Nhờ Biết Phá Án, Tôi Trở Thành Quốc Bảo Của Thế Giới

Quyển 1: Cao chạy xa bay - Chương 5: Học sinh xuất sắc... ngã xuống khỏi thần đàn (1)


1 tháng

trướctiếp

Khoảng thời gian này Giang Tuyết Luật rất lạ thường, trông cứ thẫn thờ hoảng hốt kiểu gì ấy, chắc là ngày nào cũng thức đêm làm đề... Đó là suy đoán lặng lẽ nhú lên trong lòng các bạn lớp 11/1.

Nếu không thì hoàn toàn chẳng còn cách giải thích nào phù hợp với vẻ mệt mỏi hốc hác của cậu nữa.

Bọn họ nghĩ thầm trong lòng rằng không hổ là học sinh xuất sắc, chắc chắn cậu đã phải cố gắng rất nhiều.

Ban đầu Phong Dương cũng cho là vậy, chỉ là sau đó cậu ta dần phát hiện ra có gì đó không được bình thường.

Kỳ thi hàng tháng đầu tiên của học sinh lớp mười một sẽ kiểm tra quá trình học tập ở giai đoạn này và ôn tập lại toàn bộ kiến ​​thức đã học hồi lớp mười. Hôm nay các giáo viên có lệnh đi họp, hơn nữa cũng không ai lãng phí thời gian nữa mà đều dành cả buổi để bàn về cuộc thi ngày mai.

Thời tiết quá nóng bức nhưng trường lại không cho bật điều hoà. Mấy cái quạt đã có tuổi cứ kêu ken két khiến lòng người cũng nóng nảy bực bội, chỉ là không ai dám thả lỏng cả.

Theo như lời giáo viên trên bục giảng, học sinh bên dưới đàng hoàng lật sách tìm đề rồi lại bị nhồi nhét thêm một đống kiến thức, cái gì mà dạng đề này năm nào cũng có trong đề thi, công thức kia rất quan trọng, nói chung là nửa quyển sách đều là trọng điểm sẽ thi cả.

Nhiều như vậy sao mà học hết được chứ! Qua một mùa hè kiến thức hồi lớp mười bọn họ quên sạch cả rồi!

Phong Dương tuỳ tiện lật đại vài trang sách rồi buồn bực gấp sách lại, quyết định sẽ buông xuôi.

Cậu ta khẽ liếc nhìn học sinh xuất sắc một cái, lại phát hiện ra góc nghiêng của cậu trông rất bình tĩnh, hình như đang ngẩn người không nhúc nhích.

Quả nhiên là học sinh xuất sắc, chỉ một cuộc thi tháng nho nhỏ không đáng để cậu quan tâm. Phong Dương lầm bầm lầu bầu, trong lòng dâng trào cảm giác tán thưởng mà chính bản thân cậu ta cũng không nhận ra.

Khoảng thời gian này ngày nào Giang Tuyết Luật cũng thức đêm học tập như thế là muốn tỏa sáng một lần trong đợt thi tháng này khiến mọi người càng hãi hùng hơn? Trước kia cậu hơn người đứng hạng hai chừng hai ba mươi điểm, lần này cậu định hơn bao nhiêu nữa?

Thân là một cậu ấm nhà giàu hoàn cảnh gia đình ưu việt, rất hiếm khi Phong Dương khâm phục người nào đó. Giang Tuyết Luật mồ côi ba mẹ nhưng thành tích và nhân phẩm vẫn ưu tú nổi bật chính là một trong số hiếm đó.

Người ngoài cho rằng Giang Tuyết Luật đã tính sẵn trong lòng cả rồi. Chỉ có cậu bạn bàn trên mới biết mỗi lần quay xuống nhìn cậu, cậu ta lại phát hiện ra đôi mắt đen láy ngày xưa nay trống rỗng vô hồn, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào...

Cậu ta khẽ nhìn xuống tay Giang Tuyết Luật rồi lại càng sợ hơn.

Thời học sinh, thường thì quan hệ giữa các bạn ngồi bàn trên bàn dưới sẽ khá thân thiết với nhau. Thế nên cậu bạn bàn trên là người đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi của Giang Tuyết Luật.

Cậu ta nhận ra gần đây thiếu niên gầy đi rất nhiều, cổ tay lộ ra dưới lớp áo đồng phục màu trắng gần như chỉ còn trơ mỗi xương.

Chuyện gì xảy ra vậy? Giang Tuyết Luật gầy quá, hơn nữa cũng không giống như học nhiều quá...

Giáo viên chủ nhiệm lớp 11/1 là thầy Diêu để ý thấy cậu bạn bàn trên kia không tập trung nên vỗ một cái lên tấm bảng đen. Động tác này làm vô số bụi phấn rơi lả tả. Ông ấy cười lạnh: "Tập trung vào bài đi! Ngày mai là thi rồi, các em không thuộc bài cũng phải thuộc cho bằng được! Trước kia chỉ là những cuộc thi nhỏ không xếp hạng còn lần này là cuộc thi tháng đầu tiên sau khi bắt đầu năm học mới đấy. Thành tích trên bảng xếp hạng lần này của các em mà kém thì nhà trường sẽ gọi về cho phụ huynh nhờ phụ huynh để ý đến việc học của các em hơn! Các em đừng mong có thể qua mắt tôi!"

Ông ấy dứt lời, các bạn trong lớp không nghĩ được gì nữa, bắt đầu đập bàn rầm rầm gào khóc ầm ĩ.

Đám học sinh yếu kém than thở kêu rên không ngừng, còn nghĩ thầm trong lòng rằng vậy thì nhanh lên giùm cái!

Mặc dù bọn họ không muốn thi chút nào nhưng nhà trường sẽ không bao giờ huỷ cuộc thi chỉ vì bọn họ không muốn đâu. Nếu đã như vậy thì dứt khoát thi nhanh cho qua đi! ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bọn họ sắp quên hết đám công thức kia rồi. Không biết tối nay về ngủ một giấc đến ngày mai còn nhớ được bao nhiêu kiến thức nữa đây.

Giữa đám học sinh đang khóc la inh ỏi, Giang Tuyết Luật im lặng đắm chìm trong bầu không khí cô độc lẻ loi của riêng mình, cứ như cậu đang sống trong một thế giới tách biệt hoàn toàn với xung quanh vậy.

Khi sắp đến giờ tan học, thầy Diêu nói: "Được rồi, các em dọn dẹp đồ đạc đi, đừng để quên sách vở bài tập trên lớp. Các em số thứ tự lẻ thì để một nửa số bàn ở lại, còn các em số thứ tự chẵn thì chuyển bàn mình ra ngoài hành lang đi. Bạn nào khoẻ thì giúp bạn yếu, mọi người cùng dọn dẹp xong mới được về."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp