cơ?"

Biểu cảm của mọi người xung quanh đều trông rất phấn khích, Địch Thâm cực kỳ tò mò.

Đào Ký cười một tiếng, nhưng sắc mặt không mấy tốt đẹp, trông không giống như đang vui vẻ, cậu ta nói: "Bài kiểm tra thử môn toán tối qua, Bùi Chinh của lớp A10 nộp bài sớm 50 phút, đạt điểm tuyệt đối."

"Đệch má?"

Địch Thâm ngạc nhiên, cậu biết tên ẻo lả đó nộp bài sớm, nhưng đạt điểm tuyệt đối thì thực sự hơi quá rồi đấy nhé!

Đúng lúc đó, cán sự môn toán phát bài kiểm tra, Địch Thâm nhìn vào "18 điểm" to tướng trên bài kiểm tra của mình, rơi vào trầm tư.

Cùng một thời điểm nộp bài, sự chênh lệch có phải hơi lớn rồi không?

Suy nghĩ này chỉ là thoáng qua trong đầu Địch Thâm, cậu cũng chẳng học hành gì, "18 điểm" hoàn toàn là may mắn, hoàn toàn không có giá trị tham khảo.

Huống hồ, cậu đi so đo với học sinh giỏi làm cái gì đâu chứ!

Địch Thâm cầm bút vẽ vời trên bài kiểm tra, tiếng ồn xung quanh vang vọng bên tai, có người vui mừng vỗ bàn, có người gãi đầu thở dài.

Đào Ký ở phía trước cũng không ngoại lệ, cầm bài kiểm tra thở dài không ngớt.

Cậu của cậu ta là một giáo viên trung học, rất coi trọng điểm số của Đào Ký, mong muốn bồi dưỡng cậu ta thi đậu vào một trường đại học danh tiếng, nếu cậu ta thi không tốt, về nhà chắc chắn sẽ bị đánh một trận.

Xuất phát từ lòng quan tâm đến thằng em họ, Địch Thâm không nhịn được hỏi một câu: "Cậu được bao nhiêu điểm?"

Đào Ký thở dài: "Sai hai câu trắc nghiệm, chỉ được 140 điểm."

Địch Thâm: "…"

Địch Thâm rất muốn đập bàn học vào đầu Đào Ký, thằng ngốc ra vẻ, đã 140 điểm mà còn bày đặt sầu não.

Đào Ký tiếp tục nói: "Sự chênh lệch giữa em và học sinh giỏi thực sự rất lớn đó, cậu ta được 150 điểm vì điểm tuyệt đối chỉ có 150, em được 140 vì năng lực của em chỉ có thể được 140, em đau đớn, em gục ngã."

Địch Thâm bịt hai tai lại, gục đầu úp mặt vào bàn, trong lòng mắng mỏ, trong lòng không ngừng thầm nhắc nhở chính mình, đây là em họ, em họ ruột, là cháu ruột của mẹ mình, không thể đánh.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp