Xuyên Thành Nam Thê Mang Thai Của Đại Lão Pháo Hôi

CHƯƠNG 32: TÍNH KỶ LUẬT CỦA ERWIN SCHRÖDINGER (3)


3 tuần

trướctiếp

Văn Dục Nguyệt nghiêm mặt: “Em nghiêm túc đấy. Nếu bị em phát hiện anh không ăn cơm đúng giờ, em sẽ, em sẽ…” kẹt nửa ngày, cũng không nghĩ ra biện pháp trừng phạt nào.

 

“Phạt anh nộp thẻ lương, nếu tái phạm, sẽ thiết lập kiểm soát.” Tần Duệ Tiêu hào hứng bừng bừng ra chủ ý, giống như không phải nói mình.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Dục Nguyệt bình tĩnh: “Cứ làm như vậy đi! Bây giờ anh nên biết em lợi hại thế nào rồi chứ!”

 

Tần Duệ Tiêu lại nhịn không được, xoa sướng tay ghê, xoa đến nỗi nhăn nhúm khuôn mặt của bạn nhỏ mới hài lòng buông tay.

 

Hạ Lạc Chương:.. Hello? Có ai nhớ tôi ở đây không?

   

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Văn Dục Nguyệt vội vàng chạy đến chỗ Hạ Lạc Chương, vẫy vẫy tay tạm biệt Tần Duệ Tiêu.

 

Đi tới phòng học, Văn Dục Nguyệt lại một lần nữa nhận được sự chú ý. Nhưng mà lúc này đây cậu đã có thể bình yên xử lý.

 

Có người không quen đi theo bên cạnh Văn Dục Nguyệt, các bạn học ngượng ngùng vây quanh cậu hỏi đông hỏi tây, người trẻ tuổi thật là không có liêm sỉ mà, tuy rằng tin tức trong nhóm một giây 99+, trong phòng học vẫn an tĩnh quỷ dị như cũ. Giảng viên đi vào lầm tưởng rằng các sinh viên đang chuẩn bị bài tập, vui mừng nhìn bọn họ.

 

Sau khi Văn Dục Nguyệt quen sự chú ý, cảm thấy rất thanh tĩnh, cũng không có ai tiến lên quấy rầy cậu.

 

Yên tĩnh lẳng lặng nghe xong tiết học buổi sáng, Hạ Lạc Chương lại mang theo Văn Dục Nguyệt đi lấp đầy bụng bằng lòng heo và gà. Canh tươi ngon, gia vị chấm đơn giản phóng đại vị ngon đến mức tận cùng, lại thêm trứng luộc và sủi cảo chiên là món hot trong tiệm, Văn Dục Nguyệt ăn ngon thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi. Kiếp trước và kiếp này cậu không có mấy ngày dám thoải mái ăn quán nhỏ bên đường, cuối cùng thì hiện tại cũng được ăn các loại mỹ thực, Văn Dục Nguyệt lại có thêm một phần thành kính đối với sinh mệnh.

 

Hai bạn nhỏ chơi đến tám giờ tối mới bằng lòng về nhà. Khi Văn Dục Nguyệt về đến nhà, Tần Duệ Tiêu còn ở công ty chưa về.

 

Văn Dục Nguyệt vốn muốn chờ Tần Duệ Tiêu trở về, báo cáo với anh chuyện xảy ra hôm nay, ai ngờ Tần Duệ Tiêu còn chưa về. Văn Dục Nguyệt ở bên ngoài chơi một ngày cũng không còn tinh lực, cậu chờ đợi, bất tri bất giác mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trên sô pha phòng khách.

 

Tần Duệ Tiêu nghe quản gia nói Văn Dục Nguyệt đã chờ anh đến nỗi ngủ luôn trên sô pha, anh bảo quản gia đừng động đến cậu, đắp chăn dày cho cậu đừng để cảm lạnh, chuyện còn lại chờ anh về nhà rồi nói sau.

 

Anh gõ gõ cửa của Hạ Lãng bên cạnh, người cũng đang thức khuya và cực khổ chiến đấu: “Đi thôi, về nhà đi. Rome không phải một ngày là có thể xây xong, ngày mai rồi làm tiếp.”

 

Hạ Lãng lắc lắc cổ, vì giữ nguyên tư thế xem máy tính một lúc lâu mà cổ phát ra tiếng kháng nghị “rắc rắc”: “Đi.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

 

Các nhân viên còn đang chiến đấu hăng hái cũng được thông báo mau chóng tan ca, mọi người hoan hô một tiếng, trao đổi ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau: “Kết hôn xong là khác ngay, đối mặt với dự án lớn như vậy, sếp Tần nói về là về.”

 

“Có canh cổng đó, không về nhà đúng giờ sẽ mất luôn cái nhà đó.” Nói xong còn cười ha hả.

 

“Bà chủ thật tốt, chúc ông chủ bà chủ mãi mãi bên nhau~”

 

Tần Duệ Tiêu về đến nhà, nhìn thấy bạn nhỏ đang ngủ say trên sô pha. Chỉ có ánh đèn ngủ yếu ớt bật lên trong phòng khách, không làm phiền giấc ngủ của cậu, cũng có thể giúp cậu không bị vấp ngã khi thức dậy trong bóng tối.

 

Tần Duệ Tiêu đi tới bên cạnh nhóc con kia, cúi đầu nhìn nhan sắc lúc ngủ điềm đạm, mệt nhọc một ngày như được quét sạch.

 

Anh nhẹ nhàng ôm lấy bạn nhỏ, như không cảm thấy cậu nặng chút nào. Rõ ràng có cố gắng ăn cơm, nhưng không biết thịt đi đâu mất rồi.

 

Đi tới phòng ngủ của hai người trên lầu hai, Tần Duệ Tiêu chỉ do dự một giây, bèn cất bước đi vào phòng ngủ của mình, đặt cậu nhóc trong ngực lên giường mình.

 

Bạn nhỏ mặc đồ ngủ thỏ con được bao bọc ở trong chăn, trong phòng ngủ chỉ có mấy màu đen trắng xám cực kỳ đơn giản, trong nháy mắt đã nhiễm màu ấm áp.

 

“Cái này cũng không thể trách anh, ai bảo em ngủ rồi chứ.” Tần Duệ Tiêu nhẹ giọng giải thích với bạn nhỏ đang ngủ say.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp