Nhờ Biết Phá Án, Tôi Trở Thành Quốc Bảo Của Thế Giới

Quyển 1: Cao chạy xa bay - Chương 6: Học sinh xuất sắc... ngã xuống khỏi thần đàn (2)


1 tháng

trướctiếp

"Vâng ạ." Ngay sau đó, tiếng bàn ghế xê dịch nhanh chóng vang lên.

Bàn hơi nặng nên những tiếng rít chói tai khi chân gỗ va chạm với sàn nhà cứ thi nhau vang lên, hoà trộn vào nhau thành một bản nhạc chẳng êm tai chút nào.

Giang Tuyết Luật đờ đẫn ngơ ngác cả buổi trời bỗng nhiên sực tỉnh. Lý do là vì cậu chợt nhớ ra mình đã từng nằm mơ thấy một người đàn ông ngoại quốc đang cùng cưa cắt gỗ để cưa một người, phanh thây đối phương thành tám mảnh. Đêm hôm đó, cậu nghe tiếng cưa kèn kẹt kia cả đêm cho đến tận khi trời hửng sáng.

Giang Tuyết Luật lập tức quay phắt đầu lại thì phát hiện ra đó là tiếng bàn gỗ kéo lê trên sàn nhà. Sau đó cậu nhận ra phản ứng của mình quá kích động. Số thứ tự của cậu là số chẵn. Cậu im lặng chốc lát rồi bắt đầu dọn bàn mình.

Trên bàn Giang Tuyết Luật toàn là tài liệu học tập và đề thi. Cậu chậm rãi cất hết vào ngăn bàn sau đó đứng dậy đẩy bàn...

Cậu đang dọn bàn nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt, cái bàn cồng kềnh trong tay cậu bỗng biến thành một chiếc vali vuông vuông bọc da cũ kỹ, ở các cạnh còn có dấu vết bong tróc.

Hai tay cậu đang làm động tác dọn vali.

Vô số vết máu rỉ ra từ khóa kéo và bốn góc của vali như thể bên trong đang giấu một người cao chưa đến mét sáu vậy. Dòng máu ẩm ướt nóng hổi dính vào lòng bàn tay cậu... Kẻ nào đã giấu xác vào vali hành lý vậy? Cậu đang động tới vali của ai đây?!

Cảm nhận được sự dính nhớp và cảm giác máu không ngừng nhỏ giọt xuống theo ngón tay mình, mặt mày Giang Tuyết Luật chợt tái đi. Cậu vứt mạnh cái "vali" qua một bên.

Một tiếng "rầm" cực lớn vang lên khiến cả lớp giật mình khiếp sợ quay lại nhìn. ( truyện trên app T Y T )

Có, có chuyện gì vậy?

Bọn họ thấy Giang Tuyết Luật cứng đờ người đứng thở hồng hộc như vừa bị doạ vậy. Trước mặt cậu là cái bàn vừa bị cậu hất ra. Bàn nghiêng sang một bên khiến đống tài liệu và đề thi trong hộc bàn rơi ra đầy đất.

Trời ạ, học sinh xuất sắc bị gì vậy? Sao lại bạo lực vứt cả bàn thế kia?

Đến lúc này các bạn học sinh lớp 11/1 mới muộn màng nhận ra hình như có gì đó không được bình thường...

Trái tim Giang Tuyết Luật đập trật nhịp mấy giây, hồi lâu sau mới hoàn hồn. Cậu phát hiện ra mình đang đứng giữa ánh mắt hoảng hốt lẫn nghi ngờ của bạn cùng lớp nên đành nhếch nhác đi qua nhặt giấy lên lần nữa.

Mình bị suy nhược thần kinh rồi. Giang Tuyết Luật vô thức đưa ra phán đoán sơ bộ về tình hình của mình.

Ngày hôm sau, kỳ thi bắt đầu diễn ra.

Vô số học sinh không muốn chút nào nhưng vẫn phải rề rà tiến vào phòng thi, Phong Dương cũng vậy. Chỗ ngồi của cậu ta trùng hợp nằm ở phía sau bên trái Giang Tuyết Luật. Nếu mắt cậu ta tốt thì đây chính là vị trí đắc địa để nhìn thấy hết bài thi của người ta.

Cậu ta rất hài lòng với chỗ này.

Sau khi ngồi xuống, vì chưa đến giờ phát đề, chờ đợi quá nhàm chán nên Phong Dương không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía trước.

Sau đó cậu ta để ý tới dáng vẻ Giang Tuyết Luật. Hình như quầng thâm dưới mắt cậu còn đậm hơn cả hôm qua. Vẻ mệt mỏi khó che giấu hiện đầy trên khuôn mặt ưa nhìn của cậu, mí mắt hơi rũ xuống khiến người ta cảm thấy người này thật tiều tuỵ, chẳng có chút sức sống nào.

Trông cậu có vẻ rất mệt mỏi.

... Không phải chứ, hôm nay thi rồi mà đêm qua Giang Tuyết Luật vẫn thức khuya học bài à?

Phong Dương nhíu chặt mày, không biết nên nói gì cho phải. Cậu ta đã từng gặp người học hành bất chấp mạng sống rồi nhưng vẫn không thể hiểu nổi tại sao Giang Tuyết Luật đã đứng đầu khối rồi còn bất chấp như vậy làm gì nữa.

Nếu mối quan hệ giữa cậu ta và Giang Tuyết Luật tốt hơn một chút thì chắc chắn cậu ta sẽ khuyên bảo ngay. Nhưng cậu ta và Giang Tuyết Luật lại chỉ là bạn bình thường gặp nhau chỉ gật đầu chào rồi thôi. Số lần hai người tương tác với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa thành tích của cậu ta năm nào cũng quanh quẩn trong khu vực học sinh yếu kém.

Thật ra thì Phong Dương rất thông minh, cũng biết rõ nếu mình tuỳ tiện đi khuyên một học sinh xuất sắc đừng học nhiều nữa thì người ta sẽ không nghe, có khi người ta còn tưởng cậu ta có ý đồ xấu gì cũng nên. Nhưng cậu ta thì có ý đồ gì được chứ?

Chỉ là cậu cả tôi đây không thích chứng kiến cách học bạt mạng này thôi.

Trong lúc Phong Dương lầu bầu trong lòng thì đề thi đã được phát. Cậu ta đành phải cụp mắt xuống không nhìn Giang Tuyết Luật nữa mà bắt đầu cầm bút lên làm bài. Sau đó trong đầu cậu ta chỉ còn sót lại suy nghĩ "Đề quần què gì khó như ma vậy?"

Bài này không biết làm, bài kia cũng không luôn... Công thức làm bài này là gì nhỉ? Nguyên một đề thi mà bài nào cậu ta cũng bó tay. Xem ra tám mươi phần trăm là cậu ta tạch rồi.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp