Nhiếp Chính Vương Nuông Chiều Bệnh Mỹ Nhân

Chương 10


1 tuần

trướctiếp

“Lại nói tiếp, ngươi cũng theo bổn vương nhiều năm như vậy, sao lại luôn bênh vực cho nàng ta? Chẳng lẽ mấy năm nay ngươi đều ở hầu phủ làm việc? Cô nương nhà họ là do ngươi nuôi lớn lên hay sao?”

Giọng Thịnh Quyết trầm thấp, hiển nhiên là đang có thái độ truy vấn. Lúc này đã quay về, cũng đến lúc hắn lôi chuyện cũ ra chất vấn: “Mới vừa rồi Giang Lạc Dao kia còn không phải là nhờ ngươi nói chuyện hay sao? Xem ra nàng cũng che chở cho ngươi.”

Vừa nghe ra Nhiếp Chính Vương dùng giọng điệu khinh miệt nói chuyện, Hứa Lạp lập tức như lâm đại địch mà đứng nghiêm. Khát vọng cầu sinh bủng nổ, Hứa Lạp vội vàng giải thích: “Lão nô vẫn luôn là người của vương phủ, vẫn luôn nguyện trung thành với Vương gia, sao có thể hướng về người khác được.”

Chỉ là…

Hứa Lạp: “Giang cô nương kia cũng không tính là hoàn toàn người ngoài. Hầu gia nếu đã chấp thuận cho nàng tiến vào vương phủ, liền…”

“Liền như thế nào?”

Thịnh Quyết nhíu mày, đôi mày kiếm sắc nhọn cũng nhướng lên. Đuôi mắt hắn theo động tác tinh tế này mà hơi cong lên, phối hợp với thần sắc của hắn, lại toát lên vài phần anh lãng tuấn mỹ.

Hậu duệ quý tộc, khí vũ hiên ngang, khí độ bức người, Nhiếp Chính Vương đương triều bất kể là dáng người hay dung mạo đều khiến người khác ca ngợi không ngớt, chỉ là, tính nết của hắn thật sự là quá mức thô bạo quả quyết.

Hắn vẫn luôn không dung thứ cho bất luận kẻ nào không trung tâm, có suy nghĩ khác.

Nhạc Xương Hầu chính là đã đem nữ nhi đưa tới vương phủ rồi.

Hứa Lạp không biết nên nói gì.

Vương gia của hắn tính tình không tốt, mệnh cách lại hung bạo, hiếm khi có nữ tử có thể cùng hắn chung sống. Những kẻ thân phận thấp kém, không có ai có thể đến gần Nhiếp Chính Vương. Dòng dõi quý nữ tốt đẹp, rất nhiều người lại sợ hãi danh của Vương gia, cho dù không sợ hãi đi nữa. Vương gia của hắn nhìn người ta thôi cũng thấy phiền phức.

Như này hắn phải làm sao mới được.

 

Vất vả lắm, Nhạc Xương Hầu lại không cảm thấy Vương gia nhà hắn mệnh các hung bạo, khắc thê mà còn chủ động mang nữ nhi đến Vương phủ.

 

Nhiều năm qua, Vương gia như là một quả có độc, liên tục tìm lý do thoái thác chuyện hôn nhân của mình. Ngài mang đủ loại lý do như làm an tâm tiểu hoàng đế, công vụ bận rộn, mệnh cách ngạnh, e ngại ảnh hưởng trong sạch của người khác khi chưa tìm được ý trung nhân.

Cuối cùng cũng có Nhạc Xương Hầu chủ động dẫn nữ nhi Giang Lạc Dao đến Vương phủ, thể hiện sự tin tưởng đồng thời cũng giải quyết vấn đề hôn nhân khó khăn này cho Vương gia.

Thế mà Vương gia vẫn không chịu thông suốt!

Hứa Lạp rất muốn nói một câu với Vương gia nhà mình— ngài hãy suy xét một chút đi. Rốt cuộc đã nhiều năm như vậy mới có một Giang cô nương, cũng là cô nương duy nhất không bị ngài ảnh hưởng.

Phải biết rằng nử tử tầm thường đều không có mệnh tiến vào Vương phủ đâu.

“Vương gia, ông trời có mắt… Ngài thử suy nghĩ lại về Giang cô nương một chút…” Hứa Lạp tận tình khuyên bảo, hắn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngài hãy thử ngẫm lại một chút. Hầu gia yêu thương nữ nhi như vậy, người ta còn không sợ ngài ảnh hưởng đến nữ nhi của mình, nói không chừng đây là do hầu gia tán thưởng cách làm người của ngài.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

“Ngươi đừng có mà nói bậy.” Thịnh Quyết giọng điệu cứng rắn:  “Nhạc Xương Hầu chỉ muốn tìm cho nữ nhi của mình một gia đình tốt, vừa hay chọn trúng bổn vương mà thôi. Huống hồ, là nữ nhi của hắn phải gả lại đây. Bổn vương nếu mà cưới, cũng là cưới nữ nhi của hắn, có liên quan gì đến hắn? Việc hắn có coi trọng ta hay không cũng chẳng có tác dụng gì.”

Từ trước đến nay, đều là Nhiếp Chính Vương đi khen ngợi người khác, trên đời này còn chưa đến lượt ai đứng trước mặt hắn mà nói ra những lời khen ngợi linh tinh.

Ngay cả tiểu hoàng đế còn không dám.

Nhạc Xương Hầu lại càng không thể.

“Bổn vương chỉ là muốn trả ơn cho hắn mà thôi.” Thịnh Quyết nhíu mày: “Mấy ngày nay, bổn vương không hy vọng nghe được bất cứ điều gì liên quan đến đích nữ Giang gia, trừ phi nàng ta bệnh sắp chết, nếu không đừng đến bên tai bổn vương làm phiền.”

Hứa Lạp muốn nói lại thôi, chỉ có thể cúi đầu lĩnh mệnh.

Một mùa đông trôi qua như vậy, thực mau sẽ kết thúc.

Thịnh Quyết nghĩ như thế, liền cảm thấy chỉ cần nhịn một chút, là có thể chờ đến Nhạc Xương Hầu đến đón nữ nhi của hắn trở về.

Đến lúc đó, vương phủ sẽ lại như trước đây, sẽ không còn chuyện phiền lòng nào đến quấy rầy hắn.

Chỉ là.

Thậm chí còn không chờ đến hết mùa đông, chỉ vài ngày trước Tết thôi Nhạc Xương Hầu cùng phu nhân đã đến Nhiếp Chính Vương phủ.

Thịnh Quyết tưởng rằng Nhạc Xương Hầu đến đón nữ nhi, lập tức nhiệt tình chào đón họ vào cửa.

"Gọi người thông truyền một tiếng, nói với Giang cô nương rằng phụ thân nàng đến đón nàng." Thịnh Quyết vui vẻ giơ tay ra hiệu: "Đừng vội vàng, cứ thu dọn đồ đạc từ từ thôi. Đúng rồi, Hứa Lạp, nhớ gọi thêm người đến phụ giúp."

"Ai da, Vương gia." Nhạc Xương Hầu cười vỗ vỗ cánh tay Thịnh Quyết, "Ta đến đây không phải để đón Lạc Dao."

Thịnh Quyết:???

Không phải đến đón nữ nhi?

Còn ngại ngốc ở đây chưa đủ lâu sao? Chính mình bộ dạng như này còn chưa đủ đối xử lạnh nhạt với nữ nhi nhà người ta sao?

Thịnh Quyết dần thu lại nụ cười, giả cười vờ hỏi: "Vậy ý của hầu gia là đến đây để thăm nữ nhi?"

Nhạc Xương Hầu— Giang Vĩnh Xuyên nói: "Quả thật là vậy. Đã lâu không gặp, ta và phu nhân đều nhớ nữ nhi, nên đành phải đến vương phủ làm phiền ngài."

Thịnh Quyết: "..."

Nhớ nữ nhi mà còn không trực tiếp đón nữ nhi của các người đi về đi?

Phải để nữ nhi quý báu của các người ở lại phủ của ta, mỗi lần đến thời điểm đều đến đây quấy rầy một lần sao?

Thịnh Quyết vốn không phải là người có tính tình tốt, hắn không biểu lộ thái độ gì với việc này, thậm chí chỉ trả lời một cách miễn cưỡng xua xua tay để Hứa Lạp đi gọi người.

Mẫu thân của Giang Lạc Dao, Vương phu nhân hỏi hắn: "Trong khoảng thời gian này nữ nhi của chúng ta, Lạc Dao ở vương phủ không có gây phiền toái cho Vương gia chứ?"

Không có.

Cho dù có, Thịnh Quyết cũng lười hỏi đến, hắn thậm chí còn không gặp Giang Lạc Dao được vài lần, mọi việc đều do Hứa Lạp xử lý.

"Không có." Thịnh Quyết giọng điệu lạnh nhạt: "Tính tình của lệnh ái ôn hòa, chưa từng gây chuyện gì."

Vương phu nhân cười nói: "Lạc Dao khi viết thư cho chúng ta, giữa những dòng chữ của đứa bé này luôn thể hiện sự vui vẻ thoải mái, hẳn là trong khoảng thời gian ở vương phủ, Vương gia nhất định đã tận tâm để ý. Rốt cuộc ta cũng chưa từng thấy Lạc Dao ở hầu phủ từng vui vẻ như vậy."

Đến mức như vậy sao?

Thịnh Quyết bỗng cảm thấy khó hiểu.

Giang Lạc Dao ở vương phủ mà lại vui vẻ hơn ở hầu phủ?

Hắn có chút nghi ngờ nhưng lại không nắm chắc lắm nên chỉ gật đầu hờ hững, không nói gì thêm.

Nhạc Xương Hầu nói tiếp: "Đúng vậy, hạ nhân trong phủ đều nói rằng Lạc Dao từ khi đến vương phủ, dường như không bao giờ sinh bệnh nữa, sức khỏe cũng tốt hơn trước rất nhiều."

Thịnh Quyết nghe hai người nói chuyện phiếm, lòng thầm chán nản, tay mân mê một viên châu trên lòng bàn tay. Nghe đến đây, hắn bỗng khựng lại, chìm vào suy tư.

Vương phủ của hắn phong thủy không tốt, vốn không thể có tính năng nuôi dưỡng những nữ tử yếu đuối, Giang Lạc Dao đến đây lúc đầu mang theo một thân bệnh, sức khỏe cũng không tốt.

Nhưng sao lại... ngày càng tốt hơn?

Thịnh Quyết lần nữa không thể hiểu nổi.

Hắn thậm chí còn nghi ngờ Nhạc Xương Hầu vì muốn giữ nữ nhi ở lại nên cố ý nói vậy.

Ngay lúc Thịnh Quyết đang trầm tư, hạ nhân đã thông truyền, ngay sau đó một bóng người bước vào cửa.

Là Giang Lạc Dao đã lâu không gặp.

Cô nương này... nhìn như trưởng thành hơn.

Hắn còn nhớ rõ khi Giang Lạc Dao mới đến vương phủ này, tuy đã cập kê nhưng vẫn còn chút non nớt. Mới đây không gặp một thời gian, Giang Lạc Dao đã trở thành cành liễu mềm mại, dáng người thanh mảnh hơn nhiều, thêm nét dịu dàng ôn hòa của nử tử.

Nàng bước vào vài bước, dáng đi uyển chuyển, bóng hình xinh đẹp chậm rãi như tiên nữ.

Thịnh Quyết liếc nhìn một cái, rồi vội dời mắt đi không nhìn nữa.

Giang Lạc Dao hành lễ, đưa mắt nhìn Nhiếp Chính Vương một cái rồi lập tức chuyển tầm mắt về phía phụ mẫu của mình.

Hai vị lão nhân đã lâu không gặp nữ nhi, nên sau khi đoàn tụ họ lập tức ân cần hỏi han Giang Lạc Dao.

Thịnh Quyết không thích nhìn cảnh tượng này, nên sau khi trò chuyện một lúc hắn liền lấy cớ cáo lui.

Mùa đông sắp kết thúc, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh.

Hoa mai vẫn đang nở, Thịnh Quyết cùng Hứa Lạp trò chuyện về công việc, vô tình đi đến vườn mai.

Thịnh Quyết dẫm lên tuyết, không nhịn được hỏi Hứa Lạp: "Ngươi nói xem, Nhạc Xương Hầu lần này sao không mang Giang Lạc Dao đi? Hắn đã nhớ nữ nhi như vậy, sao không dứt khoát đón nữ nhi của hắn về nhà?"

Hứa Lạp cười nói: "Nô tài nào biết được suy nghĩ của hầu gia, nhưng theo lời hầu gia và phu nhân, Giang cô nương dường như rất thích ở lại vương phủ, thậm chí còn thoải mái hơn khi nàng ở hầu phủ."

Mặc dù Thịnh Quyết tính tình không tốt, nhưng trong việc ăn mặc chi phí, hắn chưa bao giờ keo kiệt với người khác. Vương phủ đó giờ chỉ tiếp có mỗi một cô nương là nàng, ngoại trừ Nhiếp Chính Vương ra, tất cả mọi người trong vương phủ đều quan tâm đến đích nữ Giang gia. Các hạ nhân lớn tuổi đặc biệt sẽ thích chăm sóc Giang Lạc Dao. Ngoài ra, dưới sự quản lý của Hứa Lạp, những thứ tốt nhất đều được chọn cho nàng. Là khách, Giang Lạc Dao không hề bị thua kém so với lúc ở hầu phủ.

Vì vậy, cho dù Nhiếp Chính Vương chưa bao giờ hỏi đến, Giang Lạc Dao cũng thực sự thoải mái.

"Thế thì tốt, đợi thêm một thời gian nữa, đến mùa xuân nàng cũng nên đi rồi." Thịnh Quyết nâng một cành mai, nhìn qua những bông hoa mai đang nở rộ: "Bổn vương không có thời gian để quản nàng, đành nhờ ngươi quan tâm nhiều hơn, đừng để nàng chịu ủy khuất."

"Còn một chuyện nữa." Hứa Lạp nói: "Vương gia, lần này hầu gia đến dường như còn mang theo rất nhiều đồ cũ của cô nương, nhìn dáng vẻ —— là có ý định để Giang cô nương ở lại lâu dài."

Thịnh Quyết khựng lại: "Ở lại lâu dài?"

Tên Nhạc Xương Hầu quỷ kế đa đoan này, sao cứ muốn để nữ nhi ở lại với mình như thế chứ?

Thịnh Quyết bực bội: "Hắn cũng thật to gan, không sợ bổn vương một ngày nào đó không cẩn thận chiếm lợi từ nữ nhi của hắn sao."

Hứa Lạp không nói gì chỉ thở dài, nhưng tiếng thở dài của hắn như mang theo ý  ngờ vực và châm chọc.

Thịnh Quyết: "..."

Hắn liếc mắt nhìn Hứa Lạp: "Ngươi đây là có ý gì? Cho rằng bổn vương là người có đạo đức, cao thượng không thèm làm những chuyện như vậy sao?"

"Không phải." Hứa Lạp không nhịn được nói lời thật, "Muốn Vương gia chịu gần nữ sắc có khi cây vạn tuế cũng đã nở hoa vài lần rồi. Nô tài nói thật, hầu gia thực sự yên tâm Vương gia ngài."

Có phải không?

Thịnh Quyết có chút buồn bực.

Tại sao trong mắt mọi người, ở vấn đề này hắn lại có thể đáng tin cậy như vậy?

"Hắn đã tin tưởng bổn vương không gần nữ sắc, còn muốn cố tình để nữ nhi ở lại vương phủ, việc này còn chưa đủ khó hiểu sao?" Thịnh Quyết nghĩ trái lo phải, cảm thấy không quá thích hợp, hắn phân phó: "Hứa Lạp, đi tra xem Giang Lạc Dao đến hầu phủ mấy ngày nay, Nhạc Xương Hầu phủ đã xảy ra chuyện gì." ( truyện trên app T Y T )

Nhiếp Chính Vương sai người đi tra xét.

Với thế lực của hắn, việc kiểm tra một vài thứ tự nhiên là không khó, chỉ là hắn không biết rằng, mọi người trong Nhạc Xương Hầu phủ giữ việc này kín như bưng, khó mà tra xét.

Thậm chí, lần này Nhạc Xương Hầu đến Nhiếp Chính Vương phủ cũng không hoàn toàn là để thăm nữ nhi.

Trên đường trở về, trong xe ngựa, Nhạc Xương Hầu và phu nhân nhìn nhau, lòng hiểu ý mà không nói ra.

"Vương gia quả thực như đồn đại, mệnh cách hung hãn. Nữ nhi nhà ta ở lâu như vậy mà không hề bị đói phương ảnh hưởng, lại còn thần thanh khí sảng, sức khỏe cũng tiến triển tốt đẹp. Ai, đáng thương nữ nhi của chúng ta, sinh ra cơ thể đang mang sẵn bệnh trong người. Nếu muốn vượt qua kiếp nạn lớn này, chỉ có thể chịu khó ở vương phủ, lấy sát khí nơi đó để kéo dài tuổi thọ."

Nhạc Xương Hầu cắt ngang lời bà: "Ai, đừng nghĩ như vậy. Nhiếp Chính Vương tuy tính tình âm tình bất định, nhưng may mắn không phải là người ham mê nữ sắc. Nữ nhi Lạc Dao của chúng ta ở đó thực sự an toàn."

Vương phu nhân: "Cũng đúng."

"Lạc Dao cũng trưởng thành rồi, sợ Vương gia sinh ra ý đồ không nên. Lần này ta đã cố ý thỉnh cầu Vương gia lấy thân phận sư phụ đối đãi với Lạc Dao. Có thêm tầng thân phận này ràng buộc, Nhiếp Chính Vương sẽ không vượt rào." Nhạc Xương Hầu tính toán kỹ lưỡng, chuẩn bị đầy đủ: "Đợi thêm một thời gian nữa, chúng ta sẽ đón Lạc Dao trở về và tìm cho nàng một vị hôn phu tốt."

 

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp