Xuyên Thành Nam Thê Mang Thai Của Đại Lão Pháo Hôi

CHƯƠNG 37: CHỤP ẢNH CƯỚI KHÁC (3)


3 tuần

trướctiếp

Dù cách đây không lâu đã từng bị sốc một lần nhưng Tần Duệ Tiêu lại bị sốc thêm lần nữa khi đối mặt với Văn Dục Nguyệt như thế này. Ánh mắt anh tối sầm lại, tiến lên nắm lấy tay Văn Dục Nguyệt chặn đi ánh mắt tò mò của mọi người.

 

Tần Duệ Tiêu thấp giọng nói: “Rất đẹp, sau này không thể mặc như vậy cho người khác xem.”

 

Văn Dục Nguyệt bối rối không hiểu làm sao. Nếu không phải Tần Duệ Tiêu kiên trì thì cậu đã không mặc váy, hiện tại lại nói không cho phép mặc nữa. Anh thực sự là một người đàn ông khó đoán.

 

Nể mặt thẻ lương nên Văn Dục Nguyệt quyết định bao dung anh một lần: “Nói đi, anh muốn chụp như thế nào.”

 

Tần Duệ Tiêu nắm tay cậu đi tới bàn ăn rồi để tay cậu vòng qua cổ anh, nhỏ giọng nói: “Ôm chặt.”

 

Sau khi Văn Dục Nguyệt ngoan ngoãn ôm cổ anh, Tần Duệ Tiêu ôm cậu theo kiểu công chúa rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn ăn.

 

Văn Dục Nguyệt giật mình kêu lên một tiếng, khi đến bàn ăn vẫn không buông tay ôm lấy cổ anh ra, bắp chân lơ lửng trên không vẫy loạn. Cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông không hiểu anh có ý gì.

 

Mà nhiếp ảnh gia lại không ngừng kêu lên ấn nút chụp đến độ gần như bị hỏng: “Tốt lắm, cứ giữ nguyên như vậy.”

 

Văn Dục Nguyệt nghe lời giữ tư thế này, dần dần cảm thấy hơi khó chịu. Bởi vì tư thế này nên Tần Duệ Tiêu rất gần cậu, bàn tay to lớn ôm eo cậu khiến hơi nóng xuyên qua chiếc váy mỏng truyền đến, hơi thở của anh phả vào mặt, cảm giác xâm lấn mạnh mẽ khiến cậu co rúm lại.

 

Cậu rụt rè nhìn vào mắt anh thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh. Ánh mắt Tần Duệ Tiêu nhìn cậu thật sâu, cảm xúc bên trong khiến Văn Dục Nguyệt không hiểu được.

 

Tần Duệ Tiêu cũng không chịu nổi. Nếu bạn nhỏ tiếp tục nhìn anh như vậy thì anh sẽ không giữ được tự chủ mất. Rất may đúng lúc này giọng nói của nhiếp ảnh gia vang lên: “Được rồi, cảnh này đã chụp xong rồi.”

 

Tần Duệ Tiêu đột nhiên thở ra một hơi ôm bạn nhỏ từ trên bàn ăn xuống. Trước khi buông ra vẫn không kiềm chế được bản thân hôn lên tóc bạn nhỏ.

 

Văn Dục Nguyệt cuối cùng cũng thoát khỏi khí thế mạnh mẽ của người đàn ông, cậu thả lỏng cảnh giác mà không chú ý tới sự đụng chạm của Tần Duệ Tiêu, vui vẻ đi xem ảnh chụp của nhiếp ảnh gia. ( truyện trên app T Y T )

 

Tần Duệ Tiêu vốn muốn thừa cơ hội hiếm có này để chụp thêm vài tấm ảnh nhưng bây giờ anh không dám thách thức sự tự chủ của mình. Anh túm lấy bạn nhỏ đang vui vẻ quá mức nói: “Đi thay quần áo lẹ đi. Chúng ta ra ngoài quay ngoại cảnh.”

 

Văn Dục Nguyệt ngoan ngoãn đi thay quần áo. Việc quay ngoài trời cũng diễn ra suôn sẻ, trước khi đoàn quay chụp rời đi đã hứa rằng một tuần sau sẽ có ảnh.

 

Nhẫn đã mua và ảnh cưới cũng đã chụp, Tần Duệ Tiêu tạm thời hài lòng rồi lại vùi đầu vào hạng mục đấu thầu.

 

Cuối tuần trôi qua, Văn Dục Nguyệt tiếp tục đi học. Hôm thứ hai vừa rồi Hạ Lạc Chương đã xảy ra mâu thuẫn với bạn trong lớp, không thể cùng cậu đến trường được nữa, điều này khiến Hạ Lạc Chương giống như một người mẹ già lo lắng dặn đi dặn lại Văn Dục Nguyệt vì sợ con mình bị bắt nạt ở trường.

 

Văn Dục Nguyệt dở khóc dở cười cho Hạ Lạc Chương xem một số vệ sĩ lực lưỡng mà sếp Tần phái đến và hứa sẽ chú ý hơn mới khiến Hạ Lạc Chương cảm thấy an tâm.

 

Sáng thứ hai Văn Dục Nguyệt đúng giờ ngồi vào lớp. Các bạn cùng lớp không thấy người lạ đi theo cậu nữa thì không nhịn được anh đẩy tôi, tôi đẩy anh làm mọi người xung quanh tụ tập lại đây.

 

Một vài bạn nữ vui vẻ lên tiếng trêu ghẹo: “Oa, Văn Dục Nguyệt, cậu thật sự gả cho Tần tổng! Trời ơi, cậu có biết lần đầu tiên nhìn thấy tin tức này bọn tớ đã rất sốc không.”

 

“Đúng vậy, đúng vậy. Đó là Tần Duệ Tiêu đó, cậu thật là lợi hại.” Nói xong còn giơ ngón tay cái lên.

 

“Văn Dục Nguyệt, cậu dạy tớ đi, tớ cũng muốn gả vào nhà hào môn.” Trong nháy mắt, một đám người bật cười đồng thanh lên tiếng: “Tớ cũng muốn” “Tớ cũng muốn!”

 

Văn Dục Nguyệt biết các bạn học này không có ác ý, chỉ là không khống chế được lòng hiếu kỳ của bản thân mà thôi, thậm chí không cần cậu trả lời, bọn họ cũng tự nói chuyện làm ầm ĩ hết cả lên. Sinh viên ở độ tuổi này vẫn còn rất hồn nhiên khiến Văn Dục Nguyệt có chút lo lắng không thể hòa nhập. Nhưng rất nhanh Văn Dục Nguyệt nhận ra rằng không phải bạn cùng lớp nào cũng đơn thuần dễ ở chung như vậy.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp