Linh Chi Ngủ Yên

Chương 56-3: Kết thúc: Hạnh phúc


2 tuần

trướctiếp

Tối hôm đó sau khi dùng cơm xong thì có người tới tận phòng bệnh viện, mang cho tôi một bó hoa hồng nhiều màu sắc, đều là những màu sáng như trắng, hồng phấn, vàng... Sau khi thấy anh Ngủ Yên ra cửa nhận, tôi mới biết đó là hoa anh ta đặt.

"Tặng em này."

Anh Ngủ Yên đưa bó hoa được bọc giấy và thắt nơ xinh xắn cho tôi. Không thể không thừa nhận rằng tôi thích chúng vô cùng. Cứ hoa là thích rồi, lại còn đẹp thế này...

"Nhóc Nhung kia nói với anh là em thích bó hoa hồng kia lắm." Anh Ngủ Yên nói.

"Em thích lắm."

Giờ đây tôi có cảm giác vui vẻ ngập tràn. Anh Ngủ Yên cứ nhìn tôi mãi, sau đó anh ngồi xuống giường, nhẹ nhàng nói với tôi: "Nếu em thích thì ngày nào anh cũng tặng em."

Tôi thật thà nói: "Tốn tiền lắm. Với lại hoa này để được vài ngày mà..."

"Được rồi, vậy cứ khi nào hoa héo thì anh mua tặng em hoa mới."

Tôi gật đầu. Dường như tôi không định từ chối thứ gì từ anh Ngủ Yên nữa.

Tôi bò dậy mang hoa đi cắm vào bình, đặt ở đầu giường. Ánh mắt lúc nào cũng nhìn nó đến ngẩn ngơ.

"Em... em đen đủi lắm, như sao chổi ấy. Không nghĩ sau này mình sẽ gắn bó với ai, chỉ nghĩ sẽ nuôi Huy với Nhung khi chúng học cấp 3, rồi đại học... Giờ thì em có anh rồi, có cả đứa nhỏ này nữa." Tôi sờ tay lên bụng, "Như kì tích ấy."

Anh Ngủ Yên sang bên giường của tôi ngồi xuống ngay cạnh, nói: "Anh mới là người gặp may mắn khi ở cạnh em. Em cứu anh hai lần thoát chết đấy thôi."

"Vậy là sau này có cô gái khác cứu mạng sống của anh thì sao?" Tôi hỏi lại ngay.

"Em Chi cũng biết ghen đấy à? Đáng yêu quá." Anh Ngủ Yên cười cười nhìn tôi, "Nếu vậy thì anh trả ơn bằng hiện vật thôi. Chứ tấm thân này anh tặng em rồi còn đâu?"

Tôi thẳng thật nói với anh Ngủ Yên: "Em ghen nhiều lần lắm. Cảm giác chẳng vui gì, khó chịu."

"Anh cũng ghen. Anh chỉ muốn đá bay hết mấy thằng dám đi cạnh em thôi."

Tôi bật cười: "Em hiểu rồi."

"Ừm, em hiểu là tốt. Em yên tâm, em là đối tác của anh, mà anh thì làm ăn uy tín lắm."

"Còn một chuyện nữa. Tuy anh nói em không nên tự ti về bản thân nữa. Nhưng về chuyện đám cưới, em vẫn không thấy thoải mái. Em không biết phải nói với mẹ anh thế nào, nếu như... em nói mình chưa sẵn sàng để đứng trên lễ đường? Đó là điều em muốn nói với anh." Tôi vừa nói vừa sờ chiếc nhẫn trên tay.

Anh Ngủ Yên nói: "Chỉ cần không phải là việc em muốn bỏ chạy, thì em thích thế nào cũng được. Anh chờ đợi ngày em yêu cầu điều gì đó ở anh lâu lắm rồi. Việc đám cưới, anh sẽ chờ tới khi nào em muốn."

"Chuyện này anh cũng đồng ý được ạ? Gia đình anh như vậy..."

Tôi chưa nói hết câu, anh Ngủ Yên đac áp sát tới, bàn tay luồn vào trong vạt áo tôi, thì thầm nói: "Mình đi đăng kí kết hôn là được rồi. Anh nhớ em lắm."

Khi anh Ngủ Yên chạm vào cơ thể tôi, tôi mới biết mình cũng nhớ anh ta tới mức nào.

Một tay anh ta kéo xuống phần mông của tôi, sờ soạng khắp nơi. Cơ thể tôi nóng lên, bên tai còn phải nghe mấy lời thì thầm trêu ghẹo của anh Ngủ Yên nên ngại ngùng không thôi.

"E hèm, hai anh chị vui lòng nhớ đây là bệnh viện ạ."

Tiếng nói của y tá cắt ngang bầu không khí vội vã đôi bên. Anh Ngủ Yên vội vàng trèo xuống giường nói xin lỗi với y tá, lúc sau thì nhìn tôi hỏi có muốn xuất viện luôn không?

Tôi ngại ngùng gật đầu đồng ý.

***

Tôi và anh Ngủ Yên đăng kí kết hôn.

Sau đó anh Ngủ Yên trình bày việc chưa muốn tổ chức lễ cưới vội với bố mẹ, lập tức nhận được phản ứng khá gay gắt của cả gia đình. Người ta thường nói phú quý sinh lễ nghĩa, thiếu đi cái lễ nghĩa này khiến họ cảm thấy mất mặt.

Lúc ấy tôi cảm thấy mình quả thật là gánh nặng với anh Ngủ Yên nếu cứ cố chấp như vậy, nhưng tôi vẫn phải nói những điều mình còn lăn tăn: "Con là một cô nhi, không có nhà, không có bố mẹ, không có họ hàng. Con chỉ cảm thấy, nếu tổ chức đám cưới cũng không thể tròn vẹn vì không có dạm ngõ, không có ăn hỏi, không có xin dâu, không có rước dâu. Con sợ làm bố mẹ mất mặt."

Phong tục đám cưới ở Việt Nam khá phức tạp, nhất là với các gia đình bề thế. Để tổ chức đầy đủ cần có các lễ dạm ngõ, ăn hỏi, xin dâu, vu quy, đón dâu, lại mặt. Tôi không nghĩ kẻ một thân một mình như tôi có thể kham hết những nghi lễ kia mà không khiến người khác cảm thấy kì cục.

Bố mẹ nghe vậy mới hiểu suy nghĩ của tôi, trầm tư một lúc mới nói: "Bố mẹ hiểu rồi. Nhưng chuyện này vẫn cần tính lại. Gia đình ta như vậy, không thể nào không tổ chức đám cưới được. Con và Nguyên sẽ bị người ta đánh giá."

Tôi ủ rũ, tới lúc tôi định không cố chấp nữa thì anh Ngủ Yên ngồi bên cạnh lắm lấy tay tôi hỏi: "Em tin anh không?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh Ngủ Yên, đáp: "Em tin."

"Vậy thì được." Anh Ngủ Yên nhìn tôi trấn an, sau đó nhìn bố mẹ nói: "Việc này bố mẹ cứ để con lo."

Bố mẹ không biết anh Ngủ Yên đang định làm gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Kể từ lúc tôi nói "tin", anh Ngủ Yên lập tức đi lấy điện thoại, gọi điện cho hết trợ lý này tới thư ký kia, nhốt mình trong phòng suốt cả một buổi chiều.

Chỉ hai tuần sau anh Ngủ Yên đã tổ chức xong một chiếc đám cưới nho nhỏ trong khuôn viên nhà. Phía bên nội có gia đình anh Ngủ Yên, Trang, Ánh, còn phía bên ngoại có chị Nhàn, anh Quân, Huy và Nhung. Minh thì được làm MC.

Dưới ánh nắng ấm áp, hương hoa cỏ dịu nhẹ và tiếng nhạc du dương, anh Quân thay mặt phụ huynh của tôi, dẫn tôi bước dọc lễ đường về phía chú rể Ngủ Yên đang đứng chờ đợi.

Khi bàn tay của tôi được đặt lên tay anh Ngủ Yên, anh Ngủ Yên đã nắm tay tôi suốt quá trình MC Minh đứng giữa đọc mấy lời dẫn chương trình đám cưới với câu hỏi thề nguyền mà cậu ta mới copy trên mạng từ đêm qua.

Tôi cũng muốn tập trung vào các nghi lễ, nhưng kể từ khoảnh khắc anh Ngủ Yên nắm tay tôi, khảm vào linh hồn tôi ánh mắt ấm áp mà tôi muốn ghi nhớ cả đời, tôi có cảm giác như xung quanh ngoài tôi và anh Ngủ Yên thì chẳng còn ai khác nữa.

Tôi kiềm chế run rẩy đeo nhẫn cho anh Ngủ Yên, sau đó anh cũng cầm tay tôi, lồng chiếc nhẫn còn lại vào ngón áp út của tôi, dịu dàng nói: "Bé Chi nhìn nhé, em cũng có gia đình, người thân, và những người yêu thương em. Từ hôm nay, anh sẽ là gia đình của em, sẽ mãi mãi ở bên em."

Tôi vẫn nghĩ những thứ như đám cưới hay lời hứa trên lễ đường chỉ là hình thức cần có, vậy mà lúc này tôi không kìm chế được bật khóc.

Cô dâu là tôi khóc dữ quá, chú rể thậm chí còn không có cơ hội hôn cô dâu.

Lễ cưới kết thúc, cuối ngày tôi dựa vào lòng anh Ngủ Yên hỏi: "Sao bố mẹ lại đồng ý để anh tổ chức đám cưới nội bộ như vậy nhỉ?"

Anh Ngủ Yên xoa đầu tôi, nói: "Chuyện đó sao làm khó được anh."

Vài ngày sau tôi mới được biết, ngoài đám cưới ở nhà, anh Ngủ Yên còn tổ chức một đám cưới khác tại một hội trường có sức chứa ba nghìn người. Người tham dự từ đủ các mối quan hệ quen biết của anh Ngủ Yên, ngồi kín cả hội trường để tham dự một lễ cưới không có cô dâu chú rể, mục đích tới chỉ để xem ca sĩ biểu diễn và ngồi ăn mâm cỗ cưới với món chính là cua hoàng đế.

Doanh thu của lễ cưới hôm đó hình như không dưới chục tỉ.

Đám cưới này lớn quá, được đám phóng viên đưa lên đủ các loại báo và mạng xã hội. Tôi nằm trong lòng anh Ngủ Yên đọc tin tức trên điện thoại, vô tình lướt xuống phần bình luận thấy người ta nói tôi yêu chủ tịch Đặng Nhật Nguyên vì tiền.

Tôi tức giận bật dậy nói: "Người ta nói em yêu anh vì tiền?"

Anh Ngủ Yên ngó đầu vào xem bình luận cùng tôi, bật cười hỏi: "Thế em yêu anh vì gì?"

"Bởi vì anh yêu em, nên em mới yêu anh." Tôi ôm cổ anh Ngủ Yên, hôn anh ta vài cái. "Chỉ có đúng một slot cho anh thôi đấy."

Sau đó tôi vẫn tiếp tục đi làm thêm một vài tháng trước khi nghỉ dưỡng thai để chứng minh là tôi có thể tự kiếm tiền chứ chẳng thèm đống tài sản trăm tỉ trong túi của anh Ngủ Yên.

Thời gian đầu tôi dự định ở nhà mình dù bị mẹ anh Ngủ Yên ngăn cản. Có vẻ như mẹ rất mong ngóng đứa cháu này, vì mỗi ngày ra cửa thấy các cô bác hàng xóm ôm cháu nhỏ đi dạo hóng gió mãi cũng vội lắm rồi. Do không nỡ phụ lòng mẹ nên chẳng bao lâu sau tôi đành đồng ý chuyển qua sống cùng bố mẹ, cùng với cả Huy và Nhung mặc dù nơi này xa công ty hơn nhà tôi kha khá. Huy và Nhung vốn là lí do khiến tôi không muốn rời khỏi nhà cũ, chỉ sợ chúng ngại, may mắn rằng cả hai đều là hai đứa trẻ ngoan và rất hiểu chuyện, thành tích học tập mới đầu năm đã được đánh giá siêu tốt nên càng được bố mẹ yêu quý.

Gia đình đột nhiên có thêm tiếng người, bố mẹ anh Ngủ Yên cũng vui vẻ lên trông thấy. Sống một thời gian tôi mới hiểu rằng mẹ anh Ngủ Yên không phải người độc đoán, cũng không khó tính. Những chuyện bà nói với tôi trước đây đều do nghĩ cho cả tôi và anh Ngủ Yên nên mới như vậy, chứ về mặt hình thức và tính cách thì bà rất ưng tôi ngay từ lần đầu gặp mặt. Nói đúng ra thì gu nhìn người của anh Ngủ Yên và mẹ anh ta là giống nhau, bảo sao cứ nhìn chằm chằm tôi mãi.

Mọi chuyện cứ diễn ra chậm rãi ngày qua ngày như để giúp tôi có thời gian thích nghi, anh Ngủ Yên cũng luôn giúp tôi để tôi có thể thoải mái hết mức có thể.

Ngày tôi hạ sinh đứa bé, chẳng hề có cảm giác đau đớn như tôi vẫn nghĩ. Mọi thứ đều thuận lợi, đứa bé xinh xắn kháu khỉnh, tôi thì vẫn khoẻ mạnh và sống nhăn răng. Không hề tệ hại như viễn cảnh tôi thi thoảng tưởng tượng rằng tôi sẽ bị khó sinh như mẹ mình giống các lời đồn tôi nghe được ngày bé. Đương nhiên làm mẹ bầu mà suy nghĩ tiêu cực thì không tốt nên tôi đã triệt để quên đi những chuyện không hay, mà chỉ tích cực nghĩ về những điều tốt đẹp phía trước, sống trọn vẹn những ngay trong mỗi giây phút của hiện tại.

Anh Ngủ Yên bế đứa bé ở ngay cạnh, gương mặt vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên khi biết mình đã chính thức được làm bố của sinh linh nhỏ bé trên tay này.

Tôi cũng thấy vui lây, cười cười nhìn anh Ngủ Yên nói: "Hình như em vừa biết rõ hạnh phúc là gì và trông nó thế nào rồi đấy."

"Anh cũng thấy rồi." Anh Ngủ Yên dịu dàng đáp.

[Hết]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp