Xuyên Thành Nam Thê Mang Thai Của Đại Lão Pháo Hôi

CHƯƠNG 30: TÍNH KỶ LUẬT CỦA ERWIN SCHRÖDINGER (1)


3 tuần

trướctiếp

Bình luận của Phạm Bác Chiêm được cư dân mạng nhanh chóng đẩy lên top.

 

[Phá án rồi, tôi đã nói rồi, Tần Duệ Tiêu anh ấy đang show ân ái!]

 

[Nếu sếp Phạm đã nói như vậy, vậy anh ấy quả thật đang show ân ái rồi (châm thuốc)]

 

[Đáng giận, chỉ có anh có vợ! Chỉ có anh có vợ!]

 

[A, Tần Duệ Tiêu anh chưa ăn cơm sao, có mấy tấm ảnh mà dám lừa gạt ai chứ, đăng thêm mấy tấm đi!]

 

[Chị em lầu trên không hiểu, lúc này chúng ta phải làm bộ không nhìn ra ông chủ Tần đang show ân ái, chúng ta chỉ thảo luận về chiếc nhẫn thôi, anh ấy sẽ gửi thêm mấy tấm ý đồ hấp dẫn lực chú ý của chúng ta.]

 

……

 

“Ảnh Tần Duệ Tiêu đeo nhẫn” nhanh chóng nhảy dù lên hot search hàng đầu, những bình luận không tốt cũng dần dần nhiều lên.

 

[Thuyết âm mưu, ra sức marketing như vậy, không phải là chuẩn bị tiến vào giới giải trí chứ?]

 

[Hả? Đùa gì vậy? Với tài lực của Tần Duệ Tiêu, Văn Dục Nguyệt muốn vào giới giải trí còn cần marketing à, một đống tài nguyên nhà mình xếp hàng tùy tiện lấy.]

 

[Cách nghề như cách núi, tập đoàn Tần thị không có công ty lớn nào trong giới giải trí, cũng không phải có thể tùy tiện nhét vào đâu. Hơn nữa marketing ai còn ngại nhiều? Hôm nay bạn có biết Văn Dục Nguyệt là ai không? Không phải bây giờ bao nhiêu người trong cả nước đều biết cậu ta rồi sao?]

 

[Sao bạn biết Văn Dục Nguyệt muốn vào giới giải trí? Không chừng người ta muốn sống một cuộc sống yên bình. Tần Duệ Tiêu chỉ tuyên bố tin tức kết hôn bác bỏ tin đồn ngoại tình, kết quả cuộc sống yên bình của người ta đã bị phá vỡ, muốn tôi nói tôi còn nói Văn Dục Nguyệt không vui khi lôi cậu ấy vào thì có.]

 

[Cười chết, được Tần Duệ Tiêu công bố chính thức, một sinh viên bình thường còn không nguyện ý?]

 

“Tùy các người ném đá thế nào tôi cũng mặc kệ, nhưng lầu trên bạn nói như vậy tôi không đồng ý, Văn Dục Nguyệt đó là sinh viên bình thường sao? Cậu ấy còn có khuôn mặt xinh đẹp được trời ưu ái đấy! Tôi là người bình thường, bạn nói tôi có sao không?]

 

Bởi vì Văn Dục Nguyệt là sinh viên đại học D, cho nên tin tức ở đại học D sẽ nhanh hơn so với các trường khác, bạn học cũng càng khiếp sợ.

 

“Lúc Tần Duệ Tiêu vừa mới vừa kết hôn không có công khai chính thức, vì sao hôm nay đột nhiên lại công khai???”

 

“Có thể là bởi vì diễn đàn của trường đồn Tần Duệ Tiêu ngoại tình, thật là quá đáng.”

   

Thực hiện: Clitus x T Y T

“Cấp bậc như ông chủ Tần còn quan tâm đến chút chuyện trên diễn đàn trường của chúng ta sao?”

 

“Ông chủ lớn tức giận vì người đẹp, tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết như thế này lại xuất hiện ngay bên cạnh tôi. Mặc kệ, tôi trước dập đầu vì kính.”

 

“A, lại nói tiếp, từ sau khi Văn Dục Nguyệt kết hôn với Tần Duệ Tiêu đã xin nghỉ mấy tháng, bây giờ mới quay về trường.”

 

“Tôi cũng là lần đầu tiên biết, thì ra tuần trăng mật của nhà giàu lại dài như vậy. Hâm mộ!”

 

“Tôi sa đọa rồi, tôi lại cảm thấy Văn Dục Nguyệt gả vào nhà giàu rồi quay lại trường học thật giản dị bình thường. (châm thuốc)”

 

Các loại quần chúng tán gẫu trong đại học D, ngoại trừ tin đồn thủy quân còn có một bộ phận nhỏ fan CP vừa được sinh ra đang bận hít đường, cũng có người ganh tị.

 

“Văn Dục Nguyệt xuất thân từ một gia đình bình thường, lúc mới nhập học không hề bắt mắt chút nào, thật sự là không thể tưởng được. Cậu ta ngoại trừ mặt mũi thì làm gì có chỗ nào có thể gả vào nhà giàu đâu.”

 

“Nhìn không ra cậu ta lại có tâm cơ như vậy, có thể bám được ông chủ Tần.”

 

“Chỉ có mình tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ sao? Trước khi Văn Dục Nguyệt đột nhiên xin nghỉ phép, cậu ta cũng không biểu hiện ra dáng vẻ mình có bạn trai đấy. Cậu ta còn nói với người khác mình độc thân, sau đó lại đột nhiên kết hôn chớp nhoáng! Các người không cảm thấy kỳ lạ sao?”

CHƯƠNG 31: TÍNH KỶ LUẬT CỦA ERWIN SCHRÖDINGER (2)

 

“Tôi cũng cảm thấy vậy. Hàng giả chính là hàng giả, sớm muộn gì cũng lộ tẩy. Giống như nhãn hiệu cậu ta mặc lúc khai giảng ấy.”

 

“Phụt, cậu còn nhớ bộ dáng của cậu ta lúc đó à ha ha ha.”

 

Nhà họ Tần. 

Văn Dục Nguyệt không hay không biết gì về tất cả những chuyện phát sinh ở bên ngoài. Hiện tại nỗi khổ não lớn nhất của cậu là ngày mai còn có tiết.

 

Vừa nghĩ tới ngày mai còn phải đi học đã phải đối mặt với sinh viên trường, nhưng nên đối mặt vẫn phải đối mặt, vì thế cậu bắt đầu tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài.

 

“Hạ Hạ, xin cậu ngày mai hãy cùng tớ đối mặt với mưa rền gió dữ đi QAQ.”

 

Sau đó, vẻ mặt Văn Dục Nguyệt chết lặng nhìn mấy dòng ‘ha ha ha’ từ Hạ Lạc Chương.

 

“... Ha ha ha, may mà ngày mai tớ không có tiết, bằng không cậu sẽ phải tự mình đối mặt ha ha.”

 

Có người đi cùng nên có thêm can đảm, Văn Dục Nguyệt cảm thấy mình lại can đảm lên. Cậu tự tin ưỡn ngực, rất ra vẻ nói với Tần Duệ Tiêu: “Ngày mai em muốn đi học.”

 

Tần Duệ Tiêu trơ mắt nhìn bạn nhỏ từ vẻ mặt ngưng trọng đến dại ra rồi đến vô cùng ra vẻ như vậy, trong lòng nghĩ, sao mà cảm xúc gì cũng viết hết lên mặt vậy, làm cho người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

 

Nhịn xuống, không được cười, nếu không bạn nhỏ sẽ xù lông. Tần Duệ Tiêu ho nhẹ vài tiếng, theo lời cậu, hỏi: “Hay là ngày mai để anh đưa em đi. Anh sẽ nói mấy người Tiểu Lý giả thành người bình thường, em coi như bọn họ không tồn tại là được rồi. Có chuyện gì thì bọn họ sẽ ra mặt.”

 

Văn Dục Nguyệt biết bây giờ không giống với trước đây, gật đầu vâng dạ.

 

Bộ ngực nhỏ với khuôn mặt dễ thương của bạn nhỏ làm cho người ta rất thích bóp, việc mình muốn bóp hoàn toàn là việc bình thường, không hề liên quan đến ‘tự chủ’ gì đó. Tần Duệ Tiêu yên tâm thoải mái vươn tay, xoa cho sảng khoái.

 

Văn Dục Nguyệt: QAQ

 

Ngày hôm sau, Tần Duệ Tiêu như thường lệ đưa Văn Dục Nguyệt đến trường học, hội họp với Hạ Lạc Chương.

 

Đoàn người xuống xe, xung quanh đồng loạt quay sang. Văn Dục Nguyệt cứng đờ một chút, rất nhanh bị người nhẹ nhàng ôm lấy bả vai.

 

Cậu vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập ý trấn an của Tần Duệ Tiêu, còn có cảm giác kiên định có lực ôm lấy.

 

Văn Dục Nguyệt thoáng cái thoải mái hơn, tâm tình khẩn trương cũng trong thả lỏng xuống. Vừa rồi cậu đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, người bên cạnh mới là người quan tâm cậu nhất, người xem náo nhiệt xung quanh đối với cậu là ác ý hay thiện ý căn bản không có gì quan trọng, hành động thiện ý cậu cũng sẽ thiện ý lại, hành động ác ý còn chưa tổn thương đến cậu thì Tần Duệ Tiêu đã giải quyết xong. Mà cậu chỉ cần là chính mình là được rồi.

 

Cậu vui vẻ hưng phấn thần thái sáng lạn xông về phía Hạ Lạc Chương cách đó không xa đang chờ cậu.

 

Thiếu niên xinh đẹp mang theo ý cười sáng lạn lao về phía cậu ấy, Hạ Lạc Chương cùng mọi người bên cạnh bị đột kích trực diện, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác chói mắt.

 

Thiếu niên không thành công đến bờ bên kia, bị ác long muốn chiếm hữu cậu chặn lại.

 

Cổ áo Văn Dục Nguyệt bị người phía sau túm lấy, cậu mơ hồ nghe thấy một tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Vui vẻ thế Anh sắp phải đến công ty rồi.”

 

Radar nhạy bén của con thú nhỏ “Vèo” cái dựng thẳng lên tích tích rung động. Văn Dục Nguyệt xoay người nhào vào lòng người đàn ông: “Anh đừng làm bản thân mệt. Còn nữa, phải ăn cơm đấy, em sẽ giám sát anh đó nha.”

 

Tần Duệ Tiêu nghe được bạn nhỏ đảo khách thành chủ, véo nhẹ cái mũi nhỏ nhăn lại của cậu, cười cưng chiều: “Em dọa anh sợ rồi.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp