Xuyên Thành Nam Thê Mang Thai Của Đại Lão Pháo Hôi

CHƯƠNG 4: VĂN VĂN KHÓC NHÈ


1 tháng

trướctiếp

Trong phòng sách, Tần Duệ Tiêu đang nghe cấp dưới báo cáo tình hình điều tra. Cấp dưới hành động rất nhanh, đã trình lên toàn bộ nguyên nhân và hậu quả của sự việc.

“… Là Lý Chính Cường bày mưu tính kế, xúi giục cậu chủ chống đối ngài.” Kèm theo đó là một chồng ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của hai người.

Tần Duệ Tiêu lạnh lùng chậm rãi xem những tin nhắn trò chuyện đó, hiểu rõ mọi nguyên do.

Anh vẫn luôn cho rằng cậu có chút thông minh, mặc dù anh nhìn thấu sự thông minh vặt vãnh đó, nhưng nó hoàn toàn không được dùng vào việc đứng đắn. Hóa ra Văn Dục Nguyệt trước đây bị một tên vô lại như vậy lừa.

Tần Duệ Tiêu nhìn vào màn hình giám sát, vừa nhìn đã khiến anh cau mày. Chỉ thấy cậu nằm dài trên giường, vùi mặt vào chăn, bờ vai để lộ ra ngoài thỉnh thoảng vai run lên.

Lại có chuyện gì nữa đây? Tần Duệ Tiêu nghĩ đến biểu hiện ngoan ngoãn của cậu trong hai ngày nay, vốn không mấy hy vọng, anh quyết định thử thêm một lần nữa để Văn Dục Nguyệt tránh xa những người bạn xấu đó, không biết lần này Văn Dục Nguyệt có nghe lời anh không.

Đang định đứng dậy đi tìm người, thì thấy cậu trên màn hình hùng hổ bò dậy khỏi giường, vẻ mặt như sắp đi đánh nhau. Tần Duệ Tiêu đột nhiên đứng dậy, đau đầu chuẩn bị đi lôi cậu về. Với đôi tay đôi chân nhỏ bé này, tên nhóc ấy có thể đánh lại ai? Có mà đi ăn vạ thì có?

Chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng sách, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa “ầm ầm ầm”. Lần gõ cửa này lớn hơn lần trước rất nhiều, cậu lại muốn tìm anh. Tần Duệ Tiêu mỉm cười, nghĩ đến một khả năng nào đó, mặt lại sa sầm. Tốt nhất là Văn Dục Nguyệt đừng có nghe lời xúi giục của người kia đến gây chuyện, nếu không anh sẽ…

Tần Duệ Tiêu không vui, giọng điệu cũng không tốt: “Vào đi.”

Văn Dục Nguyệt nhất thời bốc đồng xông vào phòng sách của anh, kết quả vừa vào đã thấy có một người đàn ông lạ mặt cũng đang ở trong phòng sách, có vẻ như đến báo cáo công việc. Văn Dục Nguyệt nhận ra mình có thể đã làm phiền đến công việc của Tần Duệ Tiêu, trong nháy mắt, toàn thân như quả bóng bị xì hơi. Cậu lắp bắp nói: “Tôi đến hỏi anh, có muốn, muốn ăn, ăn vặt không...”

Nói xong, Văn Dục Nguyệt mới nhận ra mình đã nói gì, nhất thời suýt cắn vào lưỡi. Trời ơi, cậu đang nói cái gì vậy! Anh lại không phải trẻ con, ăn vặt cái gì!

Văn Dục Nguyệt thấy Tần Duệ Tiêu sắp mở miệng, nhân lúc anh chưa kịp chế nhạo mình, liền giành lời trước: “Anh không ăn chứ gì. Vậy tôi đi đây.” Nói xong, cậu ủ rũ chuẩn bị quay người rời đi.

Tần Duệ Tiêu nhìn cậu từ khi vào phòng tự biên tự diễn vở kịch này, anh suýt bật cười, mất một lúc mới kiềm chế được không cười thành tiếng, nếu không tên nhóc này sẽ không chịu ngẩng đầu lên mà muốn đào đường hầm bỏ trốn ngay tại chỗ.

Hắn hắng giọng: “Vương Ngũ, cậu xuống trước đi.”

Người đàn ông lạ mặt đáp lại, trước khi đi còn cười với Văn Dục Nguyệt. Văn Dục Nguyệt nhìn người đàn ông nhẹ nhàng đóng cửa phòng sách, trong phòng chỉ còn lại cậu và Tần Duệ Tiêu, cậu càng thêm căng thẳng.

Lúc này cậu mới phát hiện ra hành động của mình quá bốc đồng. Đừng nói đến việc Tần Duệ Tiêu nghe được chuyện nguyên chủ và đám bạn xấu làm có nổi trận lôi đình hay không, cho dù Tần Duệ Tiêu không tức giận, cậu cũng không có lý do để trút giận, dù sao thì ngoài mối quan hệ vợ chồng trên pháp luật, thực tế hai người chẳng là gì cả, trước đây nguyên chủ còn luôn chọc anh tức giận.

Trong tiềm thức Văn Dục Nguyệt cảm thấy Tần Duệ Tiêu có chút quan tâm đến cậu, mới nhất thời bốc đồng chạy đến tìm anh. Sau khi hết xúc động, lý trí đã trở lại, Văn Dục Nguyệt cảm thấy sau khi anh nghe lời mình nói xong, không nổi giận với mình đã là tốt lắm rồi, sao có thể thay mình trút giận.

Nhưng đã đến rồi, Văn Dục Nguyệt dưới ánh mắt như đuốc của Tần Duệ Tiêu, cảm thấy tâm tư của cậu đã bị anh nhìn thấu, cũng không dám giấu giếm, thành thật kể rõ lý do mình đến. Cậu chiếm thân thể của nguyên chủ, được sống lại một lần, nhân quả trước kia của nguyên chủ đương nhiên cũng nên do mình gánh chịu. Tần Duệ Tiêu nổi giận thì cứ nổi giận đi, cũng là cậu đáng phải chịu.

Văn Dục Nguyệt không thấy có gì, nhưng lời nói ra của cậu lại khiến Tần Duệ Tiêu giật mình. Không ngờ hôm nay muốn gì được nấy, rốt cuộc nhóc này cũng hiểu ra được một chút đạo lý, khiến anh nhìn thấy một tia hy vọng.

Tần Duệ Tiêu thừa thắng xông lên, thăm dò: "Tiếp theo em định làm thế nào?"

Trước kia tên Lý Chính Cường không an phận còn bảo nguyên chủ sắp xếp cho gã một công việc tốt. Lúc đầu nguyên chủ không đồng ý, trong lòng biết rõ Tần Duệ Tiêu không có nghĩa vụ phải giúp cậu, kết quả là Lý Chính Cường bóng gió châm ngòi: "Còn là bạn bè không vậy?" "Ồ, gả vào nhà giàu thì khác rồi, coi thường mấy anh em nghèo hèn chúng ta rồi". "Tập đoàn lớn như nhà họ Tần, tùy tiện cũng có thể sắp xếp tôi vào, nói cho cùng, căn bản là tổng giám đốc Tần không quan tâm đến cậu".

Thế là, nguyên chủ bị xúi giục đi tìm Tần Duệ Tiêu xin việc cho "bạn" của mình. Giống như người đó nghĩ, nhà họ Tần gia đại nghiệp đại, nuôi một kẻ nhàn rỗi cũng chẳng là gì. Thêm vào lúc đó nguyên chủ và Tần Duệ Tiêu còn chưa có hiềm khích, Tần Duệ Tiêu không chớp mắt đã sắp xếp cho Lý Chính Cường một công việc nhàn nhã. Lý Chính Cường đến công ty, dựa vào việc mình là "người nhà" của nguyên chủ, ngày ngày bắt mèo trêu chó, không làm việc đàng hoàng, đi làm chỉ để uống trà, hoàn toàn coi mình là ông lớn. Những người khác trong công ty cũng biết Lý Chính Cường là người quen được nhét vào, ai nấy cũng chỉ dám giận không dám nói.

Một người không có bối cảnh và đầu óc như vậy, Tần Duệ Tiêu xử lý rất dễ dàng, vì vậy anh giao quyền chủ động cho Văn Dục Nguyệt, thăm dò xem cậu nghĩ thế nào.

Văn Dục Nguyệt mách lẻo, lửa giận trong lòng lại bùng lên: "Đuổi việc nó đi, tại sao nhà mình phải nuôi nó ăn không ngồi rồi! Tôi đã chặn và xóa nó rồi, sau này sẽ không bao giờ để ý đến nó nữa." Nói xong, cậu còn giơ điện thoại lên như dâng bảo vật cho Tần Duệ Tiêu xem.

Tần Duệ Tiêu cụp mắt, không nhìn màn hình điện thoại đang giơ lên, mà nhìn về phía Văn Dục Nguyệt. Cậu vênh kiêu ngạo, trên mặt viết "Mau khen tôi đi! Mau khen tôi đi!".

Trước kia Văn Dục Nguyệt đòi cổ phần với anh, anh chỉ thấy phiền. Vừa nãy Văn Dục Nguyệt buột miệng nói "công ty nhà mình", trong giọng không có sự tham lam như trước, cũng không hề khiến anh khó chịu.

Như ý cậu mong muốn, Tần Duệ Tiêu gọi điện đến công ty, ra lệnh cho người phụ trách đuổi việc Lý Chính Cường. Bởi vì Lý Chính Cường không những không làm gì, thậm chí còn nhiều lần gây ra phiền phức và tổn thất cho công ty, đuổi việc Lý Chính Cường không những không cần trả tiền bồi thường mà nếu Tần Duệ Tiêu muốn, anh có thể truy cứu trách nhiệm của Lý Chính Cường bất cứ lúc nào.

Tần Duệ Tiêu vừa lạnh lùng ra lệnh cho quản lý ở đầu dây bên kia, vừa quan sát phản ứng của Văn Dục Nguyệt. Chỉ thấy cậu chẳng có vẻ gì là tức giận, còn làm bộ dạng cổ vũ anh.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Điều này khiến Tần Duệ Tiêu hơi chững lại, rồi mới tiếp tục.

Không lâu sau, một dãy số không tên gọi đến điện thoại của Văn Dục Nguyệt. Tần Duệ Tiêu ấn nút nghe và bật loa ngoài, Văn Dục Nguyệt không nhận ra số này, cũng ngơ ngác nhận máy.

Người ở đầu dây bên kia có giọng khàn khàn, thở hổn hển, giọng đầy tức giận: "Văn Dục Nguyệt, mày làm sao vậy? Mày chặn tao rồi à? Tại sao công ty đột nhiên thông báo cho tao nghỉ việc? Lũ khốn nạn này, chết tiệt, mày mau cho tao quay lại đi."

Người gọi đến là Lý Chính Cường. Vì Văn Dục Nguyệt đã chặn gã nên Lý Chính Cường không liên lạc được với cậu, chỉ có thể dùng một chiếc điện thoại khác gọi cho cậu.

Văn Dục Nguyệt cũng ngẩn người, không ngờ thủ hạ của anh lại làm việc nhanh thế, đã đuổi Lý Chính Cường ra khỏi cửa rồi. Cậu hắng giọng, nghiêm mặt nói từng chữ một: "Lý Chính Cường, trước đây là tôi hồ đồ, giờ tôi đã hiểu ra rồi. Anh tính kế tôi, cũng không coi tôi là bạn, chuyện trước đây tôi không truy cứu nữa, sau này cũng đừng liên lạc nữa."

Thực hiện: Clitus x T Y T

Người bên kia nghẹn thở, nghe ra sự kiên quyết trong lời nói của Văn Dục Nguyệt, nhẫn nhịn sự căm hận đã khen ngợi cậu hơn một tháng, cũng lười giả vờ với cậu, trực tiếp xé rách mặt mũi chửi ầm lên: "Được lắm họ Văn, không ngờ mày lại là loại người như vậy! Mày đừng tưởng mày đã trở thành gà mái trong ổ vàng rồi. Đợi mày sinh con, nhà họ Tần chắc chắn sẽ đá mày đi ngay. Đến lúc đó xem mày còn vênh váo được không!"

Nói xong, anh ta dừng lại cười đầy ác ý: "Văn Dục Nguyệt, anh em chúng tao thật sự muốn biết, mày rốt cuộc là nam hay nữ? Không phải mày đi bán thân sao? Ba mẹ mày đều bị mày chọc tức đến nhập viện rồi, chậc chậc chậc, cũng phải thôi, loại như mày sớm muộn gì cũng chọc ba mẹ mày tức chết". Nói rồi, Lý Chính Cường hạ giọng: "Đợi nhà họ Tần đá mày đi, chắc chắn sẽ muốn đứa ô nhục của nhà họ Tần như mày chết ở bên ngoài. Đến lúc đó, mày cứ chờ anh em tao, để anh em tao cũng nếm thử mùi vị."

Lý Chính Cường nói một câu, mặt Văn Dục Nguyệt lại tái đi, sau đó mặt cắt không còn chút máu. Kiếp trước cậu là thiếu gia nhà họ Văn, chưa từng bị người ta sỉ nhục như vậy, bị chặn họng không nói nên lời. Giống như bị người ta lột sạch tấm vải che thân, đứng đó xấu hổ không chịu nổi. Cậu không dám nhìn sắc mặt của Tần Duệ Tiêu ở đối diện, chỉ hận không thể biến mất ngay tại chỗ.

Văn Dục Nguyệt cúi đầu, nước mắt lưng tròng như thể giây tiếp theo sẽ rơi nước mắt. Lúc này, một chiếc khăn tay đột nhiên che kín mặt cậu, cậu vô thức đưa tay đón lấy chiếc khăn, rồi bị người ta ôm lấy eo nâng lên, gấp gáp nhưng không kém phần nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Người dỗ dành cậu không ai khác ngoài Tần Duệ Tiêu. Ngửi thấy mùi nước hoa nam thoang thoảng, Văn Dục Nguyệt đột nhiên không kìm được, một mình ở nơi đất khách quê người cố gắng cầu sinh, tủi thân trào dâng, cậu vùi mặt sâu hơn vào lòng đối phương.

Nếu lúc này Văn Dục Nguyệt nhìn Tần Duệ Tiêu, có lẽ sẽ giật mình. Sắc mặt Tần Duệ Tiêu vô cùng đáng sợ, mây đen kéo đến, gió thổi đầy trời. Nhìn dáng vẻ lảo đảo của đứa nhỏ, anh không nghĩ ngợi gì đã ôm cậu vào lòng an ủi. Cảm nhận được sự ẩm ướt trên ngực và dáng người gầy yếu trong lòng, Tần Duệ Tiêu cười lạnh một tiếng, không định dễ dàng buông tha.

Văn Dục Nguyệt chưa đến 20 tuổi, vẫn còn được bao bọc trong tháp ngà, thiếu kinh nghiệm và ít trải đời, nhất thời nhìn nhầm người đi sai đường cũng là điều dễ hiểu, huống hồ nội tiết tố trong thai kỳ không ổn định cũng sẽ ảnh hưởng đến hành vi và tính tình của thai phụ. Vợ chồng là một thể, anh lớn hơn cậu, vốn có nghĩa vụ giáo dưỡng, dẫn dắt và bao dung cậu. Lý Chính Cường là cái thá gì? Mà dám uy hiếp cậu?

Bị Lý Chính Cường làm ầm ĩ như vậy, cán cân do dự trong lòng Tần Duệ Tiêu đã hoàn toàn nghiêng về phía Văn Dục Nguyệt.

Tần Duệ Tiêu một tay nhẹ nhàng vỗ lưng Văn Dục Nguyệt để an ủi cậu, tay kia bấm điện thoại, âm trầm ra lệnh: "Đừng để Lý Chính Cường dễ dàng từ chức như vậy, bắt hắn ta nôn ra hết những gì đã ăn vào trong thời gian này. Tiện thể tìm kiếm những chuyện trái pháp luật mà hắn ta đã làm trước đây, những chuyện nên chịu sự trừng phạt của pháp luật thì để pháp luật giáo dục hắn." Để Lý Chính Cường vào tù vài ngày, đỡ cho gã đến làm phiền đứa nhỏ.

Mặc dù Tần Duệ Tiêu không cho rằng Lý Chính Cường có thể gây ra sóng gió gì, nhưng để chắc chắn, anh lại điều thêm cho Văn Dục Nguyệt mấy vệ sĩ nữa. Đồng thời, anh quyết định sẽ ở lại đây trong thời gian này, tạm thời không định rời đi, cho đến khi anh yên tâm mới thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp