Nhiếp Chính Vương Nuông Chiều Bệnh Mỹ Nhân

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

"Vương gia, cô nương không hề có ý mạo phạm ngài, mong ngài rộng lòng tha thứ cho cô nương."

Chưa từng tiếp xúc với nam tử?

Thịnh Quyết nhận ra điểm mấu chốt trong lời nói của họ, tuy cảm thấy có lý nhưng cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Nhạc Xương Hầu vốn dĩ hết mực bảo vệ nữ nhi, hiển nhiên không cho phép nàng tiếp xúc với những nam nhân xa lạ. Tuy nhiên, việc "chưa từng tiếp xúc với nam tử" có phần quá mức. Hơn nữa, nếu Nhạc Xương Hầu coi trọng lễ giáo nam nữ như vậy, tại sao lại liều lĩnh đưa con gái vào phủ Nhiếp Chính Vương?

Càng suy ngẫm, Thịnh Quyết càng cảm thấy con cáo già Nhạc Xương Hầu này có ý muốn gả nữ nhi cho mình.

Hóa ra bao nhiêu năm dồn tâm huyết vun vén cho nữ nhi đều là để nuôi lớn dâng hiến cho mình?

Thịnh Quyết tiếp tục tra hỏi bọn hạ nhân.

Hạ nhân trong phủ khai rằng, từ nhỏ cô nương đã có thân thể yếu ớt, không thể chịu được gió lạnh, cũng không thể thử đồ nóng. Nhằm nuôi dưỡng con gái trưởng thành, hầu gia luôn bảo vệ cô nương cẩn thận, ngay cả người ngoài cũng hiếm khi được gặp mặt.

Dần dần, Thịnh Quyết hiểu rõ ngọn ngành sự việc.

Thực ra, việc thường xuyên gặp gỡ người ngoài dễ dàng khơi dậy tâm hồn ham chơi, dẫn đến nguy cơ bị thương hoặc bị bệnh. Hành động của Nhạc Xương Hầu cũng là điều bình thường mà một người phụ thân nên làm. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hắn chìm vào im lặng.

Nói cho cùng, cũng không phải là đang suy nghĩ gì nhiều, chỉ là thân thể không tự chủ được mà cảm thấy mệt mỏi, tư duy cũng trở nên trì trệ.

Bởi vì Nhạc Xương Hầu lo lắng cho sức khỏe yếu ớt của nữ nhi nên đã chu đáo mang theo nhiều loại thuốc thông dụng khi đưa nàng đến phủ Nhiếp Chính Vương.

Đáng chú ý nhất là trong số các ma ma hầu hạ, có một vị am hiểu y thuật được Nhạc Xương Hầu đặc biệt cử đến để chăm sóc sức khỏe cho nữ nhi bảo bối của mình.

Mama ấy được triệu tập đến để chẩn đoán cho Nhiếp Chính Vương. Sau khi kiểm tra thử, ma ma ấy cũng đưa ra kết luận tương đồng với Giang Lạc Dao: "Vương gia đang trong trạng thái sốt cao, cần được hạ sốt nhanh chóng. Nếu không, tình trạng sốt có thể kéo dài và trở nên khó kiểm soát sau nửa đêm."

Bà ma ma giải thích thêm: "Người ta thường bảo bị bệnh một thời gian cũng sẽ thành thầy thuốc, cô nương cũng có một ít kinh nghiệm trong việc nhận biết các triệu chứng bệnh lý nên nàng có thể xác định Vương gia cũng đang bị sốt cũng không sai lệch lắm."

Thịnh Quyết không thể tin vào tai mình: "Bổn vương mà lại lâm bệnh được ư?"

Giang Lạc Dao đề nghị: "Vậy làm phiền ma ma đi lấy thuốc sắc để hạ sốt cho Vương gia."

Bà ma ma đáp lời: "Vương gia và cô nương đều là do nhiễm lạnh nên dẫn đến sốt nên không cần kê đơn mới mà có thể sử dụng thang thuốc của cô nương. Bây giờ cứ dựa theo phương thuốc ấy sắc cho vương gia là được."

Hứa Lạp: “Không phải mới vừa rồi cô nương còn chưa kịp uống thuốc sao? Hâm nóng lại bát thuốc vừa nãy là được rồi…”

Thịnh Quyết: “…”

Có cần thiết phải tiết kiệm đến mức như vậy hay không?

Việc Giang Lạc Dao không uống chén thuốc đó cũng không sao, nhưng Thịnh Quyết nghe Hứa Lạp nói vậy lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

Dường như có điều gì đó lạ lắm mà hắn cũng không biết nó lạ ở đâu. Trước đó không lâu hắn vừa mới xem qua chén thuốc, còn muốn trông chừng ở đây nhìn chằm chằm Giang Lạc Dao uống thuốc mà bây giờ đột nhiên chén thuốc đấy lại thành của mình.

 Nhất thời cảm thấy khó mà có thể tiếp thu được.

Hứa Lạp vội đoán mặt xem ý liền an ủi Vương gia nhà mình: “Vương gia không nghe ma ma cũng nói hạ sốt cần phải nhanh chóng sao? Hơn nữa Vương gia ngài cũng thấy đấy chén thuốc này không hề đắng đâu.”

Thịnh Quyết nhíu mày: “Bổn vương không sợ đắng.”

Hứa Lạp vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, huống chi Vương gia ngài cũng không sợ đắng.”

Thịnh Quyết: “……”

Hắn nhớ tới trước đó không lâu khi bưng chén thuốc lên, bọn hạ nhân bên cạnh nói rằng mỗi lần tiểu thư nhà họ Nhạc uống thuốc đều sẽ chuẩn bị một ít mứt hoa quả. Lúc đấy chính mình còn thầm trào phúng Giang Lạc Dao kiều khí sợ đắng. 

Giờ thì sao?

“Thuốc này không đắng chút nào mà còn cần mất công dâng lên mứt hoa quả sao?”

Hắn nghe thấy mình nói thế.

Thuốc lúc này đã được hâm nóng xong, rất nhanh được bưng lên.

Cùng với thuốc, còn có một đĩa mứt hoa quả bọc đường.

Hứa Lạp không tiếp nhận mứt hoa quả mà dâng sang cho Giang Lạc Dao.

Giang Lạc Dao chần chừ một lát rồi đề nghị: “Nước thuốc này có vị khá là… khó nói hết, e rằng sẽ khó uống nên ngươi giữ lại cho Vương gia đi.”

Thịnh Quyết phản bác: “Bổn vương không phải là người yếu đuối, không sợ đắng.”

Hứa Lạp mỉm cười trao mứt hoa quả cho nha hoàn Chung Nguyệt bên cạnh Giang Lạc Dao: “Vừa rồi nghe người hầu hạ nói cô nương thích đồ ngọt, xin ngài đừng vội từ chối mà để đấy ăn vặt cũng không tồi.”

Mọi người bên kia đang khách khí qua lại, thì chén thuốc đã được bưng đến trước mặt Thịnh Quyết.

Thịnh Quyết cầm chén thuốc lên, không chút do dự muốn uống cạn một hơi.

Tuy nhiên do nước thuốc mới được sắc nên còn rất nóng, lại có một mùi vị nồng nàn khó miêu tả khiến cho việc uống trực tiếp một hơi trở nên khó khăn. Thịnh Quyết khựng lại, nhất thời không cẩn thận nếm thử một ngụm.

Vị thuốc đắng chát, xen lẫn chút hăng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Thịnh Quyết nhíu mày, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Lời nói của Giang Lạc Dao trước đó còn có phần uyển chuyển, chén thuốc này không chỉ đắng và chát, mà còn có một mùi vị chua xót khó chịu. Nếu chỉ là chua xót thì còn dễ tiếp thu hơn.

Điều đáng nói là chén thuốc này lại pha trộn giữa vị đắng, chát và ngọt một cách kỳ lạ. Tựa như 1 nắm đường được pha vào canh khổ qua khiến người uống chỉ muốn nhổ ra.

Thịnh Quyết đặt chén thuốc sang một bên, biểu hiện một lời khó nói hết, như đang nuốt phải thuốc độc vậy, có cảm giác né tránh chén thuốc như rắn rết.

Hơi nóng bốc lên từ chén thuốc, vì trời lạnh nên nhiệt độ nhanh chóng giảm đi. Thịnh Quyết vừa cầm chén thuốc vừa bực bội nhìn chằm chằm vào nó phát hiện trên mặt nước còn có một ít bọt trắng li ti, thoạt nhìn không rõ ràng, bị hơi thở của hắn làm tan ra ở miệng chén.

Cảnh tượng này khiến cho Thịnh Quyết càng cảm thấy khó ở.

Thật ghê tởm.

Hắn thực sự không thể nói nên lời.

Đây là thứ mà người có thể uống sao?

Mọi người đều đang dõi mắt nhìn Nhiếp Chính Vương. Thấy Vương gia cầm chén thuốc trên tay mãi mà không uống. Bà ma ma đứng bên cạnh liên tục khuyên nhủ rằng thuốc phải uống nóng mới phát huy hiệu quả tốt nhất. Nếu để nguội, thuốc sẽ trở nên khó uống, thậm chí gây buồn nôn và làm tăng thêm các triệu chứng khác.

Thịnh Quyết: "..."

Hắn thực sự chỉ muốn hất chén thuốc rồi tiêu sái phất tay áo bỏ đi. QAQ

Nhưng mà...

Bệnh cũng đã bị bệnh rồi, Thịnh Quyết rất rõ ràng nếu hắn không uống thuốc, e rằng đêm nay sẽ cực kì khó chịu chứ đừng nói ngày mai sẽ ổn.

Hắn bực bội thở dài, trừng mắt nhìn chén thuốc như nhìn kẻ thù tám kiếp.

Căn phòng trở nên im ắng.

Mọi người nín thở chờ đợi hắn uống thuốc. Thịnh Quyết ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã đầy sát khí, dứt khoát nâng chén thuốc lại gần.

Giữa sự tĩnh lặng, Thịnh Quyết nghe thấy một âm thanh khe khàng trong căn phòng tĩnh lặng này.

Giống như tiếng một con vật nhỏ đang gặm nhấm quả mọng.

Trong lòng đang không ngừng rầu rĩ buồn bực, Thịnh Quyết cau mày, nâng mắt nhìn quanh phòng, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của những âm thanh vụn vặt đó.

Lúc này ánh mắt của hắn vừa chạm đến Giang Lạc Dao đang bưng đĩa mứt hoa quả, nàng một bên thì thư thả nhấm nháp quả nho nhỏ, một bên thì nhìn hắn bằng đôi mắt trong trẻo.

Giang Lạc Dao vừa nãy đã ngủ một giấc nên bây giờ tinh thần thoải mái, tâm trạng cũng rất tốt, lúc này trông nàng như đang xem một vở tuồng thú vị.

Thịnh Quyết: "..."

Thịnh Quyết bây giờ đang bắt đầu hối hận vì lời nói trước đó của mình.

Hắn không ngờ chén thuốc này lại khó uống đến vậy.

Có lẽ do chưa từng trải qua cảm giác ốm đau quấn thân nên Thịnh Quyết đã quên mất vị đắng của thuốc là như thế nào.

Nhưng giờ đây, hắn đã biết mình thực sự ghét cay đắng.

Vị thuốc đắng ngắt, mỗi ngụm đều mang đến một hương vị khó tả.

Nếu có mứt hoa quả hoặc mơ chua để loại bỏ những mùi vị khó nói này thì tốt biết bao.

Nghĩ vậy, Thịnh Quyết lại nâng mắt nhìn Giang Lạc Dao. Nàng vẫn thản nhiên ăn mứt hoa quả trước mặt hắn, vẻ mặt hạnh phúc đấy cho thấy nàng thực sự rất tận hưởng dĩa mứt hoa quả này.

Thật là không biết điều.

Thịnh Quyết nghĩ thầm, lại một lần nữa oán hận nhìn chén thuốc đen đắng trước mặt.

“Vương gia muốn ăn mứt hoa quả sao?” Giang Lạc Dao ăn gần xong, lúc này mới như chợt nhận ra, lễ phép hỏi lại một lần nữa: “Thuốc này thực sự rất khó uống ạ.”

Còn cần ngươi phải nhắc lại điều này với bổn vương sao?

Bổn vương giờ này còn không biết nó đắng hay không à?

Thịnh Quyết nhíu mày, cau có nói: “Ai nói bổn vương muốn ăn mứt quả? Bổn vương trước giờ đều không sợ đắng”

Mọi người: “…”

Mọi người nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi rồi lại nhìn chén thuốc trong tay Nhiếp Chính Vương, xong lại nhìn đến vị Nhiếp Chính Vương đang giận dữ ngồi đó.

Không ai dám hó hé câu nào.

Giang Lạc Dao đã ăn đến khi chỉ còn lại mấy miếng mứt hoa quả lẻ tẻ. Sau khi nhận được câu trả lời của hắn, nàng cũng không ừ hử gì mà nhanh chóng giải quyết nốt phần còn lại, không cho đối phương cơ hội hối hận.

Đang chờ người ta xuống nước một lần nữa để “miễn cưỡng” tiếp nhận mứt hoa quả— Thịnh Quyết: “…”

Đường đường là Nhiếp Chính Vương, hắn lúc này thật sự không thể kéo mặt mũi của chính mình xuống để cau có vì mấy miếng mứt hoa quả của tiểu cô nương. Trong lòng tích tụ hờn dỗi, Thịnh Quyết oán hận mà ngẩng đầu một hơi uống cạn chén thuốc.

Nhìn sắc mặt không vui của Thịnh Quyết, Giang Lạc Dao quay qua phân phó hạ nhân: “Còn không bưng lên cho Vương gia một chén trà để súc miệng?”

Thịnh Quyết ngồi trên ghế thái sư, mặt mày vẫn cau có. Hắn cảm thấy tác dụng của chén thuốc này thật chậm, thậm chí còn đắng hơn lúc mới uống. Hắn rũ mắt nhìn xuống đất, không biết đang suy nghĩ gì.

Vừa mới uống vào, thuốc có vị đắng pha lẫn cam thảo. Sau khi vào bụng, vị thuốc lại biến đổi thành một kiểu khác. Thịnh Quyết không thể nào nuốt trôi, mỗi lần chép miệng lại cảm thấy dư vị còn lại trong miệng thật ghê tởm. Hắn tự hỏi trên đời sao lại có thứ thuốc khó uống đến vậy.

Bà ma ma bên cạnh lên tiếng: “So với nhiều phương thuốc khác, đây đã là vị thuốc trị chứng hàn tốt nhất. Không cần dùng đến những phương thuốc kỳ quái hay cổ truyền như sử dụng bò cạp làm thuốc... Nói không phải chứ vị thuốc đó mới thực sự khó uống, vừa đắng vừa xen lẫn vị tanh, thậm chí nước thuốc còn có màu vàng…”

Thịnh Quyết: “…”

Vừa mới gạt bỏ được cảm giác khó chịu, nghe lời bà ma ma miêu tả, Thịnh Quyết lại không kiềm được mà tưởng tượng đến hương vị đó.

Ngay lập tức, cảm giác buồn nôn lại ập đến.

Thịnh Quyết cố gắng kiềm lại cảm giác nôn mửa, vội nắm chặt tay vịn, một tay khác giơ lên ——

Như muốn ngăn lại những lời tiếp theo của bà ma ma đó.

Giang Lạc Dao chợt sững người rồi lại dặn dò hạ nhân: “Không cần, Vương gia vừa mới nói không cần nữa.”

Thịnh Quyết: “…”

Cảm giác không khỏe của hắn trong nháy mắt tan biến, thay vào đó là sự phẫn nộ ngập tràn.

Cô nương nhà họ Giang này… thực sự khiến hắn tức giận.

Thịnh Quyết trừng mắt nhìn nàng ——

Dưới tiết trời giá rét của tháng ba, bây giờ đã là canh ba, lúc này đối phương lại toát lên vẻ ấm áp và điềm đạm.

Nhìn bộ dáng của nàng, Thịnh Quyết không khỏi liên tưởng đến chú mèo trắng nhỏ tắm mình trong ánh nắng mặt trời. Là mèo nhà vương phủ chưa từng trải qua phiền não, không cần xử lý sổ sách, mãi mãi hồn nhiên, vô tư, luôn mang dáng vẻ thanh thản, chẳng màng đến chuyện đời.

Nàng sao có thể không hiểu ý tứ của hắn được?

Loại sự vô tâm vô tư này càng khiến người ta bực bội.

Thịnh Quyết cảm thấy mình hiện tại như một khối than nóng rực, kể cả bây giờ đối phương có rót cho hắn một tách trà để hạ hỏa, không những không dập tắt được lửa, ngược lại còn khiến than nóng bùng cháy dữ dội hơn. Cả người hắn bây giờ như muốn nổ tung, chỉ muốn phất tay áo bỏ đi.

Cố tình, kẻ gây ra chuyện này vẫn là một bộ vô tư lự.

Thịnh Quyết nhiều năm như vậy chỉ có hắn làm người khác tức điên, chưa từng có ai khiến hắn phải chịu uất ức thế này. Hắn cũng không phải quân tử tâm tư vĩ đại, có thù liền báo. Hắn chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt, hắn mà đã tức giận thì không ai được vui vẻ cả.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên chú ý tới một chi tiết.

Giang Lạc Dao nhìn có vẻ mệt mỏi, dùng khăn che miệng ngáp một cái, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt như được phủ thêm một tầng hơi nước lại càng thêm long lanh, nước mắt cũng hơi dâng lên rồi.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp