Nhiếp Chính Vương Nuông Chiều Bệnh Mỹ Nhân

Chương 3


1 tháng

trướctiếp

Ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi, trời cũng đã tối đen.

Thịnh Quyết đẩy cửa thư phòng, giật mình nhìn về phía tuyết rơi bên ngoài phòng. Tuyết dày một thước, dưới ánh trăng chiếu sáng, trắng đến mức lóa mắt, như là muối mịn lấp lánh huyền ảo.

Gió thổi qua, những cụm tuyết đọng trên ngói dần dần trượt xuống vừa vặn rơi xuống vai hắn.

Thịnh Quyết đột nhiên cảm thấy một luồng hàn khí ập đến.

Thật lạnh.

Hắn không tiếng động rũ tay, những bông tuyết theo tay áo rộng rơi xuống, một ít chạm vào cổ tay áo, lạnh buốt.

Từ xa có một bóng người vội vã chạy đến.

Thịnh Quyết mơ hồ có một dự cảm không lành, hô hấp cũng có chút khó khăn. Hắn hít vào một hơi, phát hiện hơi thở của bản thân hơi nóng bỏng không giống như ngày thường.

Hắn cảm thấy có lẽ là bởi vì lúc nãy ngủ hơi lâu.

Hắn đang tự hỏi như vậy, thì nhìn thấy bóng người kia đến gần.

Hứa Lạp lảo đảo chạy đến, cách một khoảng cách, liền hô to báo cáo với Thịnh Quyết: "Vương gia, Giang cô nương đổ bệnh nặng ——"

Thịnh Quyết: "..."

Nhanh như vậy đã bị bệnh?

Đến một tấm lụa mỏng manh cũng không yếu ớt như vậy đi?

Tuyết trắng đến mức lóa mắt, vẻ mặt lạnh nhạt và im lặng của Nhiếp Chính Vương khiến Hứa Lạp hiểu lầm rằng đối phương không nghe rõ.

Vì vậy Hứa Lạp càng nói to hơn: "Vương gia, chúng ta mau đi mời đại phu đến xem cô nương đi, cô nương sốt rất cao, đã một canh giờ chưa hạ sốt, hiện tại đã có chút lơ mơ rồi."

Thịnh Quyết không biết tại sao, trái tim đột nhiên đập mạnh, gân xanh trên thái dương cũng không ngừng giật giật.

"Làm sao lại bị bệnh?" Thịnh Quyết vội vàng bước xuống bậc thang, hỏi, "Nha hoàn và bà tử mà nàng mang theo đâu, không ai chăm sóc nàng sao?"

Hứa Lạp: “Nô tài đã hỏi qua người hầu hạ của cô nương, họ nói cô nương vốn dĩ vẫn chưa khỏi phong hàn. Hôm nay vừa lui sốt, kết quả vì di chuyển mệt mỏi nên tái phát… Các nàng bảo trước kia lúc ở nhà cô nương đã từng sốt cao, thiếu chút nữa mất mạng… Nô tài cảm thấy đây là chuyện lớn nên vội vàng đến bẩm báo với ngài.”

Thịnh Quyết: “……”

Không được, mới ngày đầu tiên, không thể để tin tức này tiết lộ ra ngoài.

“Không được. Truyền lệnh ta phong tỏa tin tức trong vương phủ, không được phép để tin tức này truyền ra ngoài.” Thịnh Quyết nói, “Bổn vương nhất định sẽ chữa khỏi cho Giang cô nương. Phong hàn thôi, không phải chuyện gì to tát nên sẽ nhanh khỏi thôi.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hứa Lạp lắc đầu: “Vương gia ngài đừng nói nữa, trước đó ngài vừa mới nói Giang cô nương sẽ không bị cảm lạnh.”

Thịnh Quyết: “……”

Hắn vội vã sải bước đi về trước trong khi chỉ mặc bộ trang phục mỏng lúc đầu trong thư phòng đã chạy đi tìm người. Hứa Lạp thậm chí không kịp cầm đến cho hắn thêm một chiếc áo khoác để chắn gió tuyết.

Tuyết quá lớn, đêm cũng đã khuya, hầu hết hạ nhân trong phủ đã nghỉ ngơi. Đi được một nửa đường, Thịnh Quyết rốt cuộc cảm thấy lạnh giá của đêm tuyết.

Hắn không phải là người không chịu được rét, nếu là ngày xưa cho dù thức trắng đêm trong tuyết cũng không đến mức tay chân lạnh buốt như vậy.

Sao hôm nay lại kì lạ như vậy…

Nghĩ đến đây, Thịnh Quyết vừa vặn bước hụt chân, thân hình lảo đảo suýt ngã.

Hứa Lạp vội vàng đỡ lấy hắn: “Vương gia.”

Thịnh Quyết mượn lực đứng vững, im lặng đẩy Hứa Lạp ra, cúi đầu nhìn xuống chân.

Hứa Lạp hỏi: “Vương gia giày vớ của ngài bị ướt rồi ạ?”

Thật ra cũng không phải.

Thịnh Quyết chỉ cảm thấy nghi hoặc, không hiểu sao hôm nay mình lại yếu ớt như vậy giống như người bị bệnh nặng, thể hàn nên không chịu được cái lạnh. Chưa đi được mấy bước, bước chân đã cứng đờ như bị đông cứng vậy.

Hứa Lạp nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của Nhiếp Chính Vương: "Vương gia hôm nay sắc mặt không tốt lắm, có phải do ban ngày quá mệt mỏi không ạ?"

“Bổn vương chỉ xem mấy quyển sổ con, không mệt.” Thịnh Quyết nhíu mày, nhịn không được khụ một tiếng tỏa ra một ít hơi nóng. Hắn thừa nhận sự khác thường của mình, hà hơi vào lòng bàn tay rồi bước nhanh hơn về phía Ninh Tử Hiên bên kia: "Đi xem nàng trước, ta không sao đâu."

Hứa Lạp vội vàng đỡ hắn, hai người gian nan tiến bước trong gió tuyết.

Lạ thật, rõ ràng lúc ra ngoài tuyết đã ngừng, nhưng khi nhà hắn Vương gia đi được nửa đường, tuyết lại đột nhiên rơi, vốn dĩ đã khó nhìn đường, giờ càng khó đi hơn. Tuyết rơi dày đặc, gió thổi mạnh tạt vào mặt người đi đường, khiến hai người thậm chí khó mở mắt.

Đêm tuyết yên tĩnh.

Trời đất mênh mông một màu trắng, không thấy vạn vật, chỉ còn lại tiếng thở của hai người.

Hứa Lạp nghe tiếng thở của Vương gia nhà hắn ngày càng nặng nề, lòng không khỏi lo lắng: "Vương gia, hay là chúng ta ngày mai đến gặp cô nương đi, ngài đừng để bản thân bị cảm lạnh."

Thịnh Quyết thở ra sương mù: "Bổn vương khỏe thật mà, nhiều năm như vậy chưa từng ốm nặng, không thể vì chút tuyết này mà bị bệnh được. Nếu thật sự trúng gió mới là chuyện lạ đấy."

Hứa Lạp: "..."

Lời này nghe quen tai nhỉ, giống như... Vương gia lúc đầu cũng nói như vậy về Giang cô nương, kết quả cô nương quay đầu lại ngã bệnh.

“Hơn nữa, đã đi được đến nửa đường, quay lại cũng mất thời gian như đang đi tiếp đến Ninh Tử Hiên.” Thịnh Quyết dứt khoát đi tiếp, vừa đi vừa nói, “Bổn vương cần phải đi xem nàng, không thể để nàng sốt cao đến hỏng mất.”

“Rõ ràng lúc đầu ngài còn không muốn giữ cô nương lại.” Hứa Lạp cảm thán, “Vương gia hóa ra cũng có tâm, đối với Giang cô nương cũng không phải hoàn toàn sắt đá.”

Thịnh Quyết phản bác: “Đây không giống nhau.”

Không giữ Giang Lạc Dao, cùng lắm thì làm căng với Nhạc Xương Hầu, nhưng nếu giữ lại cô nương Giang gia nhà người ta rồi, dù không thích cũng không thể làm khó dễ đối phương.

Đặc biệt mới là ngày đầu tiên nữ nhi người ta ở lại đây.

Nếu Nhạc Xương Hầu biết mình làm bảo bối nữ nhi của hắn bị cảm lạnh, suýt chút nữa hỏng mất, sợ là Giang Vĩnh Xuyên không chỉ đơn giản là đến cửa hỏi tội thôi.

Nói ngắn gọn, đối với nữ tử này, có thể lạnh nhạt, có thể không vừa mắt, nhưng không thể nguy hiểm đến tính mạng của đối phương.

Ai cũng biết Nhạc Xương Hầu yêu thương con gái mình như thế nào.

Thịnh Quyết thở dài, việc đã rồi chỉ có thể kịp thời sửa chữa.

Chỉ cần Giang Lạc Dao khỏi bệnh, lại phong tỏa tin tức là có thể giả vờ như không có chuyện gì.

Nhưng nếu... Nếu Giang Lạc Dao vẫn không thể khỏe lại, Giang gia sẽ cảm thấy mình cố ý làm khó dễ cô nương nhà họ.

Rốt cuộc đây là ngày đầu tiên.

Ngay ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện như vậy, rất khó không khiến người ta nghi ngờ Nhiếp Chính Vương này cố ý.

Thịnh Quyết lúc này đã tưởng tượng đến cảnh tượng Nhạc Xương Hầu đến chất vấn hỏi tội mình.

Đối phương chắc là sẽ nói: “Nếu ngươi không muốn giữ con gái ta, cứ nói thẳng việc gì phải giả vờ giữ lại nhưng thực ra làm khó dễ một nữ tử yếu đuổi? Như vậy thật không phải là việc làm của quân tử. Làm nữ nhi ta sinh bệnh như thế này Vương gia ngươi cũng có một phần trách nhiệm phải giải thích như này là như thế nào.”

Thịnh Quyết nghĩ đến đây liền cảm thấy vô cùng khó giải quyết.

“Cố tình nàng lại có thân thể yếu ớt.” Thịnh Quyết hơi bất đắc dĩ, giọng nói cũng mang theo chút oán giận: “Nếu nàng giống phụ thân nàng, cũng không đến mức khiến bổn vương nhọc lòng như vậy.”

Hứa Lạp:???

Hứa Lạp cả người đều cảm thấy không ổn rồi, hắn kinh ngạc: “Vương gia ngài nói đùa sao? Cô nương là nữ tử, làm sao có thể so sánh với thân thể cường tráng của hầu gia? Hầu gia còn đi mang binh đánh giặc, ngài chẳng lẽ muốn cô nương nhà chúng ta cũng cưỡi ngựa chiến đi giết địch?”

Thịnh Quyết phiền muộn: “Như thế nào thành ‘cô nương nhà chúng ta’? Bổn vương còn chưa lên tiếng, ngươi đã định đoạt luôn nữ chủ nhân của vương phủ là ai rồi?”

Hứa Lạp đương nhiên không dám.

Nhưng Thịnh Quyết lại cảm thấy hắn dám cực kỳ.

Xung quanh quá yên tĩnh, hai người đi đường nhàm chán, liền nói chuyện với nhau.

Hứa Lạp: “Mới vừa rồi khi nô tài đưa cô nương đến Ninh Tử Hiên, tuyết còn chưa to như vậy, nhưng cô nương cũng đi rất khó khăn, nhìn không giống như là người có sức lực. Có lẽ ngày thường ở hầu phủ, hầu gia cũng không muốn làm nàng chịu một chút mệt mỏi, uất ức nào.”

Thịnh Quyết: “……”

Nghe như thế nào cũng giống như đang bị chỉ cây dâu mắng cây hòe, đang ám chỉ chính mình vậy.

Hứa Lạp lại nói: “Đường sỏi đá này quá trơn trượt, sau khi tuyết rơi dày như vậy trên mặt đất, muốn bước đi cũng không dễ dàng, không biết khi nào sẽ dẫm vào đá bị lấp bên dưới nên suýt chút nữa thì làm cô nương trẹo chân.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thịnh Quyết nhịn không được ghét bỏ: “Yếu ớt như vậy, không biết Nhạc Xương Hầu nuôi dạy con gái như thế nào…”

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên dẫm hụt, bị đá bên dưới làm trượt chân, suýt ngã ngửa cả ra sau.

Hứa Lạp vỗ tay: “Ngài xem, đúng là rất khó đi.”

Thịnh Quyết: “……”

Đường đường là Nhiếp Chính Vương, lần đầu tiên liên tục gặp báo ứng trên cùng một người, cũng không dễ dàng gì.

Thịnh Quyết nói đùa: “Cô nương Giang gia này cũng thật thần thông quảng đại, chuyên khắc bổn vương.”

“Làm sao có thế như vậy được.” Hứa Lạp bỗng chốc trầm giọng, có chút nói không nên lời mà suy tư: “Vương gia mệnh cách đặc thù, nữ tử tầm thường cũng không thể chịu được ngài.”

Thịnh Quyết lập tức im lặng.

Hứa Lạp không nhắc đến còn tốt, nhắc đến, Thịnh Quyết liền nhớ tới mệnh cách hung thô bạo của mình. Nữ tử bình thường trên thế gian đều không có thể bầu bạn với hắn lâu dài được. Về lý thuyết, mệnh cách này khiến nữ tử chủ động theo hắn phần lớn đều sẽ có kết cục không tốt.

Lời này là từ một vị Phật tử đức cao vọng trọng đã nói từ rất lâu trước đây.

Lúc ấy Thịnh Quyết còn chưa làm Nhiếp Chính Vương, cho nên có thể thấy lời này không có ý lừa bịp. Thịnh Quyết lúc đầu cũng không tin, cho đến sau khi hắn nhược quán, trưởng công chúa đến bái phỏng hắn sau đó liền sinh một hồi bệnh đến mức suýt mất mạng, cuối cùng phải đến từ đường Phật gia tu dưỡng hồi lâu mới khỏi.

Phật tử nói, trưởng công chúa là bị lệ khí từ mệnh cách của hắn xâm nhập ảnh hưởng đến thân thể.

Sau đó đến cả những nữ tử đến từ họ hàng thân thích của hắn cũng sẽ chịu nguy hiểm, tổn hại đến bản thân khi liên quan đến hắn. Dần dần phần lớn mọi người đều không muốn đến gần hắn nữa.

“Lần này đến kinh thành vị đại sư đoán mệnh kia xem ra cũng không phải thần thông quảng đại lắm. Nếu hắn thật sự có bản lĩnh liền sẽ không khuyên quý nữ trong đến cùng bổn vương kết duyên.” Thịnh Quyết cười nhạo: “Bổn vương mấy năm nay không có khắc ai, hành vi của bổn vương đều có chừng mực, xa cách đúng độ. Nếu không phải vì do lệ khí yếu bớt… Đám người kia có khi thật sự là vì vinh hoa phú quý không muốn sống nữa.”

Hứa Lạp đau lòng: “Vương gia đừng nói bản thân mình như vậy, ngài nhất định có thể tìm được người phù hợp với mệnh cách của ngài.”

“Ngươi nói…” Thịnh Quyết thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp, “Gang cô nương bị bệnh, có phải hay không cũng bởi vì bị bổn vương liên lụy?.”

Ai mà biết được?

Rất có khả năng.

Hứa Lạp tuy trong lòng cảm thấy như vậy, nhưng không có cách nào nói ra, hắn sợ vương gia sẽ lạnh lòng. Lỡ như sau này Vương gia vẫn không có ai bên cạnh thì biết làm sao bây giờ?

 

 

 

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp